IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 80: Cưỡng ép trúng chiêu cũng thật quá thảm.



Edit: Cwtch

Beta: Vy

Checker: Gà

***

Lần này hành động lao vào vùng vàng người sói rõ ràng đến mức đội Z và đội F đều trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.

Các thành viên đội S lại bình tĩnh lạ thường, họ không cảm thấy đây là chuyện ngạc nhiên gì, nhớ lần đó, đội trưởng Lục dùng tay không kéo xúc tu của người ngoài hành tinh ra, cùng với cuộc chạy đua với thời gian của quân sư Tần thực sự rất ly kỳ, một khi chậm hơn một giây, họ sẽ không còn vị đội trưởng hoàn hảo đó nữa.

Có lẽ chỉ còn lại một miếng bánh sói thôi.

Tất cả đều trải qua phong ba bão táp cùng hai đại lão, đội S tỏ ra rất bình tĩnh, đại lão còn không sợ, bọn họ có gì phải sợ.

Với sự tự tin bí ẩn như vậy, Thích Linh liếc mắt về phía Tần Lê Ca một cái, chỉ với một ánh nhìn, cô suýt nữa đã không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

[Cậu đừng có giả tạo như vậy được không.] Thích Linh một tay che mắt, nghiến răng nói: [Tôi có chút khó chịu.]

Tần Lê Ca vừa sử dụng sức mạnh tâm trí để đón Lục Thiệu Vũ trở về, thao tác của hắn rất nhanh, ánh sáng bạc nhỏ xíu phát ra từ đầu ngón tay cũng bị che giấu gọn gàng.

Để giữ nhân thiết của chiếc bình, hắn cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Vì thế, Tần Lê Ca lười để ý đến những lời phàn nàn của Thích Linh, hắn chôn mặt trong lòng Lục Thiệu Vũ, vừa hít lấy hương thơm trên người y, vừa run rẩy như một con thỏ yếu đuối.

Nói ra thì, nhìn sao cũng không giống như một con thỏ vô hại: [Khó chịu hả? Vậy cô gáng chịu đựng đi.]

Thích Linh nhịn rồi lại nhịn, nhìn Tần Lê Ca vẫn còn thoải mái ôm lấy Lục Thiệu Vũ không buông, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đau lòng vì hổ chết thỏ sinh*.

( * ý ở đây chắc ví dụ Tần là hổ, nhma giờ đội lớp thỏ nên thành ra hổ chết đi, thỏ sinh ra =)))

Lần trước cô nhìn Kỷ Vũ Hành tự tìm đường chết, trên mặt còn lộ ra vẻ yêu thương, lần này đổi lại là cô, quả thực là vạn vật xoay chuyển, trời cao không tha một ai.

Cô quyết tâm không để ý đến màn thể hiện ân ái của hai đại lão nữa, kiên nhẫn chờ đợi một phút trôi qua.

Khi kim giây dần chỉ số 12, bầu không khí trong đội S cũng trở nên nghiêm trọng, Tần Lê Ca buông Lục Thiệu Vũ ra, nhắc nhở bọn họ: [Chúng ta phải tự mình thử các quy tắc của vùng vàng, giữ vững tinh thần, suy nghĩ thêm ba giây trước khi hành động.]

[Tại sao lại là ba giây?] Kỷ Vũ Hành tò mò.

[Bởi vì tôi vẫn còn kịp để hạ gục cậu.] Tần Lê Ca mỉm cười đáp.

Dứt lời, kim giây đi qua số 12, ánh sáng màu vàng biến mất trước mặt bọn họ.

Mọi người nín thở chờ đợi, không lâu sau, trong đầu họ vang lên giọng nói nữ máy móc kỳ quái.

Giọng nữ đó nói: [Xin chào các anh chị! Hoan nghênh đến với trạm kiểm soát Tôi Đoán Tôi Đoán Tôi Đoán!]

