Đội Z ở phía sau dừng lại ngay trước vùng đỏ, kinh hãi nhìn vũng máu đỏ tươi và các phần tay chân bị gãy còn sót lại đang vương vãi khắp nơi, các mảnh gạch trong đó cũng bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng bức tường bằng kim loại tuyệt nhiên không bị tổn hại chút nào.
Đột nhiên xảy ra sự cố, cả ba đội dừng bước, có chút lưỡng lự.
Viên Lễ ngậm cây kẹo mút trong miệng, liếc nhìn Tần Lê Ca, mơ hồ nói ra vài chữ: "Hai đội?"
Tần Lê Ca không để ý đến cậu nhóc.
Hắn đang bận suy nghĩ cùng các thành viên trong đội.
Tần Lê Ca: [Căn cứ vào tình hình trước mắt, nếu hai đội bước lên khu vực này cùng một lúc thì cơ chế sẽ được kích hoạt.]
Ân Duyệt có dáng người thấp, cô bé trốn sau lưng Kỷ Vũ Hành, truyền đến một âm thanh: [Vậy chúng ta nên thế nào? Xông qua đó trước sao? Hay là nên đợi đội Z và đội F ra ngoài trước?]
Tần Lê Ca nghe được câu nói này, quay đầu nhìn Viên Lễ một cái.
Nhưng Viên Lễ sớm đã không còn nhìn hắn nữa, cậu nhóc cắn cắn cây kẹo mút nghĩ điều gì đó, sau đó ra hiệu với các thành viên trong đội, dẫn cả đội tiến về phía trước.
Đây là dự tính chuẩn xác, có lẽ đội S đã đoán đúng, hai đội không thể đứng cùng một khu vực, đội F vừa mất đi một thành viên lại không dám mạo hiểm, không có can đảm bước lên.
Tần Lê Ca nhướng mày, cũng không ngăn cản, chỉ nhìn bọn họ bước vào vùng đỏ.
Khi Viên Lễ bước một chân vào, mặt đất bị phá hủy lúc đầu và các phần tay chân vương vãi trên đó bỗng nhiên biến mất, phần gạch lát cũng được lấp đầy và trở nên sạch sẽ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Viên Lễ còn chưa di chuyển, chờ từng thành viên lần lượt bước vào vùng đỏ, cùng lúc đó, ánh sáng đỏ lại xuất hiện một lần nữa, chặn lối đi trước mặt bọn họ.
Đội S và đội F không ai động đậy, tất cả đều đang quan sát sự chuyển động của vùng đỏ, khoảng một phút sau, ánh sáng đỏ chặn trước mặt bọn họ cuối cùng cũng biến mất.
Kết quả này làm cho Viên Lễ có chút bất ngờ, cậu nhóc ngược lại có chút do dự, chần chờ không ra lệnh tiếp tục di chuyển.
Đội Z chưa nhận được chỉ thị từ cậu nhóc, toàn bộ đều bất động, ngoại trừ thành viên tóc đỏ trong đội đang nhíu mày lại, không kiên nhẫn lên tiếng: "Có đi không vậy, phía trước cũng mở rồi còn ở đây chờ gì nữa?"
"Muốn đi thì tự đi." Tống Thành lạnh lùng nói: "Mạng sống là của anh, chúng tôi có thể quản chắc?"
Hồng Sinh bị nghẹn lại một lát, mặt anh ta tối sầm, không quan tâm tiến lên một bước.
Sau khi Hồng Sinh bước lên, phát hiện không có chuyện gì xảy ra, anh ta bĩu môi, vừa bước tiếp vừa phàn nàn: "Căn bản không có chuyện gì xảy ra, lo lắng cái khỉ gì."
Viên Lễ im lặng không nói, nhìn chằm chằm bước chân của anh ta vài giây, lại không nhìn ra điều gì bất thường, cậu nhóc cau mày nghi hoặc, ra hiệu cho tất cả mọi người tiến về phía trước.
