IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 56



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 56. Bí mật ôm, an toàn đầu tiên.

Trong lúc đó, trong đầu Thích Linh có hàng ngàn suy nghĩ.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là: Chó chết!

Nhưng với tư cách là một người phụ nữ có kinh nghiệm và khôn ngoan, thậm chí còn gánh vác chỉ số thông minh của đội khi Tần Lê Ca rời đi, Thích Linh không cho phép bản thân rơi vào trạng thái hoảng loạn, cô tự cắn mạnh vào lưỡi mình, dùng cơn đau để kìm nén sự run rẩy không tự chủ của mình.

Được rồi, hiện tại mặc kệ "Ân Duyệt" phía sau là cái quái gì, cô cũng không hề hoảng sợ chút nào.

Thích Linh suy nghĩ một chút, từ lúc cô vừa mở mắt không lâu, trên đường gặp được Ân Duyệt giả này, bây giờ nghĩ kỹ lại tình cảnh lúc đó, biểu hiện của Ân Duyệt giả lúc đầu quả thật có chút kỳ lạ, nhưng lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao ai có thể đoán được nhiệm vụ vừa mới bắt đầu đồng đội đã bị người ta giả mạo.

Cô vẫn luôn bảo vệ Ân Duyệt giả này như một kẻ ngốc, trên đường gặp phải đối tượng thí nghiệm còn thay Ân Duyệt giả ngăn cản vài lần, vết thương vẫn còn trên cánh tay.

Tuy nhiên, nói cách khác, Ân Duyệt giả này đã cùng cô đi một đoạn đường dài nhưng chưa hề muốn tấn công cô, nếu lúc này cô tùy tiện vạch trần thân phận Ân Duyệt giả thì có lẽ không phải là chuyện tốt.

Tại sao không tiếp tục giả vờ để xem mục đích của việc này là gì.

Sau khi Thích Linh quyết định, cô tiếp tục đi về phía trước, nhưng khi tới ngã rẽ ở góc đường, cô rất cảnh giác không đi đến nơi vừa xảy ra vụ nổ mà thay đổi phương hướng, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ân Duyệt giả không theo kịp cô, đứng tại chỗ thở, sau đó quay đầu nhìn về hướng khác.

Đó là hướng của vụ nổ trước đó.

Thích Linh lùi lại, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh: "Sao vậy?"

"Chị Thích, hình như bọn họ ở đó." Ân Duyệt giả chỉ về hướng đó: "Em nhớ rõ tiếng nổ phát ra từ bên đây."

"Em nhớ nhầm rồi." Thích Linh bình tĩnh nói: "Chị nghe được từ bên này."

Ân Duyệt giả nhìn con đường mà cô chỉ, lại quay đầu nhìn Thích Linh, không nói gì.

Lần đầu tiên Thích Linh cảm thấy đôi mắt xanh biếc ngấn nước của Ân Duyệt khá đáng sợ, cô quay người, đi về hướng ngược lại: "Chúng ta đi thôi."

Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân của Ân Duyệt giả, Thích Linh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước.



Trong đống đổ nát.

Một cánh tay sói từ trong những tảng đá duỗi ra.

Trên cánh tay đầm đìa máu, năm chiếc móng dài gần như bị gãy, vết thương lớn nhỏ vắt ngang, hầu như không chỗ nào không bị thương.

Cánh tay sói khó khăn tiến về phía trước, đẩy từng tảng đá trước mặt sang một bên, sau đó rụt lại, cẩn thận ôm lấy thứ gì đó, đặt vào khu vực an toàn mà y đã dọn sạch.

Làm xong tất cả những việc này, móng vuốt của y dùng tốc độ mắt thường có thể thấy biến trở về hình người, người sói bị thương thở hổn hển, cắn răng, cưỡng ép biến bàn tay con người trở về móng vuốt sói.

Tay phải của y bị kéo ra sau lưng không thể động đậy, chỉ có thể bò về phía trước từng chút một bằng móng vuốt sói duy nhất còn nguyên vẹn, từng viên đá rơi xuống từ tấm lưng đầy vết thương, rơi hết xuống đất.

Cuối cùng khi hắn bò ra khỏi đống đá, hình dạng người sói hoàn toàn không thể duy trì được nữa, trong khoảnh khắc trở lại hình dạng ban đầu, toàn thân Lục Thiệu Vũ yếu ớt, ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

Y cố gắng hết sức để bước vào khu vực an toàn mà mình vừa dọn dẹp, nhưng đi được vài bước, y lại loạng choạng, suýt ngã vào người Tần Lê Ca đang nằm trong khu vực an toàn.

"..." Lục Thiệu Vũ thở dốc, dùng một tay đặt bên mặt Tần Lê Ca, nhìn chằm chằm vào ngực hắn.

