Chương 57. Số 173 lần này thật sự có gì đó không ổn.
Khóe môi Ân Duyệt nhếch lên, lại mỉm cười với cô một cái.
"Thích Linh" sửng sốt một chút, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt cô thay đổi, vội vàng lùi lại.
Một thanh kiếm làm bằng ánh sáng vàng ngưng tụ lướt qua tóc "Thích Linh", cắt đứt một đoạn tóc dài.
"Đóng giả thành tôi xong lại giả thành chị Thích, cô cho rằng bọn tôi đều là kẻ ngốc à." Ân Duyệt cười nói.
Ảo ảnh tan vỡ ngay lập tức, mọi người cảm thấy mắt mình mờ đi, trước mặt xuất hiện một đứa trẻ mặc quần áo màu đỏ.
Đứa trẻ mặc áo đỏ có nước da tái nhợt như ma, đôi mắt đỏ ngầu như thể máu có thể chảy ra bất cứ lúc nào, vẻ mặt u ám, ánh mắt dán chặt vào Ân Duyệt.
Ánh mắt của nó như đang nhìn vào kẻ thù không đội trời chung, Ân Duyệt bị ánh mắt thù hận kia nhìn chằm chằm khiến cả người nổi da gà, cô bé chống đỡ vài giây thì chịu không được, lập tức nuốt một ngụm nước miếng, lùi về sau một bước.
Một bước này hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh, Thích Linh nhanh chóng lách người sang một bên, cô cầm hai khẩu súng trong tay, híp mắt nhìn đứa trẻ mặc áo đỏ, tiếng súng vang lên, trong phút chốc, hàng chục viên đạn bắn về phía đứa trẻ mặc áo đỏ.
Đứa trẻ mặc áo đỏ nhìn những viên đạn không chớp mắt, đúng lúc mọi người cho rằng trên người nó sẽ tạo ra vô số lỗ thủng, thân hình của nó đột nhiên biến thành một tấm giấy dày nằm trên mặt đất.
Phản ứng của Thích Linh rất nhanh, cô lấy băng đạn tự chế từ nhẫn không gian ra, đưa tay ra sau, trong nháy mắt nạp đạn vào hai khẩu súng, hạ nòng súng xuống tiếp tục bắn về phía đứa trẻ mặc áo đỏ.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đứa trẻ mặc áo đỏ nhanh chóng biến thành một quả bóng, lăn nhanh về phía Ân Duyệt đang đứng bên cạnh.
Cuộc đối đầu giữa bọn họ chỉ kéo dài trong chốc lát, Ân Duyệt gần như không theo kịp tiết tấu của bọn họ, khi cô bé phản ứng lại, đứa trẻ mặc áo đỏ đã đến trước mặt cô bé.
Cô bé nhanh chóng lùi lại vài bước, ánh sáng vàng biến thành lá chắn bảo vệ chắn trước cơ thể cô.
Rầm —
Khoảnh khắc tiếp xúc, trong nháy mắt một nửa ánh sáng vàng rực rỡ bị nuốt chửng, Ân Duyệt mất cảnh giác, bất ngờ mở to mắt nhìn đứa trẻ mặc áo đỏ đang tiến về phía mình —
"Tránh ra!" Có người ở phía sau cô bé hét lên.
Ân Duyệt không kịp suy nghĩ, lập tức nghiêng người qua, giây tiếp theo, một thanh kiếm bay qua má cô bé, đâm trúng đứa trẻ mặc áo đỏ đang bay tới.
Máu bắn tung tóe, phun đầy mặt Ân Duyệt, vẻ mặt cô bé ngơ ngác, đưa tay lau máu trên mặt, quay đầu lại nhìn.
Là Kỷ Vũ Hành.
Trên trán Kỷ Vũ Hành đầy mồ hôi, thở hổn hền, dường như vội vàng chạy tới, cậu vừa thở hổn hển vừa hỏi Ân Duyệt: "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Ân Duyệt nói.