Tuy nhiên, khi Hồng Sinh sắp bước vào khu vực màu cam, bỗng nhiên anh ta dừng chân lại, quay đầu nhìn các đồng đội khác.
Biểu cảm của anh ta không đổi, cơ thể anh ta nhanh chóng hiện lên một luồng ánh sáng đỏ, sắc mặt Viên Lễ thay đổi, gọi lớn: "Tránh ra!"
Đội Z phản ứng nhanh chóng, lập tức tránh ra hai bên, cùng lúc đó, Hồng Sinh cầm lấy khẩu súng liên thanh, điên cuồng bắn về phía họ.
Thân hình Hồng Dĩnh mạnh mẽ, trong lúc tránh đạn vẫn còn đủ sức lực để chạy tới phía Hồng Sinh, nhưng cô chưa đi được mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến nguồn sức mạnh, cô không chút phòng bị liền bị đẩy ra ngoài, đập mạnh vào tường.
Máu từ môi cô chảy xuống, Hồng Dĩnh hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến, cô trợn to mắt lên, nhìn về phía luồng sức mạnh kia truyền đến: "Tiểu Ngữ!"
Vẻ mặt của thành viên nữ vừa động thủ nặng nề, trên tay ôm một chiếc đèn màu xanh nhạt, tiếp tục ném về phía cô: "Hồng Dĩnh, chị lùi về phía sau lưng em đi, chị không đối phó được với con quái vật này đâu."
Lần này Hồng Dĩnh đã có đề phòng, cô nhanh chóng né đòn công kích, hô to: "Tiểu Ngữ cái đồ ngốc kia! Người em đang đánh chính là chị!"
Động tác của Hà Ngữ không ngừng lại, vẫn liên tục ném kỹ năng vào người Hồng Dĩnh.
Ánh sáng đỏ lần nữa quét qua các thành viên đội Z, Thích Linh nhìn đám người đó đang hoảng loạn, lặng lẽ hỏi Tần Lê Ca: [Đây là chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại đánh nhau rồi? Có người trúng ảo giác sao?]
[Nhìn ánh sáng đỏ trên người họ.] Tần Lê Ca dùng mắt ra hiệu cô nhìn Viên Lễ: [Không chỉ là một người trúng ảo giác, mà toàn bộ đám người đó đều trúng, chỉ là có người phát hiện ra, có người vẫn chưa.]
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Tống Thành đội Z đột nhiên cứng đờ, sau đó bỗng nhiên nhào về phía Hồng Sinh, cả hai gần như dùng tư thế ta sống ngươi chết lao vào đánh nhau.
[Cũng quá đáng sợ rồi.] Kỷ Vũ Hành hít một hơi: [Đặt chân vào vùng đỏ là sẽ như này à? Cứ như vậy mà đánh nhau á!]
[Đương nhiên là không phải.] Thích Linh liếc cậu một cái: [Nếu vừa bước vào đã như vậy thì cậu đã sớm bị tôi bắn thành cái sàng rồi!]
[Là quy tắc.] Tần Lê Ca nói.
Lục Thiệu Vũ nghe hắn nói vậy, lập tức hiểu ý, trầm giọng nói: [Bọn họ vi phạm quy tắc.]
Thời gian được tính kể từ khi đứng trên vùng màu đỏ, khoảng một phút là bắt đầu thử thách dành cho đội địch, sau một phút ánh sáng đỏ biến mất, mọi người trong khu vực có thể bắt đầu hành động.
Trong quá trình hành động, nếu vi phạm quy tắc sẽ sinh ra ảo giác, hành động của đội Z khi nãy là một ví dụ, người đầu tiên sinh ra ảo giác là Hồng Sinh, tiếp đến là Hà Ngữ và Tống Thành.
Vậy cái quy tắc bọn họ kích hoạt, chẳng lẽ là...
"Đi bộ." Lúc này Viên Lễ đã ý thức được có gì đó không ổn, lập tức hét to: "Tất cả mau dừng lại, đừng đi bộ!"
