IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 68




Đội H ở phía sau tạm thời bị mắc kẹt không thể thoát được, đội S cuối cùng đã có thể tiếp tục di chuyển về hướng phi thuyền mà không còn trở ngại gì, nhưng đi không được bao lâu, họ lại gặp phải tình huống bất ngờ khác.

Tiến sĩ Bailey tỉnh dậy.

Cô vừa tỉnh lại, đã khó chịu nôn khan vài lần, Kỷ Vũ Hành sợ tới mức suýt chút nữa ném cô xuống: "Cô làm gì vậy! Cô bị say sao... Cứu tôi! Tôi có thể ném cô ấy xuống không!"

"Không, tôi nghĩ cô ấy bị đau bụng do vai cậu đẩy." Thích Linh rất bình tĩnh nói: "Ai bảo cậu vác cô ấy trên vai?"

Kỷ Vũ Hành rất vô tội: "Cái này... Nam nữ thụ thụ bất thân!"

Ân Duyệt ở bên cạnh nhìn qua, quyết định không nói câu "Rõ ràng anh nói nam nữ thụ thụ bất thân nhưng lại trừ chị Thích", quay lại nhìn Tần Lê Ca một cách háo hức.

Tần Lê Ca quả nhiên là người làm kinh doanh, trong lúc Kỷ Vũ Hành và Thích Linh còn đang tán tỉnh, hắn quay sang tiến sĩ Bailey, hỏi: "Tiến sĩ Bailey, chúng tôi là lính đánh thuê nhận nhiệm vụ mà cô đã ủy thác, tiếp theo nên làm gì?"

Tiến sĩ Bailey thở hổn hển, vỗ vỗ Kỷ Vũ Hành, ra hiệu cho Kỷ Vũ Hành đặt cô xuống.

Sau khi hai chân cuối cùng cũng chạm đất, tiến sĩ Bailey gỡ chiếc kính vỡ trên mặt xuống, nheo mắt nhìn họ: "Cảm ơn các anh đã cứu tôi. Hãy đi về hướng phi thuyền gặp nạn, có lẽ đội cứu hộ cũng sắp đến rồi."

Tần Lê Ca gật đầu, cố ý đợi một lúc, nhưng tiến sĩ Bailey không nói gì nữa.

Tiến sĩ Bailey rất bình tĩnh, có thái độ thờ ơ giống như các NPC khác, cô thậm chí còn không muốn hỏi đến sự an toàn của những người đồng đội khác.

Người như vậy có thật sự đáp ứng được mong đợi của Carrey, nghiên cứu thuốc kháng sinh cứu vớt các thành viên khác sao?

Tần Lê Ca nhìn tiến sĩ Bailey, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, sắc mặt của tiến sĩ Bailey có chút tái nhợt, ngón tay nắm chặt vô thức run rẩy, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

Tần Lê Ca đã làm việc trong giới giải trí được mấy năm, đoạt được vô số giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc, hắn có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng hiện tại của tiến sĩ Bailey chắc chắn không bình tĩnh như vẻ ngoài của cô, thậm chí cô còn rất căng thẳng.

Mặc dù tiến sĩ Bailey là NPC, nhưng rõ ràng cô ấy nhạy cảm hơn nhiều so với các NPC khác, cô ấy dường như cảm nhận được Tần Lê Ca đang đánh giá mình, vô thức mím môi, hai tay nắm chặt lại để che giấu sự run rẩy.

Tần Lê Ca nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của cô, nhìn chằm chằm bước chân không vững của cô, đột nhiên nói: "A Vũ, cơ thể tiến sĩ Bailey đang yếu, anh đỡ cô ấy đi."

Lục Thiệu Vũ từ phía trước quay lại, đứng trước mặt tiến sĩ Bailey, cúi đầu nhìn cô.

Lục Thiệu Vũ vốn đã cao, y cao gần 1m9, lúc này y giống như một bức tường trực tiếp chặn tiến sĩ Bailey, khiến tiến sĩ Bailey vốn đã lo lắng lại càng thêm bất an.

Cô vô thức nuốt nước miếng, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Không cần, tôi vẫn có thể tự đi được."

Lục Thiệu Vũ không quan tâm cô nói gì, y trực tiếp dùng một tay nắm lấy cánh tay cô, nhưng vừa chạm vào người tiến sĩ Bailey, Lục Thiệu Vũ lập tức sửng sốt một chút.

Quá ấm áp.

Nhiệt độ cơ thể của cô quả thật không hợp với nhiệt độ lạnh như băng ở đây.

Tần Lê Ca nhìn Lục Thiệu Vũ, từ vẻ mặt của y lập tức đoán được tiến sĩ Bailey không bình thường, hắn mỉm cười, nói với tiến sĩ Bailey: "Trước hết để cô tự mình đi vì cô vẫn còn đi được, nhưng nếu mệt thì nhớ nói cho chúng tôi biết."

Tiến sĩ Bailey vội vàng rút tay khỏi tay Lục Thiệu Vũ, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lúc này cô không thể tức giận, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào tôi, nếu không nhiệm vụ của các anh sẽ kết thúc ở đây."

