IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 67



"Nhận ra điều gì cơ?" Vẻ mặt Kỷ Vũ Hành ngơ ngác, trong đội có một cố vấn quân sư, cậu chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều: "Tiến sĩ Bailey có vấn đề gì sao?"

"Tự mình động não đi." Thích Linh chán ghét liếc cậu một cái: "Nếu cậu còn có não."

Kỷ Vũ Hành: "..."

Kỷ Vũ Hành muốn phản bác, nhưng cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì để có thể phản bác, đành miễn cưỡng im miệng.

Đáng tiếc Tần Lê Ca cũng không có ý định giải thích nghi hoặc cho cậu, Lục Thiệu Vũ nhìn hắn một cái, thấy hắn không có gì muốn nói thì tiếp tục ra lệnh: "Mọi người đều đến đủ rồi, đi thôi."

Tiến sĩ Bailey đã có mặt, bước tiếp theo là đưa cô trở lại phi thuyền và tìm cách cứu cô.

Các đồng đội lần lượt đứng dậy, nhanh chóng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Tiến sĩ Bailey đã được chữa trị, nằm một mình trên mặt đất, Kỷ Vũ Hành nhìn xung quanh, phát hiện hình như không có ai để ý đến cậu, đành phải sờ mũi tự mình ôm tiến sĩ Bailey đi.

Nhiệt độ trên bề mặt hành tinh này cực kỳ thấp, may mắn tất cả đều mặc quân phục do Thích Linh làm, có khả năng chống thấm nước và chống trầy, ngoài ra còn có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, nếu không bọn họ sẽ lạnh đến mức môi tái nhợt và chân tay cứng đờ.

Nhưng dù vậy, hai tay không được đồng phục bao bọc vẫn lạnh muốn chết, Tần Lê Ca vô thức xoa xoa đôi tay, đột nhiên cảm giác tay mình được truyền một luồng hơi ấm.

Không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai, thậm chí Tần Lê Ca còn không thèm nhìn sang bên cạnh, hắn tự nhiên đặt cả bàn tay của mình vào tay Lục Thiệu Vũ để y giữ ấm cho hắn.

Ân Duyệt đi bên cạnh bọn họ, không chú ý tới hai người đang tình chàng ý thiếp, cô bé nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nghi hoặc hỏi: "Mặc dù tiến sĩ Bailey đã ở đây, nhưng chúng ta làm sao để cứu cô ấy? Không phải phi thuyền đã bị hỏng rồi sao? Hay là chúng ta phải tự mình đưa cô ấy về?"

Tần Lê Ca đút tay còn lại vào túi áo ấm áp, quay đầu hỏi cô bé: "Nhóc có thể bay được không?"

"Không thể nào." Ân Duyệt gãi đầu: "Anh Tần, ý anh là chúng ta phải đưa cô ấy về sao? Vậy thì ai có thể bay?"

"Tôi có thể." Tần Lê Ca nhếch khóe miệng: "Đặt cánh sau lưng là có thể bay được."

Bỗng nhiên Ân Duyệt trừng to hai mắt: "Thật sao? Anh Tần, cái này mà anh cũng làm được! Hay quá, dạy em đi!"

Lục Thiệu Vũ làm ấm một tay của hắn, nghe vậy yên lặng quay đầu nhìn hắn, Tần Lê Ca đối mặt với ánh mắt của y, tiếp tục lừa gạt cô bé mà không chút áy náy: "Đầu tiên, nhóc phải có khả năng khống chế năng lượng một cách chính xác, về độ chính xác của nó... Ừm, đại khái là năng lực huấn luyện sức mạnh ánh sáng cấp 6."

Ân Duyệt đang dừng lại ở huấn luyện sức mạnh ánh sáng cấp 3, dừng lại một chút, hỏi một cách chắc chắn: "... Còn, còn gì nữa không?"

"Còn nữa, nhóc phải tìm một bức tranh hình đôi cánh, viết tất cả các chi tiết trên bức tranh." Tần Lê Ca rút bàn tay đã trở nên ấm áp về, đổi tay khác cho Lục Thiệu Vũ sưởi ấm. "Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là..."

Ân Duyệt có chút lo lắng xoa xoa tay: "Chính là?"

"Em chỉ cần xinh đẹp là được." Tần Lê Ca nhếch khóe miệng: "Yêu cầu cũng không cao, hình như phải được như tôi."

Ân Duyệt: "..."

Những đồng đội khác đang nghe lén: "..."

Ân Duyệt cảm thấy phức tạp một lúc: "... Được rồi, anh Tần, em biết anh đang gạt em." Lúc này, cho dù đó không phải là lời nói dối, cô bé cũng chỉ muốn tin rằng đó là lời nói dối.

Bởi vì rất khó để đẹp trai như anh Tần!

