Chương 63. Hy sinh để bảo vệ mọi người, anh có bị ngu không?
Trong nháy mắt, côn trùng màu đỏ như máu trên khắp bầu trời lao về phía Tần Lê Ca.
May mắn thay, tư thế đứng của Tần Lê Ca nhìn thì rất thoải mái nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn chú ý đến hành động của người đàn ông trên mặt đất, vào lúc nguy hiểm ập tới, hắn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời dùng sức mạnh tâm trí, tạo ra các lá chắn bảo vệ màu bạc chặn đám côn trùng màu đỏ như máu đang lao tới.
Hàng ngàn hàng vạn con côn trùng lần lượt đụng vào lá chắn bảo vệ màu bạc, từng con một bị chặn lại, chúng lại bay lên, điên cuồng đâm đầu vào lá chắn.
Lá chắn bảo vệ màu bạc không hề di chuyển, nhưng trong sức mạnh tâm trí đột nhiên xuất hiện một biến động khác thường, Tần Lê Ca ngước mắt nhìn về hướng chuyển động khác thường đó, nhìn thấy trên lá chắn bảo vệ có một con côn trùng màu đen xám, trộn lẫn với một đám côn trùng màu đỏ, những xúc tu mềm mại dán trên lá chắn bảo vệ nhẹ nhàng run rẩy.
Trong nháy mắt, sức mạnh của hắn như bị rút cạn, một cảm giác thoát lực dâng trào trong cơ thể, tầm mắt của Tần Lê Ca tối sầm, tầng ánh sáng bạc trước mặt biến mất, vô số côn trùng phá vỡ lá chắn bảo vệ, lao về phía bọn họ.
Sắc mặt Tần Lê Ca thay đổi, hét lớn: "Lùi lại!"
Tiếng vo ve dày đặc nối lại với nhau, nhuộm toàn bộ bầu trời u ám thành màu máu, trong chớp mắt, gần như mọi thứ xung quanh Tần Lê Ca đều tràn ngập côn trùng.
Lúc đó, hắn vẫn bình tĩnh suy nghĩ: Trúng bẫy rồi.
Hắn đưa tay ra bảo vệ khuôn mặt, nghe thấy Ân Duyệt ở phía sau liều mạng kêu lên, một ánh sáng vàng rực rỡ bộc phát, giống như bao phủ toàn bộ bầu trời, vô số côn trùng bị sức mạnh ánh sáng nuốt chửng, chỉ còn lại mấy con côn trùng nhanh hơn cô bé... Không, tốc độ của Lục Thiệu Vũ còn nhanh hơn chúng.
Trong khoảnh khắc được Lục Thiệu Vũ bảo vệ, Tần Lê Ca bối rối, cả người hắn bị ép chặt vào ngực Lục Thiệu Vũ không thể cử động được, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực y, cùng với tiếng rên rỉ đau đớn mà y không nhịn được kêu lên.
Tuy mới trôi qua có mấy giây nhưng hắn cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua, với sức mạnh tâm trí của mình, hắn có thể cảm nhận rõ ràng có hơn trăm con côn trùng đang lao về phía này, bị Lục Thiệu Vũ liều mình chặn lại, những xúc tu sắc nhọn của chúng đâm vào da thịt của Lục Thiệu Vũ, ở khắp nơi trên cơ thể y...
Khi mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, trên bầu trời chỉ còn lại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, Tần Lê Ca cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Lục Thiệu Vũ, hắn đưa tay ôm lấy Lục Thiệu Vũ đang yếu ớt ngã xuống, mở miệng: "... Anh có phải đồ ngốc không?"
Những lời này giống hệt những gì hắn nói năm đó khi tự tay giết Lục Thiệu Vũ, Tần Lê Ca che nửa mặt, không muốn nhìn thấy tình huống hiện tại của Lục Thiệu Vũ, nhưng lại không nhịn được sử dụng sức mạnh tâm trí của mình quét qua người Lục Thiệu Vũ.
Hắn quay mặt lại, nhỏ giọng nói: "Ân Duyệt, chữa trị cho anh ấy."