Điều này có hơi nghiêm trọng, nghe có vẻ như nếu tiếp tục chạm vào tiến sĩ Bailey thì nhiệm vụ sẽ thất bại ngay lập tức.

Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, đoán rằng đó là một hạn chế của hệ thống, nếu như bọn họ mang tiến sĩ Bailey đến chỗ phi thuyền, họ sẽ gặp ít nguy hiểm hơn trên đường đi. Nhưng nếu tiến sĩ Bailey tự mình đi, để phối hợp với tốc độ của cô, họ không được đi quá nhanh.

Vì vậy cả nhóm chỉ có thể đi chậm lại, cùng với tiến sĩ Bailey tiếp tục tiến về phía trước.

Ai biết rằng chậm lại sẽ gây ra vấn đề, đội H ở phía sau còn chưa thể giải quyết phiền phức đuổi theo, đội G ở bên kia lại đụng phải bọn họ.

Trong đội G, bốn người vẫn còn sống, chỉ có một cô gái tóc nâu trông rất xanh xao, ba người còn lại đang trong tình trạng rất tốt. . truyện đam mỹ

Ngay khi bốn người lại gần đội S, gần như trong nháy mắt đều tỏ ra cảnh giác, đội trưởng đứng đầu là Phác Diệp lấy ra một cây đao lớn, nói: "Có phải tiến sĩ Bailey ở đằng sau anh không?"

Bọn họ vừa đi ra, Tần Lê Ca liền trực tiếp trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ theo thói quen. Lục Thiệu Vũ một mình đừng ở phía trước, vẻ mặt lãnh đạm: "Ừ."

"Nhiệm vụ của chúng tôi có liên quan đến tiến sĩ Bailey, lẽ ra anh phải biết từ lâu rồi." Vẻ mặt Phác Diệp lạnh lùng: "Các anh là bên trung lập, nhiệm vụ hẳn là sẽ không có xung đột với chúng tôi, nếu như vậy, các anh mang theo tiến sĩ Bailey để làm gì? Nếu không nói rõ, tôi e rằng chúng ta sẽ phải đánh nhau trước."

Nói xong, anh giơ thanh đao lên bằng một tay, chĩa về phía họ.

Đối mặt với sự khiêu khích của Phác Diệp, vẻ mặt của Lục Thiệu Vũ không hề thay đổi. Y ngước mắt lên, trong đôi mắt đen dần dần hình thành sát ý: "Vậy chúng ta thử xem, ai sẽ thắng."

Phác Diệp cười lạnh, tiến lên vài bước, vừa định ra tay thì đã bị Từng Cầm ở phía sau kéo lại.

"Đội trưởng, anh làm gì vậy! Đội S đã cứu chúng ta!" Từng Cầm giữ chặt Phác Diệp: "Không có bọn họ, có lẽ không phải chỉ có một mình Diệp Cùng chết!"

"Vậy thì sao?" Phác Diệp thậm chí không quay đầu lại, lời nói hết sức vô tình: "Bây giờ bọn họ muốn ngăn cản chúng ta, bọn họ chính là kẻ địch."

"Anh đang nói gì vậy!" Từng Cầm không dám tin nói: "Đội trưởng!"

Phác Diệp vẫn không quay đầu lại, một tay nắm chặt vũ khí.

Tần Lê Ca đứng sau lưng Lục Thiệu Vũ, nhìn thoáng qua Phác Diệp bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong nhát gan, Từng Cầm là một người có kỹ năng tốc độ, có thể giữ chặt Phác Diệp lâu như vậy cũng thật đáng kinh ngạc.

Hiện tại Phác Diệp và bọn họ giằng co ở chỗ này, chẳng qua là muốn họ lùi một bước.

Nhưng Lục Thiệu Vũ không bao giờ lùi bước, Tần Lê Ca quay đầu lại, định nháy mắt với Thích Linh, nhưng ngay lúc hắn quay đầu lại, Lục Thiệu Vũ ở trước mặt hắn đột nhiên quỳ xuống, trong cổ họng đều là tiếng kêu đau đớn không thể kiềm chế được.

"A Vũ?" Tần Lê Ca lập tức đưa tay đỡ Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ thở hổn hển, một tay ôm bụng, một tay đè lên ngực Tần Lê Ca, máu từ môi dần chảy ra, âm thanh phát ra yếu ớt đến nghe không rõ: "Đưa..."

Tần Lê Ca kề sát môi y, cố gắng nghe rõ y đang nói gì, nhưng Lục Thiệu Vũ bất ngờ đẩy hắn ra, rồi đột nhiên cong người lại: "A..."

Tần Lê Ca bị y đẩy ra một khoảng, trơ mắt nhìn bụng Lục Thiệu Vũ dần dần phình ra, như thể có vật sống nào đó sắp bò ra.

Hắn hít một hơi, gần như hoảng loạn từ trong nhẫn không gian rút ra một con dao, chuẩn bị đâm vào bụng Lục Thiệu Vũ.

