Lục Thiệu Vũ còn tưởng Tần Lê Ca xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình thần của hắn vẫn còn tỉnh táo như vậy, có chút không xác định hỏi: "Tần Lê?"
Tần Lê Ca không nói gì, chỉ dùng tay trái nắm lấy tay Lục Thiệu Vũ, tay phải chỉ về phía bức tranh đứa trẻ trên cửa gỗ.
Nhiệt độ cơ thể của Tần Lê Ca luôn luôn thấp, hiện tại bàn tay nắm lấy tay Lục Thiệu Vũ cũng lạnh như băng, trong lòng Lục Thiệu Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, nắm chặt tay phải của Tần Lê Ca, kéo hắn ngược trở lại.
Ánh mắt Tần Lê Ca vẫn nhìn y, bị Lục Thiệu Vũ ngăn lại, hắn cũng không bước tiếp. Ngược lại, hắn nghiêng người về phía trước, áp sát tới mức gần như mũi của hắn chạm vào mặt Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ vô thức nín thở: "..."
Y muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khoảng cách gần như vậy khiến y có ảo giác muốn hôn đối phương, nhưng vì tâm lý nào đó mà chính y cũng không biết, y dĩ nhiên không có ý định lùi về sau.
Ngón tay y vô thức siết chặt hơn, Tần Lê Ca dường như cảm thấy đau đớn, hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, Lục Thiệu Vũ nhìn hàng lông mi dài của hắn ở khoảng cách gần, không biết sao cổ họng lại khô khốc.
"A Vũ ơi." Y nghe thấy giọng của Tần Lê Ca đang gọi mình.
Ánh mắt của Lục Thiệu Vũ vô thức trượt xuống, dừng lại trên đôi môi tái nhợt của Tần Lê Ca, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên.
Có gì đó không ổn.
Lục Thiệu Vũ bình tĩnh suy nghĩ, nhưng cơ thể lại càng hưng phấn, y thậm chí còn cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, nhưng lại không biết mình muốn làm gì —
Tần Lê Ca trước mặt dường như hiểu được y đang nghĩ gì, phải nói rằng Tần Lê Ca rất hiểu y.
Tần Lê Ca ở trước mặt y nhẹ nhàng mỉm cười, giật tay phải ra khỏi bàn tay của y, bàn tay lạnh lẽo của hắn dọc theo cánh tay nóng bỏng của y, cuối cùng dừng lại ở sau đầu, di chuyển chậm rãi và dùng lực thật mạnh.
Lạnh nóng vừa tiếp xúc, não Lục Thiệu Vũ lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, y dùng một tay ôm chặt lấy eo của người trước mặt, nặng nề cúi đầu xuống—
Đột nhiên có tiếng nổ lớn.
Lục Thiệu Vũ đột nhiên tỉnh lại, da đầu tê dại, chấn động vừa rồi vẫn còn đọng lại trong lòng y rất lâu, y không dám nghĩ tới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được một âm thanh quen thuộc phía sau lưng mình.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi? Vừa rồi anh nhìn thấy gì vậy? Kêu cũng không tỉnh."
Cánh cửa gỗ đầu tiên trước mặt y vẫn còn đó, nhưng đứa trẻ trên cửa gỗ lại có thêm dấu vết bị súng bắn, vị trí mắt chỉ còn lại hai cái lỗ lớn.
Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ trước mặt, không dám trả lời cũng không dám quay đầu lại, y đứng tại chỗ hít sâu vài hơi nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Tần Lê Ca đợi y một lúc, cảm thấy có chút kỳ quái, cau mày đi tới bên cạnh y: "Sao vậy? Anh còn chưa tỉnh à?"
"... Không, anh tỉnh rồi." Lục Thiệu Vũ nói.
Tần Lê Ca nghi ngờ nhìn y, sau đó nhìn về phía cửa gỗ, Lục Thiệu Vũ hít một hơi, sợ hắn còn cố chấp với chuyện vừa rồi nên hỏi: "Vừa rồi là ảo giác à? Anh rơi vào ảo giác khi nào?"
"Sau khi anh nói màu mắt của đứa trẻ này cùng màu với đám quái vật kia." Tần Lê Ca nhìn y, thấy mồ hôi ướt đẫm trên trán và đôi bàn tay vô thức nắm chặt của y, khẽ nhướng mày: "... Khi em đang quan sát đứa trẻ kia, biểu hiện của anh có gì đó không ổn."
Tần Lê Ca quan sát rất cẩn thận, cẩn thận đến mức Lục Thiệu Vũ lại bắt đầu cảm thấy nóng, thậm chí còn vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình khi ánh mắt đối phương lướt qua đôi môi y.
Sau khi liếm xong, y cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng xoay người, chật vật tìm chủ đề khác: "... Tiếp theo nên đi đâu? Tìm Ân Duyệt hả?"