Ân Duyệt ở phía sau lảo đảo chạy tới tới, chưa kịp nói lời nào, lập tức đặt tay lên cơ thể Lục Thiệu Vũ, ánh sáng vàng tràn vào cơ thể, trong nháy mắt chữa lành mọi vết thương bên ngoài trên cơ thể y.
Lục Thiệu Vũ không hôn mê, một tay y chống trên mặt đất, ánh mắt cẩn thận nhìn cơ thể Tần Lê Ca, xác nhận hắn bình an vô sự thì mới rời xa Tần Lê Ca một chút.
Tần Lê Ca ôm y nên có thể rõ ràng cảm nhận được động tác của Lục Thiệu Vũ, hắn lập tức hiểu được suy nghĩ của Lục Thiệu Vũ, cau mày tức giận: "Lục Thiệu Vũ, mau vức hết những suy nghĩ đó của anh đi."
Lục Thiệu Vũ không để ý đến hắn, lập tức đưa tay đẩy hắn ra.
Từ trước đến nay Lục Thiệu Vũ là một người cố chấp, cho dù bị thương, khi y không muốn ai chạm vào thì cũng không ai có thể chạm vào y.
Tần Lê Ca vô cảm nhìn y một lúc rồi đứng dậy.
Thích Linh và Kỷ Vũ Hành đứng bên cạnh Lục Thiệu Vũ, có chút lo lắng nhìn Ân Duyệt dừng chữa trị, Thích Linh mở miệng hỏi trước: "Sao vậy? Có thể chữa khỏi không?"
Ân Duyệt lau mồ hôi trên đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Vết thương đã được xử lý, sức mạnh ánh sáng của em đã giết chết tất cả côn trùng, theo lý mà nói, côn trùng trong cơ thể anh Lục cũng có thể bị giết chết rồi."
Kỷ Vũ Hành lo lắng: "Lúc trước Lâm Sâm của đội H là bị đám côn trùng này ký sinh sao? Anh Lục cũng sẽ rơi vào tình huống đó hả?"
"Em không biết." Ân Duyệt cũng rất lo lắng, lần nữa để sức mạnh ánh sáng dạo một vòng trong người Lục Thiệu Vũ: "Em không cảm nhận được anh Lục có bị ký sinh hay không, anh Lục, anh thấy thế nào?"
Lục Thiệu Vũ từ trên mặt đất đứng dậy, ngoại trừ vừa rồi cọ xát trên mặt đất ra thì trông y vẫn tràn đầy sinh lực, không có gì khác thường.
Sau khi đứng dậy, y lạnh lùng nói như thường lệ: "Không có gì bất thường."
Vừa nói xong, trước khi những người khác có thể thở phào nhẹ nhõm, Lục Thiệu Vũ đã nhìn Tần Lê Ca một cái.
Tần Lê Ca không để ý tới y.
Lục Thiệu Vũ thu hồi ánh mắt, chuyển chủ đề: "Chúng ta chia nhau hành động, dùng bộ đàm để liên lạc."
Kỷ Vũ Hành sửng sốt: "Anh, anh Lục? Anh có ý gì?"
Lục Thiệu Vũ nói: "Có thể tôi đã bị ký sinh rồi."
Ân Duyệt nói rằng sức mạnh ánh sáng của cô bé có thể giết chết côn trùng trong cơ thể Lục Thiệu Vũ, nhưng tất cả chỉ là suy luận, không ai biết điều gì sẽ xảy ra sau khi bị ký sinh.
Thích Linh của hiểu được đạo lý này, nhưng sắc mặt cô trầm xuống, giọng nói lạnh lùng như Lục Thiệu Vũ: "Vậy sao? Ý cậu là sao? Bị ký sinh xong phải hành động một mình à? Cậu hy sinh bản thân để trở thành anh hùng à?"