Mọi người nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ vẻ nghi ngờ và cảnh giác.

Tần Lê Ca ra hiệu cho tất cả tạm thời đừng nóng vội.

Giọng nữ máy móc đó rất nhanh đã nói tiếp: [Hôm nay phải hỏi các bạn một chuyện, trả lời đúng sẽ không có thưởng, trả lời sai sẽ bị phạt đó nha!]

Cái quy tắc quái quỷ gì vậy.

Vài người không khỏi chửi thầm trong lòng, Tần Lê Ca nghe vậy, âm thầm nhướng mày, nghiêm túc xem xét.

Lời nói của người còn không thể tin tưởng hoàn toàn, huống hồ là giọng nữ máy móc không biết là thứ gì.

Giọng điệu của giọng nữ máy móc đó có chút hưng phấn: [Vậy tiếp theo đây tôi đặt câu hỏi nhé!]

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lay động, vô thức đưa tay ra kéo Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca vẫn còn đang suy nghĩ về quy tắc của cấp độ này, bị y kéo như thế, kéo suy nghĩ của hắn bay đến lúc Lục Thiệu Vũ khổ sở trước giờ thi, không khỏi bật cười.

Lục Thiệu Vũ vẻ mặt khó hiểu: "...?"

Giọng nữ máy móc không quan tâm những điều đấy, một mình nói tiếp: [Bạn tham gia cuộc thi chạy, vượt qua người cuối cùng, xin hỏi bạn đứng thứ mấy? Đếm ngược năm giây, anh trai nhỏ này xin trả lời nhanh lên!]

Từ cách xưng hô này có thể nghe ra, câu hỏi của mỗi người khác nhau, nếu không sẽ không cố ý gọi hắn là anh trai nhỏ.

Cho nên vấn đề của Lục Thiệu Vũ hắn không giúp được.

Tần Lê Ca tiếc nuối nhìn y, lại quay đầu nhìn sắc mặt đồng đội của mình, ngoại trừ Thích Linh, những người khác đều mang vẻ mặt hoài nghi bản thân, như đang nghi ngờ nhân sinh.

Tần Lê Ca suy nghĩ, để loại trừ rủi ro, hắn phải trả lời đúng.

Thế là hắn mở miệng: "Tôi là người đứng đầu."

Giọng nữ máy móc dừng lại một lát, nói: [Anh trai nhỏ đã trả lời chính xác, xin chúc mừng!]

Sau câu nói đó, nó không còn lên tiếng nữa.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng, lúc này mọi người trả lời dù đúng hay sai đều hoang mang nhìn nhau vài lần, mấy giây sau, Ân Duyệt bối rối hỏi đầu tiên: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Em không nghe thấy âm thanh, có phạm quy ảnh hưởng đến mọi người không?"

Tần Lê Ca không vội trả lời cô bé, hắn nhìn qua một lượt từng người ở đây, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Hắn suy nghĩ một lát rồi quay sang nhìn đội Z, lúc này đội Z đang hướng về phía vùng cam, có lẽ vì khoảng cách với vùng vàng khá xa nên khi nói chuyện bọn họ không hề có ý hạ thấp giọng, những âm thanh đó đều được Tần Lê Ca thu vào sức mạnh tâm trí, nghe vô cùng rõ ràng.

Hồng Dĩnh lên tiếng đầu tiên: "Tôi nghi ngờ đội S là con trời chọn? Cả một vòng không ai trong bọn họ phát ra ánh sáng màu vàng, chẳng lẽ không có ai phạm quy?"

Hà Ngữ trả lời cô: "Tôi cảm thấy không đơn thuần là do may mắn, đội trưởng của họ trông rất mạnh."

Tống Thành hừ lạnh một tiếng: "Đội trưởng mạnh thì làm sao, cô không nhìn thấy Tần Lê Ca của bọn họ..."