Kỷ Vũ Hành gật đầu, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cậu tưởng mình chạy quá nhanh, không nghĩ gì lắc lắc đầu, quay đầu nhìn đứa trẻ mặc áo đỏ.
Đứa trẻ mặc áo đỏ lăn vài vòng trên mặt đất, dần dần bất động, thanh kiếm cắm trên người nó rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Kỷ Vũ Hành cẩn thận tiến lại gần mấy bước, đứa trẻ mặc áo đỏ nằm trên vũng máu, không có động tĩnh nào.
Kỷ Vũ Hành suy nghĩ, nhưng vẫn có chút lo lắng, cậu từ bên cạnh nhặt lấy thanh kiếm, giơ lên, chém về phía đứa trẻ mặc áo đỏ —
"Kỷ Vũ Hành!" Một giọng nữ quen thuộc ở bên cạnh gọi tên cậu.
Kỷ Vũ Hành chấn động, ngơ ngác ngẩng đầu lên, hình ảnh đứa trẻ mặc áo đỏ lập tức biến mất trước mặt cậu, thay vào đó là Ân Duyệt đang mở to mắt bị cậu chĩa kiếm vào.
"Phía sau!" Thích Linh hét lớn.
Gần như cùng lúc đó, Kỷ Vũ Hành cảm giác được sau lưng có một cơn gió, cậu cầm kiếm trong tay, không kịp suy nghĩ vô thức đâm về phía sau.
Thích Linh đứng ở phía xa, trơ mắt nhìn thanh kiếm xuyên qua cơ thể đứa trẻ mặc áo đỏ, đồng thời ánh sáng đỏ trên tay đứa trẻ cũng chạm vào lưng Kỷ Vũ Hành.
"A—"
"Anh Kỷ!" Ân Duyệt vội vàng bước tới, đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của Kỷ Vũ Hành.
Thích Linh không có nhiều thời gian để ý tới bọn họ, đứa trẻ mặc áo đỏ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị đâm trúng hai lần, mặc dù không phải là con người nhưng tốc độ cũng bị ảnh hưởng, cô giơ súng lên, nhắm vào đầu đứa trẻ mặc áo đỏ, liên tục bóp cò.
Mấy viên đạn bắn về phía đứa trẻ mặc áo đỏ, đứa trẻ mặc áo đỏ chỉ né được vài viên, nhưng cuối cùng cũng không né được hết đạn, máu tươi chảy ra từ khắp nơi trên cơ thể, cuối cùng nó cũng không chống đỡ được, không còn sức lực ngã về phía sau.
Thích Linh tiến về phía trước vài bước, cẩn thận tiếp tục bắn về phía đứa trẻ mặc áo đỏ, mãi đến khi đứng trước mặt đứa trẻ mặc áo đỏ, cô mới dừng lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ đó.
Đứa trẻ mặc áo đỏ thật sự còn mở mắt nhìn cô.
Mặt Thích Linh vô cảm giơ súng lên.
"Tại sao..." Đứa trẻ mặc áo đỏ đột nhiên nói.
Giọng của nó là giọng trẻ con non nớt, Thích Linh muốn nổ súng, nhưng không biết tại sao lại dừng lại.
"Em chỉ muốn biến chị thành Đại Hoàng." Giọng của đứa trẻ mặc áo đỏ có chút ủy khuất: "Đại Hoàng..."
Thích Linh không hiểu nó đang nói gì, cô lặng lẽ nhìn đứa trẻ mặc áo đỏ một lúc, sau đó lại giơ súng lên.
"Đại Hoàng..." Đứa trẻ mặc áo đỏ nhìn cô, nhưng ánh mắt dần trở nên mơ hồ, giống như đang nhìn ai đó thông qua cô: "Mẹ, mẹ ơi..."
Đoàng!