Lục Thiệu Vũ nhìn cô một cái, nhưng lần này cô không hề sợ hãi trước ánh mắt hung dữ của Lục Thiệu Vũ, ngược lại còn cười lạnh nói: "Tôi nói cho cậu biết, bây giờ nhìn tôi như vậy cũng vô dụng thôi, hiện tại tôi có chỗ dựa, cậu có bản lĩnh thì nhìn Tần Lê Ca ấy, nhìn tôi làm gì."
Lục Thiệu Vũ theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, lần này y bắt gặp đôi mắt xanh đậm của Tần Lê Ca đang bình tĩnh nhìn y.
Tần Lê Ca không cao bằng y, nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn y, hắn nhìn Lục Thiệu Vũ một lúc lâu rồi quay đi, hắn mỉm cười bước tới.
Vừa đi, hắn vừa nói: "Kỷ Vũ Hành."
Kỷ Vũ Hành sợ đến mức ngẩng đầu lên: "Dạ!"
Tần Lê Ca đứng trước mặt Lục Thiệu Vũ, lạnh lùng nhìn y: "Trói anh ấy lại."
Kỷ Vũ Hành lập tức lộ ra khuôn mặt khổ sở, cậu do dự một chút, sau đó thật sự đi về phía Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ không quay đầu lại nhìn Kỷ Vũ Hành, y còn nhìn Tần Lê Ca: "Cậu ta đánh không lại anh."
"Thích Linh, Ân Duyệt." Tần Lê Ca tiếp tục lên tiếng, hai thành viên được hắn gọi lập tức đứng bên cạnh hắn tỏ rõ lập trường.
Tần Lê Ca lấy từ trong nhẫn không gian ra một khẩu súng, giơ lên nhắm về phía Lục Thiệu Vũ, Lục Thiệu Vũ nhìn hắn không nói gì.
Đoàng!
Mấy viên đạn rơi xuống đất bên cạnh Lục Thiệu Vũ, Kỷ Vũ Hành sợ tới mức run lên, quay đầu lại mới phát hiện trúng một con sinh vật ngoài hành tinh nhỏ, cậu lại thả lỏng tinh thần.
Lục Thiệu Vũ thậm chí còn không có ý định trốn tránh, im lặng không nói, Tần Lê Ca tiến lên vài bước, áp người vào ngực y: "Bọn họ không thể đánh thắng anh? Vậy thêm em vào thì sao?"
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ tối sầm: "... Em đừng có bướng."
"Em thích bướng đó." Tần Lê Ca nhướng mày: "Anh muốn thế nào?"
Lục Thiệu Vũ cử động ngón tay, nheo mắt lại.
"Trước khi ra tay, em phải nói với anh rằng anh là đội trưởng đội S, việc bỏ lại các thành viên là một hành động vô trách nhiệm." Tần Lê Ca đột nhiên trở nên đứng đắn: "Anh nhìn đồng đội của anh là một đám gào khóc, không cai sữa được, anh có yên tâm không?"
Các thành viên trong đội gào khóc, không cai sữa được: "..."
Các thành viên trong đội nhìn nhau, cuối cùng cô em út Ân Duyệt miễn cưỡng ép bán manh: "Đúng vậy! Anh Lục! Không có anh thì em không thể làm được! Anh đừng đi mà!"
Nói đến mức này, Lục Thiệu Vũ vẫn nhất quyết muốn đi thì thật không có tình người.
Lục Thiệu Vũ quay người liếc nhìn đám côn trùng vừa bị bắn thành tổ ong vò vẽ, y trầm mặc một lát, đang định nói thì Tần Lê Ca đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm y, ép y cúi đầu nhìn về phía mình.
"Em phải nói cho anh biết." Tần Lê Ca cười lạnh: "Lần sau anh còn dám nghĩ như vậy, em sẽ dìm anh xuống biển, ngâm bảy ngày, sau đó vớt anh ra tiếp tục làm nhiệm vụ."
Lục Thiệu Vũ muốn nói "Em không thể đánh thắng anh" nhưng ý chí sinh tồn đột nhiên nổi lên, nhìn đôi mắt sáng ngời của Tần Lê Ca, lý trí nuốt xuống lời muốn nói: "... Ừm."