Tần Lê Ca dường như biết cô bé đang nghĩ gì, hắn dùng đôi tay ấm áp xoa đầu cô bé: "Không sao đâu, em cũng rất đáng yêu."

Ân Duyệt khóc không ra nước mắt sờ sờ mái tóc rối bù của mình, đồng thời cuối cùng cô bé cũng phát hiện ra rằng đội trưởng và cố vấn quân sư của mình lại đang tình chàng ý thiếp, quả thật là hai đòn đả kích.

Thế là đủ rồi!

Cô bé quyết định không nói chuyện trong suốt chặng đường còn lại!

Vì vậy trên đường đi không ai nói một lời nào, điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy bất thường là trên đường đi bọn họ gặp phải rất nhiều người ngoài hành tinh, mặc dù đều là những người ngoài hành tinh nhỏ dễ đối phó, nhưng vẫn tiêu hao một ít thể lực của bọn họ.

Khi tất cả những người ngoài hành tinh nhỏ trên mặt đất lần nữa bị tiêu diệt, Thích Linh chạm vào nòng súng nóng hổi, cau mày: "Chậc, chúng giống như một đàn gián đánh không chết, chỗ nào cũng xuất hiện."

"Vì tiến sĩ Bailey sao?" Bởi vì gặp phải nhiều người ngoài hành tinh như vậy, ngay cả Kỷ Vũ Hành, người không động não nhiều cũng nhận ra: "Biết ngay cô ấy có vấn đề mà."

Thích Linh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, thu hồi súng trên tay, không muốn nói chuyện: "..."

Tần Lê Ca, với tư cách là một người không chiến đấu như Ân Duyệt, vẫn nhẹ nhàng thoải mái đứng ở phía sau, cho đến khi có sự thay đổi của sức mạnh tâm trí, hắn mới nói qua bộ đàm: "Có bốn người gần đây, hẳn là đội H."

Vừa nghe thấy từ này, mọi người lập tức vui vẻ, cảnh tượng Lâm Sâm chết trước đó rất ấn tượng, còn chưa gặp mặt đã có thể khiến người ta cảm nhận được ý xấu của đội H.

Các thành viên của đội S đã cảnh giác rất lâu, nhưng cho đến khi Kỷ Vũ Hành chậm rãi lau xong thanh kiếm trong tay, đội H vẫn chưa xuất hiện, bọn họ vô thức nhìn về phía Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca lúc này đang đứng bên cạnh Lục Thiệu Vũ, hắn đang ôm cánh tay y, cần thận nhìn xung quanh, vẻ mặt của hắn rất khẩn trương, đôi môi hơi mím lại vì lạnh, người không biết bọn họ nhất định sẽ cho rằng đây là một con thỏ trắng nhỏ đi lạc vào bầy sói.

Những người trong đội S không khỏi phản cảm quay mặt đi, chỉ có Lục Thiệu Vũ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn xung quanh, giơ tay ra hiệu cho họ tiếp tục tiến về phía trước.

Vẻ mặt Tần Lê Ca lo lắng, kéo ống tay áo Lục Thiệu Vũ: "Anh còn đi à? Em, em hơi sợ."

Lục Thiệu Vũ bị hắn kéo thì khựng lại, y dừng lại một chút, có chút không quen vỗ vỗ tay Tần Lê Ca: "Không sao đâu."

"Cậu thì sợ gì." Thích Linh không khỏi phàn nàn, sau khi nói xong, cô mới phát hiện có gì đó không đúng, đành phải kiên trì tiếp tục diễn: "Cậu chỉ là một bình hoa, có nguy hiểm cũng không phải cậu chịu."

Vẻ mặt Lục Thiệu Vũ không thay đổi quay đầu nhìn cô, Thích Linh bị ánh mắt hung ác nhìn đến mức vô thức lùi về sau một bước, sau đó mới phát hiện mình đã bước về sau.

Thích Linh: "..." Không phải, Tần Lê Ca muốn diễn, tôi chỉ phối hợp nói một câu, tại sao lại bị nhìn chằm chằm rồi?

Lục Thiệu Vũ hoàn toàn không cảm nhận được tâm lý phức tạp của cô, nhìn Tần Lê Ca bị mắng mà co rúm lại, y vươn tay nắm lấy tay hắn.

Nếu đã như vậy, Thích Linh cười lạnh một tiếng, lựa chọn tiếp tục diễn: "Cậu cứ chiều cậu ta như vậy, nếu có nguy hiểm gì thì cậu tự mình giải quyết, chúng tôi không quan tâm."

Trong đội H, người đang chứng kiến tất cả những điều này cách đó không xa, người đàn ông tóc cam vô cùng thích thú nói: "Đội này có vẻ không được hòa hợp lắm."

"Chúng ta sẽ khó làm được gì nếu bọn họ hòa hợp." Người phụ nữ để tóc dài màu tím nhếch môi, chỉ ngón tay vào Tần Lê Ca: "À, lại là Tần Lê Ca, tôi rất thích cậu ta."

