IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 51



"Vì vậy, đừng lo lắng nữa."

Nói xong, Tần Lê Ca xoa hết máu trên đầu ngón tay lên cằm Lục Thiệu Vũ, nhìn vào đôi mắt đen của y, nhẹ giọng nói: "Bây giờ em đã về rồi không phải sao?"

Những cảm xúc tiêu cực chôn vùi trong lòng mấy ngày nay đã bị câu nói đơn giản của Tần Lê Ca đánh tan ngay lập tức.

Ngón tay Lục Thiệu Vũ vô thức cuộn tròn lại, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc hơn, y vô cảm nhìn chằm chằm Tần Lê Ca, không nói một lời.

Sắc mặt của y vốn lạnh lùng đáng sợ, không nói lời nào cũng làm người ta sợ hãi, bây giờ lại nhìn chằm chằm người khác, càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Tần Lê Ca không quan tâm, trong bầu không khí dần dần đông cứng này, hắn vẫn còn tâm tình đưa tay gõ vào đầu Lục Thiệu Vũ: "Được rồi, anh muốn đi đâu cũng được, đừng làm nũng với em nữa."

Ai đang làm nũng chứ?

Lục Thiệu Vũ thiếu chút nữa không thể kìm được vẻ mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn Tần Lê Ca, từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn thoáng qua vết máu trên ngón tay của Tần Lê Ca.

Lục Thiệu Vũ liếc mắt nhìn, hung hăng xoay người, đi được vài bước lại đột nhiên dừng lại.

Tần Lê Ca nhìn bóng lưng y, trầm ngâm nhìn vết thương trên tay, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hắn nhướng mày, mỉm cười thay đổi tư thế bắt chéo chân, đếm trong đầu—

Năm, bốn,...

Đếm ngược chỉ còn ba giây, Lục Thiệu Vũ quay lại không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy tay Tần Lê Ca, lấy thuốc từ trong nhẫn không gian ra băng bó vết thương trên tay Tần Lê Ca.

Hai người nhiều ngày đã không gặp, kết quả Lục Thiệu Vũ không những không có tiến bộ gì mà sự kiên trì còn kém hơn trước.

Tần Lê Ca nhìn khuôn mặt của y, đột nhiên mềm lòng, cảm giác như đang bắt nạt gái nhà lành.

Lục Thiệu Vũ băng bó vết thương xong thì muốn rời đi, xoay người chưa đi được mấy bước đã bị Tần Lê Ca nắm lấy cổ tay, Tần Lê Ca mỉm cười với y: "Đừng đi, chúng ta ngủ cùng nhau đi."

Lúc trước chất lượng giấc ngủ của Lục Thiệu Vũ khi ngủ một mình có lúc tốt lúc xấu, nhưng khi ngủ với Tần Lê Ca thì lại rất tốt.

Lục Thiệu Vũ lạnh mặt nhìn hắn, do dự một chút, không nói tiếng nào lại quay vào phòng.

Hai người thay phiên nhau tắm rửa xong, Tần Lê Ca tắt đèn đi ngủ trước.

Nói là ngủ chung nhưng trên thực tế, Tần Lê Ca vừa nằm xuống đã ngủ, Lục Thiệu Vũ lại không ngủ được.

Rõ ràng trước kia bọn họ cũng từng ngủ cùng nhau, nhưng không biết tại sao, nghe tiếng hít thở của Tần Lê Ca bên cạnh, Lục Thiệu Vũ căn bản không có cảm giác muốn ngủ.

Ngược lại y cảm thấy có chút lo lắng, làm sao cũng không bình tĩnh lại được.

Lục Thiệu Vũ cau mày, nhắm mắt lại, thầm đếm trong lòng, cố gắng tự ru ngủ mình —

Mười phút sao, Lục Thiệu Vũ bực bội đứng dậy, nhẹ nhàng xuống giường, ở cạnh giường chống đẩy hai trăm cái, lại tắm rửa rồi mới lên giường.



Nửa đêm, Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được một thứ gì lạnh lạnh chui vào trong ngực mình.

Y giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, định dùng tay đẩy ra ngoài nhưng sau đó y đã tỉnh táo lại, do dự quay lại ôm lấy hắn.

Tần Lê Ca không biết trở mình từ lúc nào, cảm giác lạnh lẽo dọc theo cơ thể Tần Lê Ca truyền đến lòng bàn tay.

Tay Lục Thiệu Vũ do dự mấy lần, cuối cùng vẫn ôm người vào lòng, quấn chăn chặt hơn.

Mặc dù trước đây họ đã ngủ với nhau nhưng chưa bao giờ ôm nhau ngủ.

Tim Lục Thiệu Vũ không hiểu sao đập nhanh hơn.

Trong phòng rất tối tối, nhưng nó không ảnh hưởng đến Lục Thiệu Vũ, y cúi đầu nhìn Tần Lê Ca.