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết một cách hoàn hảo, các thành viên khác đều thở phào nhẹ nhõm, Tần Lê Ca buông Lục Thiệu Vũ ra, quay lại nói với họ: "Tôi sẽ trông chừng anh ấy, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Kỷ Vũ Hành cau mày: "Anh Tần, chúng ta là đồng đội, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau chịu trách nhiệm."
"Ừ, cậu và bọn họ đúng là đồng đội, nhưng điều đó không có hơi đúng với tôi và anh ấy." Tần Lê Ca thản nhiên nói, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn lấy mấy chiếc găng tay từ trong nhẫn không gian ra, bước tới nhặt tro côn trùng đen trên mặt đất lên.
Ngay từ đầu con trùng màu đen này đã phá vỡ lá chắn bảo vệ do sức mạnh tâm trí tạo ra, hại Lục Thiệu Vũ bị thương. Loại côn trùng này có đôi cánh mỏng trên lưng, đôi cánh có màu đen tuyền và những chiếc xúc tu dài đầu màu sắc nhô ra trên đỉnh đầu, thoạt nhìn trông hơi giống một phiên bản thu nhỏ của một con bướm.
Những thành viên khác tò mò lại gần, Ân Duyệt hỏi: "Đây là cái gì? Không phải vừa rồi anh đã giết chết nó rồi sao?"
"Có vẻ như nó không giống với côn trùng đỏ trước đó." Thích Linh nhìn kỹ: "Xúc tu này có chút đặc biệt."
Tần Lê Ca đưa tay về phía Lục Thiệu Vũ, ra hiệu cho Lục Thiệu Vũ tìm một cái chai cho hắn: "Lá chắn bảo vệ đột nhiên bị vỡ là do con côn trùng này làm."
"Con côn trùng này trông không giống người ngoài hành tinh lắm." Con côn trùng màu đỏ như máu trước đó khá xấu xí. Thích Linh nói: "Trên hành tinh này còn có sinh vật khác tồn tại sao?"
Lục Thiệu Vũ đưa cái chai qua, Tần Lê Ca bỏ côn trùng vào trong chai, nói: "Tôi thì nghĩ đó là vũ khí do đội H để lại. Những con côn trùng này đã thoát ra khỏi cơ thể Lâm Sâm trước khi anh ta tiết lộ thông tin, nắm bắt thời cơ rất chính xác."
"Nếu như vậy, đội H thật sự có người có năng lực khống chế côn trùng sao? Thậm chí còn có thể khống chế người ngoài hành tinh?"
"Không xác định được." Tần Lê Ca cởi găng tay, thản nhiên thu vào nhẫn không gian: "Đi thôi, tập trung vào nhiệm vụ, tiếp tục tìm tiến sĩ Bailey."
Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường gặp phải vài người ngoài hành tinh to lớn, đều bị tiêu diệt không có nguy hiểm nào, đi được một lúc thì Tần Lê Ca đột nhiên đưa tay ra, ý bảo bọn họ dừng lại: "Có người tới."
Bọn họ mới bị đội H hại một lần, lần này tất cả mọi người không dám thả lỏng, cảnh giác bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bước đi càng thêm cẩn thận.
Quả nhiên không lâu sau, đối diện xuất hiện năm người, năm người này do một người đàn ông đeo kính gọng nhỏ dẫn đầu, đi về phía bọn họ.
Người đàn ông đeo kính có khuôn mặt nghiêm túc, giữa hai lông mày có nếp nhăn do cau mày lâu, ánh mắt anh lướt qua từng người trong đội S, cuối cùng dừng lại trên người Tần Lê Ca đang căng thẳng siết chặt tay áo của Lục Thiệu Vũ, nhíu mày thật sâu.
Lục Thiệu Vũ tiến lên một bước, chặn tầm mắt của người đàn ông đeo kính, lúc này người đàn ông mới thu hồi tầm mắt, đưa tay về phía Lục Thiệu Vũ: "Đội trưởng đội G, Phác Diệp."