Nhưng thanh âm dù lớn cỡ nào cũng không có tác dụng, người đã rơi vào ảo giác cản bản không thể nghe được tiếng của cậu, duy nhất chỉ có Hồng Dĩnh nghe được nhưng cũng vô dụng, cô đang bận rộn né tránh công kích nên không có thời gian dừng lại: "Tôi đang không rảnh!"
"Chị phải chạy! Đừng có đi!" Viên Lễ tức giận gào to: "Đánh gục bọn họ đi! Nhanh lên!"
Cậu nhóc vốn không theo con đường chiến đấu, hiện tại đã bị sự phát cuồng của đồng đội làm cho trọng thương, ngay cả né tránh cũng khó khăn, muốn đánh bại họ chỉ còn có thể dựa vào người còn tỉnh táo là Hồng Dĩnh.
Hồng Dĩnh hiểu rõ hiện giờ đang là tình huống cấp bách, cũng không dám trì hoãn lâu, cô đá vào người dễ đối phó nhất – Hà Ngữ, vừa đá vừa nhỏ giọng: "Tiểu Ngữ đừng trách chị nhé, chị không muốn đâu, là do Viên Lễ ép chị đó... Má nó Tống Thành, rốt cuộc cậu có biết kính lão đắc thọ không vậy!"
Cô nhanh chóng lắc người, tránh khỏi sợi xích kim loại trong tay Tống Thành, quay người đá anh ta ra sau.
Điều may mắn duy nhất của đội Z là người mạnh nhất vẫn còn giữ được lý trí, chỉ là sau khi Tống Thành và Hà Ngữ bị đá cho nằm xuống, tạm thời không thể hành động, Hồng Dĩnh lại rơi vào ảo giác, điên cuồng nổ súng, cả hai không còn lựa chọn khác ngoài việc hợp tác để hạ gục cô.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Cái này..." Ân Duyệt xem đến không nói nên lời: [Làm thế nào bây giờ? Nếu chúng ta gặp tình huống này thì cũng phải như vậy sao?]
Cô bé đang nói tới, chính là bộ dạng đội Z đang cả người đầy vết thương, tung tăng nhảy nhót, còn muốn tổn thương nhau.
[Không cần.] Tần Lê Ca nhẹ nhàng trả lời: [Có tôi ở đây, không cần sợ.]
Đôi mắt Kỷ Vũ Hành sáng lên, quay đầu nhìn hắn, chuẩn bị đánh rắm cầu vòng*.
( *tâng bốc, nịnh nọt)
[Nếu bị đánh bởi sức mạnh tâm trí, không phải mọi người cũng sẽ bị choáng sao.] Giọng nói của Tần Lê Ca mang ý cười: [Tự nhiên cũng sẽ không xảy ra những chuyện kế tiếp đó.]
Kỷ Vũ Hành: [...] Cậu bắt đầu chìm vào tự hỏi, tại sao bị lừa nhiều lần như vậy, cậu vẫn có thể bị lừa thêm một lần nữa?
Tóm lại, khi tất cả mọi người trong đội Z đều tỉnh lại, toàn bộ đều hoảng loạn nằm trên mặt đất, mệt như chó, điên cuồng thở dốc.
Viên Lễ vừa thở vừa nói: "... Đi, đi đến phía trước!"
"Vẫn đi tới phía trước à." Hồng Dĩnh sắp điên rồi: "Tôi không muốn lặp lại một lần nữa đâu!"
Viên Lễ nghiến răng: "Đầu óc chị làm bằng đá sao! Không đi được thì chạy đi! Chạy qua đó!"
Thế là, đội S và đội F đứng trước vùng đỏ, nhìn đội Z từng người bò dậy, nhanh chân chạy khỏi đó, đến vùng màu cam.
Hai đội nhìn nhau trong chốc lát, Tang Du của đội F vốn định làm đội tiếp theo, nhưng đối diện với ánh mắt của Lục Thiệu Vũ...