Anh vừa nói được nửa câu, đột nhiên bị Viên Lễ vỗ vai một cái, vừa ngẩng đầu đã va phải ánh mắt của Tần Lê Ca.

Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười.

Cuối cùng đội Z cũng phát hiện, Tống Thành im lặng, những người khác cũng lần lượt im lặng, cuối cùng cả đội cùng im lặng quay lại nhìn hắn.

Tần Lê Ca nhìn bọn họ vài giây, thản nhiên thu lại tầm mắt: [Chúng ta sẽ không sao.]

"Không sao?" Kỷ Vũ Hành mở to mắt: "Không có chuyện gì thật sao? Nhưng tôi trả lời sai, bé Ân Duyệt có lẽ cũng sai rồi đi, cô bé thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra."

Ân Duyệt ngơ ngác nhìn họ, gãi gãi tai tỏ vẻ mình không hiểu.

Thích Linh xoa đầu cô bé, thấp giọng nói: "Quy tắc lần này cũng không khác lắm với lúc ở vùng đỏ? Lúc đó hai người đứng yên coi như phạm quy, lần này nếu hai người trả lời đúng thì coi như qua cửa?" Cô tự động xếp Tần Lê Ca vào nhóm chiến thắng.

[Rất có khả năng.] Tình hình thực tế khó suy đoán, Tần Lê Ca trả lời ngắn gọn: [Có quá nhiều yếu tố, không cần lãng phí thời gian suy nghĩ.]

Thích Linh suy nghĩ, nói cũng đúng, dù sao những lúc cần động não cũng là Tần Lê Ca ra tay.

Nếu đã xác định mọi việc đều ổn, đội S cũng không cần ở đây tốn nhiều thời gian nữa. Lục Thiệu Vũ ra hiệu cho mọi người đi tiếp.

Tần Lê Ca đi bên cạnh, nắm chặt lấy tay y, vừa duy trì vẻ rụt rè như bình hoa, vừa dẫn đường cho Lục Thiệu Vũ không thấy gì.

May mắn là mặc dù Lục Thiệu Vũ không nhìn thấy nhưng giác quan của y vẫn rất nhạy bén, bước đi rất nhanh và dứt khoát, nhìn không giống một người mù chút nào.

Tần Lê Ca vì an toàn nên vẫn dắt y đi, Lục Thiệu Vũ đi theo bước chân của hắn, cuối cùng đứng giữa vùng lục.

Đội Z phía sau cũng đồng thời di chuyển đến vùng cam, cách bọn họ một khoảng, có lẽ bị đả kích vì chuyện nghe lén khi nãy, lần này đội Z im lặng như gà, Tần Lê Ca một chữ cũng không nghe được.

Một phút sau, ánh sáng xanh chặn trước vùng lục biến mất, lại bắt đầu kiểm tra các quy tắc.

Nhưng lần này đợi nhiều giây sau cũng không có gì xảy ra, khiến cho mọi người đều hoài nghi rằng cấp độ lần này cũng tương tự vùng đỏ, phải thực hiện một số hành động mới có thể kiểm tra quy tắc. Đột nhiên Thích Linh ở bên cạnh la lên: "Kỷ Vũ Hành?"

Kỷ Vũ Hành nhanh chóng trả lời: "Ơi! Chị Linh làm sao vậy?"

Thích Linh nói: "Sao cậu lại ở đây?"

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn cô, ánh mắt của Thích Linh vẫn bình tĩnh, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra cái gì bất thường, nhưng,...

Lúc trước ngoài ý muốn bước vào thế giới nhiệm vụ, Thích Linh cũng có biểu hiện như vậy.

Tần Lê Ca vẫn nhìn chằm chằm Thích Linh, quả nhiên thấy cô đưa tay lên chạm vào máy truyền tin trên tai, có chút nghi hoặc, lại gỡ xuống nhìn.

"Chị Linh mất trí nhớ rồi?" Sắc mặt Kỷ Vũ Hành ngưng lại, trầm giọng hỏi.