"Em đã phá được manh mối trên cửa rồi, phải vào xem thử chứ."
Tần Lê Ca rời mắt khỏi môi của Lục Thiệu Vũ, tiến lên vài bước đẩy cánh cửa gỗ ra.
Hắn nghe thấy tiếng Lục Thiệu Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ phía sau bước nhanh tới, đi theo hắn về phía cửa.
Tần Lê Ca nhìn chằm chằm bóng lưng của y một hồi, sau đó quay đầu quan sát cả căn phòng.
Căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, các bức tường được dán giấy dán tường màu đen tuyền, khiến cho không gian vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.
Trên giường rải rác một ít giấy tờ lộn xộn, Tần Lê Ca tiến lên vài bước, nhặt một tờ xem thử.
Trên tờ giấy ố vàng có mấy chữ màu đỏ:
[Hôm nay là ngày 21 tháng 8, là sinh nhật của tôi.
Mẹ tôi nói với tôi rằng bà sẽ đến đây để đón tôi về trước ngày sinh nhật.
Nhưng bà ấy vẫn chưa đến.
Tại sao bà ấy vẫn chưa đến?]
Thông tin viết trên tờ giấy này quá phiến diện, chỉ có thể nhìn ra từ chữ viết là nét chữ của một đứa trẻ. Tần Lê Ca đưa tờ giấy cho Lục Thiệu Vũ đứng bên cạnh, đổi sang đọc một tờ khác.
[Hôm nay là ngày 1 tháng 9, mẹ tôi vẫn chưa đến.
Mũi tôi không ngửi được, tai tôi không nghe được và đầu tôi đau nhức.
Tại sao bà ấy vẫn chưa đến?
Mắt tôi đau như muốn nổ tung, ai có thể cứu tôi?
Mẹ—]
Cuối tờ giấy có viết chữ "Mẹ" màu đỏ, được viết dày đặc cả tờ giấy.
Từ những sinh vật kỳ lạ trong hộp đựng trong suốt mà hắn nhìn thấy lúc đầu, cho đến những tờ giấy dường như bị đứa trẻ trên cửa gỗ để lại, Tần Lê Ca mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...
Mảnh giấy cuối cùng có nét chữ của đứa trẻ được đặt bên cạnh, nhưng Tần Lê Ca không lấy mà bỏ qua tờ giấy đó, nhặt một chồng bản thảo nằm rải rác bên cạnh:
[Vào ngày 21 tháng 8, đối tượng thí nghiệm 173 đã được tiêm chất gây dị ứng.
Ngày 1 tháng 9, đối tượng thí nghiệm 173 đã trải qua cuộc phẫu thuật biến dạng.
......
Ngày 17 tháng 10, đối tượng thí nghiệm 173 đã trải qua cuộc phẫu thuật loại bỏ cảm xúc.
Ngày 2 tháng 11, đối tượng thí nghiệm 173 tiến hóa thành công.]
Sau khi phẫu thuật thành công, có một cuốn nhật ký quan sát được viết dày đặc, Tần Lê Ca bỏ qua những nội dung này, cầm lấy tờ giấy cuối cùng của đứa bé, chữ viết trên đó bị nhòe thành một cục, hắn chỉ có thể đại khái nhận ra vài chữ:
[Ngày 3 tháng 11,
Nếu bà ấy không đến gặp tôi thì tôi sẽ đi tìm bà ấy.
Nhưng bà ấy quá ồn ào.
Thế là tôi biến bà ấy thành chó,
Để bà ấy không bao giờ từ chối tôi.]
Đằng sau nó là một vết máu lớn cùng với một vài vết ướt do nước thấm qua.
Tần Lê Ca trầm mặc không nói, Lục Thiệu Vũ thấy biểu cảm khác thường của hắn, lấy mảnh giấy xem, cũng rơi vào trầm mặc.
Cho dù lúc đầu Lục Thiệu Vũ không nhìn thấy sinh vật trong hộp, nhưng khi đọc nhật ký thì mọi chuyện đã rõ ràng.
Bức tranh trên cánh cửa gỗ, đứa trẻ với đôi mắt đỏ hoe mỉm cười ngây thơ vỗ tay chào chú chó đã bị vỡ vụn trước mặt.
Ngay từ đầu đứa trẻ đã kiên nhẫn chờ mẹ, sống sót qua ngày sinh nhật, chịu đựng đau đớn, cuối cùng biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, tự tay biến mẹ mình thành một con chó.
"Phẫu thuật loại bỏ cảm xúc... Là cái gì?" Lục Thiệu Vũ im lặng hồi lâu mới hỏi.
"Anh có biết hạch hạnh nhân* không?" Vẻ mặt Tần Lê Ca rất bình tĩnh, hắn cúi đầu sắp xếp lại những mảnh giấy lộn xộn trên giường, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.