Toàn thân Tần Lê Ca lạnh như băng, nhưng cơ thể Lục Thiệu Vũ lại giống như một cái lò sưởi, dường như chính vì điều này mà Tần Lê Ca vô thức chạm vào ngực Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ sững sờ, cảm giác như nhiệt độ cơ thể nóng rực sắp bùng cháy ngay khi tiếp xúc với Tần Lê Ca.

Rõ ràng trước kia cũng từng ôm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác này...

Lục Thiệu Vũ cảm thấy miệng khô khốc, y nuốt khan, nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại...

Lúc này, Tần Lê Ca đột nhiên ngẩng đầu, đôi môi nhợt nhạt lướt qua cổ nóng bỏng của y.



!

Bịch!

Lông mi của Tần Lê Ca run lên vài cái, hắn khó khăn tỉnh lại trong mộng, vẫn còn mơ màng do tinh thần mệt mỏi quá mức, Tần Lê Ca theo bản năng quay đầu về nơi phát ra tiếng động lớn.

"... Trên mặt đất thoải mái không, A Vũ?"

Lục Thiệu Vũ vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy, lỗ tai đỏ bừng, còn chưa kịp nói lời nào đã xoay người chạy ra ngoài.

Tần Lê Ca nhìn bóng lưng hoảng hốt của y, nhướn mày: "..."



Hậu quả của việc nửa đêm gây chuyện là cuối cùng cả hai người đều không ngủ ngon.

Ngày hôm sau Thích Linh là người dậy đầu tiên, vừa đến đại sảnh đã thấy Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ ngồi cách nhau trên ghế sofa, không nói một lời làm chuyện của mình.

"Các cậu dậy sớm vậy?" Thích Linh nhìn bọn họ, dứt khoát ngồi xuống ở giữa ghế sofa, gọi một ly cà phê.

Vẻ mặt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn Thích Linh, không nói gì.

Tần Lê Ca ngáp một cái, thậm chí còn không thèm mở mắt nói chuyện.

Sáng sớm Thích Linh đã bị hai người đối xử lạnh lùng, cô kỳ quái nhìn bọn họ, vừa uống cà phê vừa hứng thú hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tần Lê Ca quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ, trong mắt người ngoài Lục Thiệu Vũ luôn lạnh lùng, nhưng trong mắt hắn lại có vẻ cứng ngắc.

Thú vui xấu xa bỗng nhiên hiện lên trong đầu, Tần Lê Ca cúi đầu nhìn ngón tay được băng bó của mình, chậm rãi nói: "chẳng phải do tối qua anh ấy quá ồn ào sao?"

Phụt—

Thích Linh không kịp đề phòng, phun hết cà phê xuống đất, sặc đến không nói nên lời, chỉ quay đầu xem phản ứng của Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ nhanh chóng quay đầu lại, giấu lỗ tai đỏ bừng dưới tóc mái, trừng mắt nhìn Tần Lê Ca: "... Không phải đêm qua em gây chuyện à?"

Tần Lê Ca nhún vai, không chịu thừa nhận, bình tĩnh quay đầu sang bên kia.

Thật ra từ tối qua hắn đã có chút ấn tượng, nửa đêm đau đầu chịu không nổi, hắn quả thật đã rút cả người vào trong lòng Lục Thiệu Vũ, bình thường y là người thông minh nhưng hôm qua lại ngu ngốc, tay chân cứng đờ, chỉ biết ngơ ngác nhìn đỉnh đầu của hắn.

Trước đây không phải y đều sẽ tự động đưa tay xoa bóp cho hắn sao?

Y chậm chạp thì thôi, sau đó lại tự ném mình xuống giường, khiến Tần Lê Ca không thể không mở mắt ra nhìn tên ngốc này.

Tần Lê Ca bất đắc dĩ thở dài, thuận tay rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Thích Linh: "Lau đi." Muốn làm tên ngốc thứ hai à?

Thích Linh lấy khăn giấy, hốt hoảng lau sạch vết bẩn, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: "Cho nên, hôm qua các cậu..." Đã xảy ra chuyện gì mà không ai biết?

Hai người lúc này không nói gì, một người nhìn trời một người nhìn đất, tóm lại là giả ngu đến cùng.

Thích Linh nghi ngờ nhìn hai người, sau đó hơi nheo mắt lại—

Có ma.

Những người khác lần lượt đến đại sảnh, Kỷ Vũ Hành là người mới lại chậm chạp, không phát hiện bọn họ có gì không ổn, nhưng Ân Duyệt lại thông minh hơn nhiều, nhanh chóng ngồi bên cạnh Thích Linh.

Kỷ Vũ Hành vốn muốn ngồi cạnh Thích Linh, thấy Ân Duyệt di chuyển nhanh như vậy, cậu chỉ có thể ngồi bên cạnh Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca hành động như thường: "Trước tiên mọi người hãy nói một chút về năng lực phát triển của mình."

"Chờ, chờ một chút..." Ân Duyệt chớp đôi mắt ngây thơ: "Em muốn hỏi trước, tại sao đêm qua anh Lục lại chạy ra từ phòng anh Tần?"

Lục Thiệu Vũ lập tức nuốt lại những lời đang muốn nói, nhanh đến mức suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình.
— QUẢNG CÁO —