Đội nhiên nhớ tới đứng trước mặt mình là đội S, Tang Du cười miễn cưỡng: "Không thì các anh đi trước?"
Lục Thiệu Vũ cũng không từ chối, dẫn đồng đội tiến vào vùng đỏ lần nữa, lần này mọi người tự tin hơn, cảm thấy đội Z xung phong đi trước, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì...
Không ngờ, quân sư Tần Lê Ca truyền âm đến: [Đề cao cảnh giác, quy tắc có thể sẽ thay đổi.]
Gạch sàn màu đỏ lần nữa lặng lẽ trở về nguyên dạng, tất cả thành viên lập tức cứng đờ tại chỗ, động cũng không dám động.
Một phút sau, ánh sáng đỏ chặn trước cửa biến mất, Tần Lê Ca nói với Ân Duyệt: [Ân Duyệt, nhóc đi trước.]
Để người có sức chiến đấu thấp như Ân Duyệt đi trước, xảy ra vấn đề gì sẽ dễ giải quyết hơn.
Ân Duyệt gật đầu, cẩn thận bước từng bước.
Lúc này phát hiện không có gì bất thường, Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, nói với Thích Linh: [Thích Linh, đi đi, nhớ kỹ dù nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng không được đụng vào súng.]
Thích Linh gật đầu, đợi Ân Duyệt đi xa một khoảng cô mới đi theo.
Hai người bước đi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, Tần Lê Ca lập tức nói: [Tiếp theo tôi sẽ đi, A Vũ, Kỷ Vũ Hành nhớ nâng cao cảnh giác.]
Tần Lê Ca nói xong thì chuẩn bị bước ra, nhưng chân còn chưa chạm đất, hắn đột nhiên cau mày.
Không đúng, theo tư duy trước đây là người đi bộ có khả năng vi phạm quy tắc.
Nhưng theo như cuộc kiểm tra lúc nãy thì quy tắc đã thay đổi, trước kia chỉ cần đi bộ sẽ phạm vào quy tắc, hiện tại hai người bước đi, lại không có chuyện gì xảy ra.
Nếu đã như vậy, không thể phán đoán cụ thể quy tắc là gì, để hai cận chiến ở một bên, còn người đánh tầm xa và hỗ trợ ở bên kia sẽ không ổn lắm.
Dựa vào tính cách của hệ thống này, quy tắc của vòng này càng có thể là...
Tần Lê Ca trầm ngâm một lát, thu cái chân chưa kịp chạm đất về, nói: [Em ở lại, A Vũ đi trước.]
Lục Thiệu Vũ tiến lên phía trước, cách Ân Duyệt và Thích Linh một khoảng.
Dường như cùng lúc y bước đi, những người trong đội F thấy rõ, trên người Tần Lê Ca, Kỷ Vũ Hành phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ.
Các thành viên trong vùng đỏ không thấy gì, chỉ thấy Tần Lê Ca và Kỷ Vũ Hành bất động, một lúc sau, mặt Kỷ Vũ Hành đột nhiên biến sắc: "Chị Linh! Mau tránh ra!"
Thích Linh quay đầu khó hiểu nhìn cậu.
Kỷ Vũ Hành lập tức rút kiếm Thiếu Hoa ra, chém về phía Tần Lê Ca ở gần mình nhất, động tác Lục Thiệu Vũ nhanh gọn, vài chiêu đã khống chế được Kỷ Vũ Hành, đá cậu nằm dưới đất.
Tần Lê Ca không hề cử động, hắn nhắm mắt lại, dưới cái nhìn căng thẳng của tất cả mọi người, hắn thử đưa tay về phía trước thăm dò.
Lục Thiệu Vũ đứng trước mặt hắn cũng đang do dự, nhưng vừa nhìn thấy hành động của hắn, theo thói quen lập tức đưa tay nắm lấy.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Lê Ca: (Duỗi tay)
Lục Thiệu Vũ: (Nắm lấy)
Thành viên đội S: Đây là hiện trường hẹn hò của hai con cún đó à???