Ngực vẫn còn đập.

Y thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống, cẩn thận nhìn xung quanh, trước vụ nổ, Tần Lê Ca được y bảo vệ chặt chẽ trong vòng tay, nhưng vết thương trên người hắn cũng không kém gì y, hắn bị vảy của con rắn khổng lồ cào xước, khắp người đều là vết thương bị kim loại cắt đứt, thậm chí trên đầu gối còn có một vết thương sâu đến mức lộ cả xương, vẫn còn đang chảy máu.

Lục Thiệu Vũ lấy bình xịt cầm máu từ trong nhẫn không gian ra, phun mạnh vào vết thương của Tần Lê Ca, làm xong việc này, toàn bộ sức lực trong cơ thể y gần như bị rút cạn.

Vụ nổ khiến y không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tai ù đi, toàn bộ đầu óc choáng váng, Lục Thiệu Vũ lật người nằm trên mặt đất bên cạnh Tần Lê Ca, tay cầm bình xịt cầm máu còn lại phun loạn lên người mình, dù sao cả người đều là vết thương, xịt ở đâu đã không còn quan trọng nữa.

Điều đáng mừng duy nhất là tay phải y không bị gãy, chỉ hoàn toàn bị phế và không thể cử động được.

Xung quanh không có động tĩnh gì, Lục Thiệu Vũ nằm trên mặt đất mấy phút, lo lắng sẽ có nguy hiểm, lại ngồi dậy dựa vào tường quan sát xung quanh.

Không lâu sau, y lại cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích, đưa mắt nhìn Tần Lê Ca, sau đó dời tầm mắt.

Vài giây sau, ánh mắt y lại mất khống chế lướt qua.

Y cảm thấy không an toàn lắm.

Mặc dù vị trí Tần Lê Ca đang nằm là trong khu vực an toàn mà y vừa mới dọn dẹp, ở ngay trước mắt y, nhưng nếu có thứ gì đó đột nhiên lao tới, với cơ thể hiện tại, thì y có thể phản ứng kịp không?

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lại lướt qua lần nữa.

Chắc chắn là phản ứng không kịp.

Y đứng dậy, cánh tay do dự vài giây trên cơ thể đầy vết thương của Tần Lê Ca, cuối cùng vẫn vòng qua eo hắn, nơi bị thương tương đối nhẹ, ôm hắn đến bên cạnh mình.

Sau khi hoàn thành động tác này, y lại do dự.

Sẽ an toàn hơn nếu ôm hắn vào lòng.

Lục Thiệu Vũ nghĩ như vậy, ôm thật chặt Tần Lê Ca trong tay, lo lắng hắn không thể nghỉ ngơi tốt, lại đổi tư thế một chút.

Tần Lê Ca được đặt an ổn tựa vào vai y, tay y ôm chặt hắn, lúc này y mới cảm thấy nhẹ nhõm, ngay cả cơn đau đầu do ù tai cũng không còn khiến y cảm thấy khó chịu nữa.

Y ôm Tần Lê Ca dựa vào tường nghỉ ngơi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chứng ù tai của y đã tốt hơn nhiều, nhưng Tần Lê Ca vẫn không tỉnh lại, Lục Thiệu Vũ có chút lo lắng, lấy tay sờ trán Tần Lê Ca.

Không sốt nhưng người vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tia sáng màu vàng, tựa như ánh sáng độc nhất của sức mạnh ánh sáng.

Trong bóng tối đột nhiên có một ánh sáng, Lục Thiệu Vũ bị chói đến vô thức nheo mắt lại, y chậm rãi buông Tần Lê Ca ra, cẩn thận lấy một khẩu súng trong nhẫn không gian ra, nhắm vào vị trí ánh sáng.

Cộp, cộp cộp—

Khi bước chân đến gần, ánh sáng vàng chậm rãi tiếp cận bọn họ, đúng lúc này, âm thanh của Ân Duyệt đột nhiên từ bên kia truyền đến: "Chị Thích, là hướng này sao?"

Tiếng bước chân dừng lại.

Ánh sáng vàng trước mắt lóe lên rồi biến mất sau vài giây, Lục Thiệu Vũ vẫn cầm súng, liếc nhìn sang bên kia.

Bên này là năng lượng ánh sáng của Ân Duyệt, bên kia là âm thanh của Ân Duyệt.

Hai Ân Duyệt?

"Không phải." Giọng nói bình tĩnh của Thích Linh cũng vang lên: "Ở bên kia."

"Nhưng chị Thích, chị đi lâu vậy mà vẫn không thấy, sao chị không nghe lời em một lần?"

Nghe vậy, súng trong tay Lục Thiệu Vũ dứt khoát chuyển sang bên kia.