Viên đạn cuối cùng nhắm vào giữa trán của đứa trẻ mặc áo đỏ, đứa trẻ mặc áo đỏ cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Không khí im lặng một lát, Ân Duyệt khó khăn đỡ Kỷ Vũ Hành, dùng một tay đặt sau lưng chữa vết thương cho cậu: "Lần này có lẽ nó là đã chết rồi nhỉ?"
Thích Linh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát một lúc mới nói: "Nó quả thật đã chết."
"Ha..." Ân Duyệt thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt."
Thích Linh đi tới giúp cô bé đỡ Kỷ Vũ Hành đang nhắm mắt, vết thương lúc nãy bị tấn công của cậu đang lở loét mưng mủ, mặc dù được sức mạnh ánh sáng của Ân Duyệt trợ giúp, nhưng chỉ có thể khiến cho tình trạng vết thương không trở nên tồi tệ hơn.
Kỷ Vũ Hành yếu ớt dựa vào Thích Linh, nói: "Ôi, tôi đau muốn chết!"
"Cậu đang rên rỉ cái gì vậy?" Mặt Thích Linh lạnh lùng, bình tĩnh di chuyển vị trí, phòng ngừa mình đè lên miệng vết thương của Kỷ Vũ Hành.
Kỷ Vũ Hành cảm thấy ấm ức, nhưng lại không dám lên tiếng, háo hức nhìn Thích Linh.
Bên kia, Lục Thiệu Vũ ôm Tần Lê Ca chậm rãi đi tới, ánh mắt y dừng lại trên người đứa trẻ mặc áo đỏ nằm trên mặt đất, sau đó mới nhìn về phía ba người đồng đội đang mở to mắt nhìn bọn họ.
Mặt Lục Thiệu Vũ không có biểu cảm gì, sát khí còn sót lại sau trận chiến với con rắn khổng lồ trước đó vẫn còn vương vấn quanh người, ba người đồng đội bị khí tức của y dọa sợ, sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần, hỏi han ân cần.
Ân Duyệt nhanh chóng buông Kỷ Vũ Hành ra, lao tới đỡ Tần Lê Ca: "Anh Tần bị sao vậy!"
Kỷ Vũ Hành suýt nữa ngã xuống đất khi cô bé buông cậu ra: "..." Ân Duyệt, em không cần thiên vị như vậy chứ.
"Chữa trị cho em ấy." Lục Thiệu Vũ nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, nói xong vẫn không buông tay, vết thương của y nặng nhất nhưng vẫn kiên trì muốn đỡ hắn.
"Dạ." Ân Duyệt nhanh chóng vươn tay ra.
"Chờ một chút." Thích Linh đỡ Kỷ Vũ Hành đi về phía bọn họ: "Tìm một nơi an toàn rồi chữa trị cho cậu ta, nơi này không an toàn."
Lục Thiệu Vũ suy nghĩ một chút: "Đi theo tôi."
Đám người bọn họ đi về phía cửa gỗ, Lục Thiệu Vũ dẫn bọn họ vào phòng của đối tượng thí nghiệm số 173 đã chết, giao Tần Lê Ca đang bị thương cho Ân Duyệt chữa trị, sau đó lập tức ngất đi.
Thích Linh: "..."
Tốt lắm, hiện tại ở đây có ba người bị thương.
Ân Duyệt nhìn Lục Thiệu Vũ bên trái, Tần Lê Ca bên phải, cô dứt khoát đặt hai tay mình lên hai người, chữa trị cho cả hai.
Vết thương của Tần Lê Ca không nghiêm trọng bằng Lục Thiệu Vũ, sau khi Ân Duyệt hầu như đã chữa khỏi vết thương cho Tần Lê Ca, cô bé bắt đầu tập trung chữa trị cho Lục Thiệu Vũ.