( *Hạch hạnh nhân: là một trong hai nhóm nhân hình quả hạnh nhân nằm ở giữa sâu bên trong thùy thái dương của não ở các loài động vật có xương sống phức tạp, bao gồm cả con người. Các nghiên cứu đã cho thấy nó đóng một vai trò thiết yếu trong việc xử lý ký ức, ra quyết định và phản ứng cảm xúc (bao gồm sợ hãi, lo lắng và giận dữ).)
Sau khi hỏi xong, hắn quan tâm câu trả lời của Lục Thiệu Vũ, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Hạch hạnh nhân chi phối cảm xúc của con người, khi hạch hạnh nhân bị kích thích quá mức, người bình thường sẽ không thể kiểm soát cảm xúc của mình."
Bàn tay hắn dọc theo thanh kim loại lạnh lẽo bên cạnh giường tiến về phía trước, vén một góc chăn lên, lộ ra chiếc giường không hợp với cả căn phòng - nơi đứa trẻ này thường ngủ cũng chỉ là một chiếc giường phẫu thuật lạnh lẽo mà thôi.
Dù không làm gì sai nhưng đứa trẻ vẫn bị buộc phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo trên chiếc giường này, giống như hắn bị trói chặt vào giường bệnh, thậm chí không ai có thể nghe thấy tiếng hét của hắn.
Rõ ràng là hắn không muốn nhớ về quá khứ nữa, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ quen thuộc trước mắt, ký ức trong cơ thể quay trở lại, cảm giác đau đớn do dòng điện chạy qua dường như chỉ chôn vùi trong cơ thể, chờ đợi được đánh thức.
Tần Lê Ca vô thức chạm vào cánh tay mình, cảm giác cơ thể như đổ mồ hôi, giống như phản ứng căng thẳng sau cơn đau, hắn hít một hơi thật sâu, không muốn chìm sâu trong loại cảm xúc này, đưa tay lấy tờ giấy cuối cùng chưa xem: "Trên này có thông tin chi tiết của thí nghiệm 173, phương thức tấn công là ảo giác và biến dạng, anh bị bức tranh mê hoặc vì trên cửa gỗ vẫn còn lưu lại năng lượng của nó, anh..."
"Tần Lê." Lục Thiệu Vũ giật lấy tờ giấy trong tay hắn, tùy tiện gấp lại rồi bỏ vào túi: "Chờ một chút, nhìn anh."
Tần Lê Ca không muốn làm theo lời y nói, ngón tay vẫn run rẩy, hắn bắt đầu cảm thấy trong phòng này có thể còn chút năng lượng nào đó nên mới có thể khiến hắn cảm nhận được cảm giác giật điện và đau đớn tuyệt vọng.
Hắn như bị mắc kẹt dưới đống đổ nát, rất lâu mới có thể thoát ra, nhưng đến giờ hắn mới nhận ra mình chưa từng thoát ra được.
Hắn luôn bị nhốt trong bóng tối.
"Tần Lê." Lục Thiệu Vũ lại gọi hắn, giọng y mang theo lo lắng, đưa tay chạm vào bàn tay đang run rẩy của Tần Lê Ca.
Cảm giác ấm áp truyền từ bàn tay của Lục Thiệu Vũ lan ra, dần dần biến thành đau đớn không thể chịu được nữa, Tần Lê Ca phản ứng rất mạnh, lùi về phía sau vài bước, thở hổn hển, đưa tay lên che mặt mình.
"Đừng nói nữa."
Hắn thậm chí không thể kiểm soát được sự run rẩy của cơ thể mình, hắn cũng không biết bây giờ mình đang dùng giọng điệu nào: "... Chờ em một chút, xin lỗi."
Vừa dứt lời, xung quanh không còn động tĩnh gì nữa, không biết qua bao lâu, Tần Lê Ca mới cảm nhận được cơn đau trong cơ thể dần dần rút đi, hắn buông cánh tay đang che mặt mình xuống, nhìn thấy Lục Thiệu Vũ đứng cách đó không xa đang lặng lẽ nhìn hắn.
Lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng bị ướt một nửa, Lục Thiệu Vũ tiến lên vài bước, dùng khăn giấy vụng về lau mồ hôi giúp hắn.
"Tần Lê, anh đã nói rồi, anh sẽ không ép em làm những gì em không muốn."
Sau khi Lục Thiệu Vũ lau mồ hôi cho hắn xong thì lùi lại vài bước, không cố gắng chạm vào hắn nữa mà đứng ở nơi Tần Lê Ca có thể đưa tay chạm.
"Nhưng hãy nhớ," Y nhìn vào mắt Tần Lê Ca: "Nếu em cần anh, chỉ cần đưa tay ra, anh ở ngay đây."