Nếu vừa rồi vẫn còn nghi ngờ, thì bây giờ là hoàn toàn chắc chắn.

Tần Lê Ca không vội gật đầu, trước tiên hắn quay lại nhìn Ân Duyệt, quả nhiên ánh mắt cô bé còn mơ màng hơn cả Thích Linh, thậm chí còn có chút sợ hãi mà lùi vài bước.

[Không chỉ Thích Linh,] Tần Lê Ca nói: [Ân Duyệt cũng vậy.]

Đây là quá thảm rồi đi, trận trước đội trưởng bị mất thị lực và hỗ trợ bị mất thính giác, lần này hỗ trợ và tầm xa đều bị mất trí nhớ.

Đội ngũ của bọn họ đúng là nhiều tai nạn rồi tới cực hạn, Tần Lê Ca âm thầm thở dài, nói với Kỷ Vũ Hành: "Cậu giải thích với cô ấy tình huống hiện tại đi, cô ấy chỉ quen mình cậu."

"Được." lúc này Kỷ Vũ Hành trở nên tin tưởng đến lạ thường: "Cứ giao cho tôi."

Tần Lê Ca đáp lại một tiếng, đang định yên tâm quay đi thì Thích Linh đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rồi. Năm nay là năm nào? Cậu ra nước ngoài đã theo đuổi được em gái khoá dưới chưa?"

"?" Lời nói ban đầu của Kỷ Vũ Hành bị chặn lại, lộ ra vẻ mặt trống rỗng: "Đợi đã, chuyện xảy ra khi nào? Tôi chưa từng ra nước ngoài theo đuổi em gái khoá dưới!"

"Cậu không có?" Thích Linh so với cậu còn khó hiểu hơn: "Không phải cậu theo Bạch Cẩn ra nước ngoài sao?"

"Tôi không có theo đuổi cô ấy! Không có!" Vẻ mặt Kỷ Vũ Hành không thể tin nổi: "Tôi thích chị rất lâu rồi, tôi ra nước ngoài theo đuổi em gái khoá dưới làm gì?"

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Tần Lê Ca nhìn Thích Linh, lại nhìn qua Kỷ Vũ Hành đột nhiên thốt ra lời tỏ tình đang hận không thể chui xuống vết nứt trên mặt đất, nhướng mày: "Tôi không muốn quấy rầy chuyện tình cảm của hai người, nhưng chính sự quan trọng, lải nhải thì trở về huấn luyện gấp đôi."

Kỷ Vũ Hành hít sâu một hơi, phấn chấn lấy lại tinh thần, lập tức kéo Thích Linh sang một bên giải thích tình hình.

Tần Lê Ca quay đầu an ủi Ân Duyệt đang bối rối và sợ hãi, Thích Linh thì cũng thôi đi, Ân Duyệt thực sự là trưởng thành qua từng nhiệm vụ, hiện giờ lại trở về lúc trước, xem như hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

"Nguyên nhân phạm quy của lần này là phụ nữ?" Lục Thiệu Vũ đột nhiên hỏi.

Tần Lê Ca ừm một tiếng, không dễ gì mới trấn an được Ân Duyệt, hắn lại cầm tay Lục Thiệu Vũ đứng dậy.

"Chúng ta phải nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ." Lục Thiệu Vũ giữ hắn lại, trầm giọng nói.

"Em biết." Tần Lê Ca quay đầu nhìn y.

Dù bọn họ di chuyển nhanh thế nào thì vẫn phải tốn rất nhiều thời gian để giải thích tình hình, lúc này đội Z đã vượt qua vùng cam và đang tiến về phía vùng vàng.

Chỉ cách bọn họ một khoảng.

Tần Lê Ca chạm mắt với Viên Lễ, cậu nhóc ngậm cây kẹo mút mới, nhướng mày khiêu khích nhìn vào mắt hắn. 

— QUẢNG CÁO —