Nếu Ân Duyệt có thể nói như vậy, cô bé đã không phải là cô em gái Ân Duyệt mềm mại đến mức lần nào Tần Lê Ca cũng muốn véo cô bé một cái.

Nếu Ân Duyệt này là giả, vậy Thích Linh là thật hay giả? Cô có biết Ân Duyệt là giả không?

Dựa vào sự hiểu biết của anh về Thích Linh và những lời nói hiện tại của cô, trên cơ bản có thể xác định Thích Linh đã biết Ân Duyệt này là giả, nhưng để đề phòng, Lục Thiệu Vũ vẫn di chuyển cơ thể, tìm chỗ trốn.

"Ân Duyệt, hôm nay em làm sao vậy?" Giọng nói của Thích Linh có vẻ không kiên nhẫn: "Không phải chị đã nói rồi sao, hướng vụ nổ không phải hướng này, Tần Lê Ca là ở bên kia mới đúng."

Nghe được những lời này, Ân Duyệt thật ở nơi xa do dự một chút, cúi người xuống bước đi nhẹ nhàng cẩn thận, tiếp tục tiến về phía trước.

"Sao chị lại chắc chắn như vậy?" Ân Duyệt giả hỏi: "Sao chị không nghe lời em? Chẳng lẽ là vì..."

Lục Thiệu Vũ hơi chú ý, nắm lấy tay Ân Duyệt đi qua trước mặt mình.

Ân Duyệt dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô bé vẫn bị nhiệt độ lạnh lẽo của khẩu súng trong tay y làm cho giật mình, suýt chút nữa đã hét lên, may mắn cô bé kịp thời bình tĩnh lại, không nói gì.

Ân Duyệt vỗ ngực, hạ giọng hỏi: "Anh Tần?"

Lục Thiệu Vũ làm động tác im lặng, sau đó chợt nhớ tới Ân Duyệt không có năng lực nhìn ban đêm, trong bóng tối sẽ không thấy rõ động tác của y, vì vậy hạ giọng nói: "Im lặng."

Ân Duyệt nhận ra giọng của Lục Thiệu Vũ, lập tức ngoan ngoãn im lặng, làm động tác kéo khóa miệng.

Bên kia, Ân Duyệt giả không che dấu nữa, giọng nó hơi cao lên, giọng điệu tràn đầy vui mừng: "Vì chị biết em là ai rồi?"

"Em không phải là Ân Duyệt à?" Thích Linh nói: "Chẳng lẽ em là người khác."

Ân Duyệt giả cười nói: "Nói đến vậy rồi, chị Thích, chị không cần giả vờ nữa, chị..."

Lời còn chưa dứt, trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng súng liên tiếp, ánh mắt Lục Thiệu Vũ sắc bén, nhìn Ân Duyệt: "Nhóc đi hỗ trợ, cẩn thận ảo giác."

Ân Duyệt gật đầu, lập tức đứng lên chạy về phía tiếng súng.

Lục Thiệu Vũ biết tình huống hiện tại của mình cũng không giúp được gì nhiều, y ôm Tần Lê Ca đứng dậy, chuẩn bị tạm thời rút lui.

Ân Duyệt không dám phóng ra sức mạnh ánh sáng, sợ vừa phóng sức mạnh ánh sáng sẽ lộ vị trí của Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ, cô bé mò mẫm trong bóng tối, chạy được vài bước mới phóng ra sức mạnh ánh sáng, tìm vị trí của Thích Linh, chạy tới chỗ đó.

Trong bóng tối đột nhiên có ánh sáng vàng làm Ân Duyệt đau mắt, cô bé cảm thấy hơi choáng váng, lắc đầu một chút mới tỉnh táo lại, đến khi mở mắt lần nữa, cô bé thấy Thích Linh đang đứng trước mặt mình.

Ân Duyệt còn chưa kịp mở miệng nói lời nào đã nhìn thấy cơ thể Thích Linh lảo đảo, cả người nửa quỳ xuống, bụng chảy ra rất nhiều máu.

Ân Duyệt trợn tròn mắt: "Chị Thích!"

Thích Linh ấn máu trên bụng, mặt tái nhợt quay đầu nhìn cô bé: "Ân Duyệt..."

Ân Duyệt nhéo ngón tay để bình tĩnh lại, cô bé cắn môi, trực tiếp lao về phía Thích Linh.

"Chị Thích, chị đừng lo, chị sẽ không sao đâu..." Cô bé hoảng sợ đưa tay ra, ánh sáng vàng rực rỡ bao bọc lấy cơ thể Thích Linh.

"Thích Linh" cụp mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay cô khẽ cử động, một tia năng lượng đỏ di chuyển trên đầu ngón tay, chuẩn bị hướng về phía Ân Duyệt —
— QUẢNG CÁO —