Vừa nghe đến từ "thích", sắc mặt của mọi người có chút tái nhợt, người phụ nữ tóc tím không quan tâm đến việc không ai trả lời cô ta, nghiêng đầu cười nói: "Đến xem thử bọn họ là được, đội G quá thiếu kinh nghiệm, không biết đội S có giỏi hơn không?"

Vừa dứt lời, một con sâu màu tím từ trong móng tay của cô ta chui ra, nhanh chóng bò lên người một con người ngoài hành tinh nhỏ cách đó không xa.

Giây tiếp theo, chỉ thấy người ngoài hành tinh bắt đầu lớn lên, người phụ nữ tóc tím thu tay lại, nhàn nhã xoay người: "Đi thôi, tôi hy vọng Tần Lê Ca có thể chết đẹp một chút, tôi rất thích cậu ta." Cô ta liếm môi.

Bên kia, Tần Lê Ca đang giả vờ yếu đuối hoàn toàn nghe được cuộc trò chuyện của đám người này, hắn không khỏi nhíu mày.

Không biết những người này có phải quá ngu ngốc hay không mà dám nói trắng trợn khi cách kẻ thù không xa.

Hắn có thể cảm nhận được người ngoài hành tinh kia vẫn đang lớn lên, đang tiếp tục di chuyển về phía bọn họ, bởi vì nó đang lớn lên nên tốc độ di chuyển của người ngoài hành tinh chậm hơn rất nhiều, dựa theo tốc độ như vậy, khi đến chỗ đội S, có lẽ nó có thể cao tới bảy mét.

Nó có kích thước tương đương với con bạch tuộc ngoài hành tinh lúc trước.

Tần Lê Ca sờ sờ cằm, nghĩ đến fan nhỏ bị dọa chết và người chết thảm ở đội G, ánh mắt tối sầm lại: "Quay lại, đi theo đội H."

Các thành viên của đội S lập tức xoay người, làm theo sự chỉ huy của Tần Lê Ca đi về phía đội H.

Những người của đội H đi phía trước đang nói chuyện, dường như vẫn không phát hiện ra bất thường, đội S dẫn người ngoài hành tinh đang lớn dần đi theo phía sau, giữ khoảng cách với họ.

Cứ như vậy đi gần nửa giờ, kích thước của người ngoài hành tinh không ngừng lớn lên, cuối cùng đã cao đến bảy mét, tốc độ di chuyển cũng bắt đầu nhanh hơn.

Trong đầu Tần Lê Ca yên lặng đếm giây, thấy thời gian cũng sắp hết, khóe môi nhếch lên: "Tăng tốc, chúng ta vượt qua đội H."

Vù!

Khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ chạy ngang qua đội H như một cơn gió, bóng dáng của họ biến mất ngay lập tức.

Đội H đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, người phụ nữ tóc tím mới nhận ra, nhìn về phía sau.

"Xì —"

Một con rắn ngoài hành tinh cao bảy mét ngóc đầu lên, phun ra những con rắn có gai phía sau họ.

Người phụ nữ tóc tím nhìn chằm chằm con rắn kia, đôi mắt đỏ như muốn chảy máu: "... Haha, thật thú vị."

Dù nói vậy nhưng tay cô tay run rẩy như trấu, móng tay dài bị chính cô ta bẻ gãy làm đôi.

"Thú vị cái gì!" Người đàn ông tóc cam lấy vũ khí ra, thấy con rắn sắp lao về phía bọn họ, anh ta gầm lên: "Chết tiệt, Quý Hiểu Vũ, mày mau ra tay cho tao!"

Đội H ở phía sau hoàn toàn hỗn loạn, nhưng đội S cuối cùng cũng chạy qua khu vực nguy hiểm, Tần Lê Ca dẫn đầu giảm tốc độ, chuyển hướng về phía xác của phi thuyền.

Thấy nguy hiểm đã qua, Thích Linh cuối cùng cũng không nhịn được tò mò hỏi: "Sao vừa rồi đột nhiên yêu cầu chúng tôi đi theo đội H, sau đó lại không làm gì cả?"

"Cô không làm gì sao?" Tần Lê Ca từ sức mạnh tâm trí truyền âm thanh tới, khóe môi hơi cong lên: "Chúng ta không cần làm gì cả, những việc bẩn thỉu hại người hại mình đều có thể khiến bản thân tự tìm đường chết."

"Ý anh là sao?" Ân Duyệt nghe không hiểu.

"Có nghĩa là..." Tần Lê Ca thu hồi sức mạnh tâm trí: "Bọn họ muốn dùng người ngoài hành tinh để giết đội G, lại muốn dùng người ngoài hành tinh để giết chúng ta, đáng tiếc bọn họ đã quên, đi đêm lắm có ngày gặp ma."

Và ma mà họ gặp chính là đội S.
— QUẢNG CÁO —