Nhưng đúng lúc này, tiếng súng vang lên, cánh tay Tần Lê Ca đau nhức, con dao trong tay yếu ớt rơi xuống, máu từ cánh tay thậm chí bắn lên mặt Lục Thiệu Vũ.

Sắc mặt Lục Thiệu Vũ trong chốc lát trở nên rõ ràng, y quay đầu lại, thấy đội H đi ra từ trong bóng tối, dẫn đầu là Quý Hiểu Vũ, người phụ nữ tóc tím đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn bọn họ: "Xin chào, chúng ta lại gặp nhau."

Các thành viên khác của đội S lập tức từ phía sau xông lên, bảo vệ Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ ở giữa, Thích Linh cười lạnh một tiếng, chế nhạo nhìn bọn họ: "Con chuột trong cống lại chạy ra rồi à? Tại sao mấy người không chết luôn đi?"

"Oa, tôi sợ muốn chết." Quý Hiểu Vũ vẫn cười, nhưng ánh mắt lại trở nên rất hung ác: "Sao không thử xem, là ai giết ai đây?"

Nói xong, phía sau cô ta có bốn người xông lên, ba người lần lượt đối mặt với Thích Linh, Ân Duyệt, Kỷ Vũ Hành.

Người đàn ông tóc đen cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất, hứng thú nhìn mặt Tần Lê Ca, nghiêng đầu cười: "Cậu là Tần Lê Ca phải không? Tôi đã tỏ tình với cậu, cậu còn nhớ tôi không?"

Tần Lê Ca bảo vệ Lục Thiệu Vũ đang đau đớn nằm trên mặt đất, bình tĩnh nhướng mày cười: "Ồ, thật sao? Vậy anh nhất định không nỡ giết tôi đâu hs?"

Vừa nói, hắn vừa dùng sức mạnh tâm trí, điều khiển con dao trên mặt đất đến gần bụng Lục Thiệu Vũ mà không để lại dấu vết nào.

"Có lý đấy." Người đàn ông tóc đen tiếc nuối thở dài: "Nhưng không phải cậu đã từ chối tôi rồi sao?"

Một giây sau, người đàn ông tóc đen dịch chuyển đến chỗ Tần Lê Ca, một tay nắm chặt tóc hắn, ép hắn phải nhìn lên.

Tần Lê Ca bị kéo đến đau đầu, khóe mắt hắn nhìn thấy Quý Hiểu Vũ đang đi về phía này, vẻ mặt rốt cục cũng không còn thoải mái như trước.

Quả nhiên một giây sau, Quý Hiểu Vũ giẫm lên con dao đang bay trong không trung, đạp nó xuống dưới chân, mỉm cười với hắn: "A, cậu muốn lén lút làm gì vậy? Cậu nghĩ mọi người trong đội chúng tôi đều mù hay sao..."

Vèo!

Con dao đột nhiên sượt qua lưng người đàn ông tóc đen, anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức bổ nhào về phía trước, nằm đè lên người Tần Lê Ca, còn giật lấy tóc hắn khiến hắn đau đớn rên rỉ: "A..."

Từng Cầm lạnh mặt xuất hiện ở phía sau người đàn ông tóc đen, không chút do dự bước tới tấn công lần nữa, vừa tấn công vừa mắng: "Mấy người đúng là mù hết mà! Cái quái gì vậy! Dám bắt nạt anh Tần của tôi! Tôi nguyền rủa cả nhà các ngươi!"

Các thành viên của đội G chưa kịp đuổi theo Từng Cầm: "..."

Người đàn ông tóc đen bị cô ép không còn cách nào khác là phải buông Tần Lê Ca ra, lấy vũ khí của mình, bước tới chiến đấu với Từng Cầm.

Quý Hiểu Vũ nhìn bọn họ, sau đó lạnh lùng nhìn đội G: "Các cậu có ý gì?"

Thừa dịp đội H không chú ý tới mình, Tần Lê Ca bình tĩnh lấy ra một con dao khác, đi về phía Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hắn hơi nheo mắt lại, thấy Tần Lê Ca cầm con dao tới gần bụng y, nhưng vừa định chạm vào thì tay hắn đột nhiên bị giẫm mạnh.

Quý Hiểu Vũ vẻ mặt lạnh lùng giẫm lên tay Tần Lê Ca, không quay đầu nói với đội H: "Hiện tại chúng tôi chỉ có thù oán với bọn họ, nếu bây giờ các anh dừng tay và rời đi, tôi có thể coi như không có chuyện này."

Phác Diệp do dự, nghe thấy cô nói như vậy, suy nghĩ một lúc, định nói chuyện nhưng anh sửng sốt trong giây lát, đôi mắt nhìn thẳng về phía sau Quý Hiểu Vũ.

Cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, Quý Hiểu Vũ không hề nghĩ ngợi lập tức quay người lại, nhưng đúng vào lúc đó, cả người cô ta đã bị một luồng sức mạnh đánh trúng, không thể khống chế mà bay ngược ra ngoài!
— QUẢNG CÁO —