Vết thương của Lục Thiệu Vũ hầu hết đều ở trên lưng và những nơi khác, xương cốt lộ rõ, Ân Duyệt sợ hãi, nhanh chóng đặt một tay lên lưng y, đồng thời dùng tay kia chữa trị bàn tay phải bị gãy của y.
Việc chữa trị này kéo dài rất lâu, Thích Linh đã sắp xếp ổn thỏa cho Kỷ Vũ Hành, thấy Ân Duyệt còn đang nghiêm túc chữa trị cho Lục Thiệu Vũ, cô lập tức đứng dậy đi tới chỗ gần cửa để canh gác.
Còn phải ở lại nơi này thêm hai ngày nữa, người bị thương nhiều như vậy, hôm nay vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.
—
Nửa đêm.
Lục Thiệu Vũ cử động tay nhưng không thể chạm vào được thứ gì, theo bản năng tỉnh lại.
Để tránh nguy hiểm vào ban đêm, đèn trong phòng vẫn được mở, Lục Thiệu Vũ vừa mở mắt đã thấy ánh mắt Thích Linh, thấy y tỉnh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhìn chỗ khác.
Ân Duyệt dựa vào góc tường, Thích Linh cởi áo khoác ra đắp cho cô bé, môi cô bé có chút tái nhợt, có lẽ là do cô bé đã sử dụng quá nhiều sức mạnh ánh sáng trong quá trình chữa trị.
Kỷ Vũ Hành nằm bên cạnh Thích Linh, cũng nhắm mắt ngủ nhưng trong lúc ngủ cậu tựa hồ cũng cảm nhận được đau đớn, khẽ cau mày.
Lục Thiệu Vũ quay người lại nhìn, thấy Tần Lê Ca được đặt bên cạnh mình, mắt hắn vẫn đang nhắm.
Y nhìn Thích Linh, im lặng chỉ Tần Lê Ca.
Thích Linh hiểu ý của y, y đang hỏi cô Tần Lê Ca đã tỉnh chưa, cô lắc đầu với Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ cau mày.
Vụ nổ đã trôi qua một thời gian dài nhưng Tần Lê Ca vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Y có chút lo lắng, lại đưa tay sờ trán Tần Lê Ca như lúc trước, nhiệt độ Tần Lê Ca vẫn bình thường, không sốt, hơi thở cũng ổn định, nhìn có vẻ không giống như bị thương quá nặng đến mức không thể tỉnh lại.
Nếu không phải vì vết thương, chẳng lẽ là vì...
Trước khi hôn mê, y nhìn thấy vòng bảo vệ màu bạc do Tần Lê Ca tạo ra bị vụ nổ phá vỡ, nhưng nhờ có chút đệm nên hai người vẫn còn sống đến bây giờ.
Chẳng lẽ là do vụ nổ gây ra tổn thương tinh thần?
Lục Thiệu Vũ vén sợi tóc trên trán Tần Lê Ca ra, cau mày cúi đầu nhìn hắn.
Y dựa vào rất gần, hơi thở phả vào mặt Tần Lê Ca, hơi ấm dường như khiến Tần Lê Ca phản ứng lại, hắn khẽ cau mày.
Lục Thiệu Vũ thấp giọng gọi hắn: "Tần Lê?"
Tần Lê Ca cử động ngón tay, chậm rãi mở mắt ra, hắn dường như có chút choáng váng, không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ hỏi hắn: "Đau đầu à?"
Tần Lê Ca vẫn không nói gì, hắn nhìn Lục Thiệu Vũ một lát, ngón tay đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Lục Thiệu Vũ, sau đó mỉm cười: "A Vũ!"
Lục Thiệu Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn: "...Ừm."
Tần Lê Ca gọi tên y xong, nụ cười dần biến mất, cuối cùng lộ ra vẻ mặt mếu máo nói: "Đau đầu!"
Lục Thiệu Vũ: "..."
Chuyện này không đúng, lần này thật sự có gì đó không ổn.