Kẻ Dẫn Hồn

Chương 9: Sự thật phơi bày



Vừa thấy Vinh Thông quay lại Bích Hà và Cẩm Tú đã liền hỏi ngay:

- Là ai thế hả anh Thông?

- À.. không có gì đâu em, là một lão già hâm dở người bản địa ấy mà. Lão ấy thấy chúng ta chơi đùa ở chỗ này vui quá, lão còn muốn xin nhập hội ham vui nữa chứ, nhưng anh đã thẳng thừng đuổi lão ấy đi rồi. Tổ sư cha nó chứ.. sao trên đời này lại lắm kẻ hâm dở thế không biết?

Nghe Vinh Thông trả lời như vậy thì Bích Hà vẫn cứ thắc mắc rồi lại hỏi tiếp:

- Quái lạ thật!.. Sao bảo đây là làng ma quanh năm không thấy bóng người, sao tự nhiên lại lòi đâu ra mấy lão già hâm dở như thế nhỉ? Đúng là mất hứng thật, mất cả vui.

- Ừ, anh thì anh nghĩ là.. có khả năng lão hâm dở này chắc là người làng khác đấy, nhưng thuận lúc ngang qua đây mà thôi.

Đám bạn nghe Vinh Thông nói vậy thì cũng cho có lý, không còn ai thắc mắc hay chất vấn hỏi gì thêm nữa. Trời đã gần trưa, đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị xong xuôi tươm tất đâu đấy, người nào người nấy bụng ai cũng đang kêu réo biểu tình lên hết cả.

Lúc này Bích Hà liền đứng dậy, cô lên tiếng phổ biến các chương trình cho cả đoàn:

- Nào.. nào các bạn yêu quý ơi!.. tất cả hãy cùng khui bia ra nào.. chúc mừng một khởi đầu mới cho chuyến đi của chúng ta thành công tốt đẹp.

Nhân đây thì mình cũng phổ biến kế hoạch cho cả đoàn chúng ta nắm được toàn bộ lộ trình trải nghiệm luôn nhé, từ trưa nay cho tới hết buổi chiều thì mọi người cứ ăn nhậu tiệc tùng tự do vui chơi thỏa mái. Còn tối nay cho đến đêm chúng ta sẽ tổ chức một buổi đốt lửa trại thật hoành tráng rồi nghỉ ngơi lại nơi này. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành vào núi, tham gia chuyến hành trình thăm quan thám hiểm động Ngườm Ngao, một trong các kiệt tác thiên nhiên tuyệt diệu xứ này. Tiếp đến trên lộ trình vào núi "Mắt Thần" thăm thú "Động Quỷ", nếu may mắn được thần chấp nhận dẫn độ vào núi, có khi cả đoàn chúng ta đều sẽ trở thành tiên nhân hết đấy. Trên đường đi chúng ta cũng sẽ tranh thủ ghé qua làng đá cổ "Khuổi Ky" một lúc, lưu giữ lại một vài bức hình độc đáo để làm kỷ niệm.

Chuyến đi ngày mai dự là thời gian sẽ rất dài và khá vất vả đấy nhé, do vậy anh chị em cần sốc lại tinh thần cho thật tốt. Nhưng mà việc không kém phần quan trọng của buổi chiều hôm nay chính là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, yêu cầu tất cả các thành viên trong đoàn đều phải tham gia và thực hiện đầy đủ. Chính là việc kiếm về đây thật nhiều củi khô dùng cho buổi đốt lửa trại, ai thu nhặt được nhiều nhất sẽ có cơ hội nhận một món quà vô cùng quý giá từ ban tổ chức đấy nhé.

Thế rồi nguyên chiều hôm đó, cả đoàn có chơi thêm một vài trò chơi khá thú vị nữa. Sau cùng cũng nhau hăng hái thay phiên xuống thung thu nhặt thật nhiều gỗ củi, dự trữ chuẩn bị cho một đêm đốt lửa trại vui nhất trần đời.

Chẳng ngờ tới lúc trời mới nhá nhem, bỗng đâu liền xuất hiện một bà lão mù. Qua sắc phục ăn vận trên người thì mọi người đều có thể dễ dàng nhận thấy, bà ta chính là con dân nơi đây, đúng là tộc người "Sán Chay" thông minh nhất đẳng sở hữu các nền văn minh vô cùng độc đáo.

Bà lão này tuy là mù lòa không thấy đường, nhưng lại được cậu con trai cõng trên lưng di chuyển cực kỳ linh hoạt. Trên tay vẫn giữ khư khư sợi dây xích nối liền khóa cứng lấy cổ cậu con trai bên dưới, như kiểu người ta đang cưỡi trên lưng một con ngựa vậy. Đặc biệt chú ý hơn là cậu con trai của bà lão, với thân hình hộ pháp cao to vạm vỡ gấp đôi người thường, có điều lại là một kẻ thiểu năng nên gã ta luôn tỏ ra hung tợn dữ dằn khi đối mặt với người lạ. Từ lúc xuất hiện đến giờ, lúc nào gã quái vật này cũng cứ gằm ghè nhìn hau háu tới đám bạn trẻ. Thật may là bà lão mù vẫn đang giữ chắc tay cương, chứ lỡ mà để sổng ra khéo tên này lao vào cắn xé mọi người rồi ăn tươi nuốt sống luôn ấy chứ.

Vừa xuất hiện bỗng bà lão mù này đã vội hét toáng lên với giọng kinh lơ lớ cực kỳ giận giữ:

- Đi.. đi ngay! Cuốn xéo ngay khỏi đây.. Các người muốn chết hết phải không, muốn làm vật hiến tế cho "Kẻ Dẫn Hồn", làm nô lệ cho quỷ dữ?

Từ chiều đến giờ cặp đôi Thiện Dũng, Bích Hà vẫn cứ hậm hực mãi, cứ hễ muốn quấn vào nhau liền lại bị chúng bạn phá rối đến mấy lần. Ngay thời khắc này đây đang lúc tận hưởng niềm khoái lạc xác thịt bên trong căn lều nhỏ thì lại bị mẹ con bà lão mù khốn nạn này phá quấy, thử hỏi như thế có tức không cơ chứ.

Hai người vội vàng mặc lại quần áo rồi vạch lều chui ra, không những thế khi nãy Thiện Dũng cũng đã có nạp khá khá rượu mạnh, lại đang trong cơn tức giận cho nên liền hùng hùng hổ hổ không nói không rằng tiến lại thật gần chỗ bà lão mù và gã con trai quái vật của mụ.

Còn chưa kịp lên tiếng đã bị gã con trai quái vật của bà ta táp cho một chảo ngã lăn quay đơ ra đất, mãi lâu sau mới lồm cồm bò dậy được. Nhưng mà mồm miệng răng lợi thì đã vỡ nát hết cả, máu me be bét chảy ra chan hòa khắp mặt, mắt mũi cũng đã sưng húp lên nhìn đến mà tội.

Lần nữa bà lão mù không khách khí lại gầm lên trong tức giận:

- Cút.. mau cút khỏi nơi này! Đừng để lão đây gặp lại các người lần nữa, nơi này không phải vùng đất các người có thể ở lại, các người còn không mau rời đi thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Thật kỳ lạ thay với mỗi câu quát thét mà bà lão mù phun ra, thì đồng dạng gã quái vật đang cõng bà ta lại càng tỏ ra hung dữ. Chỉ cần nếu bà lão này buông lỏng sợi dây xích đang cầm trong tay ấy ra, chắc chắn gã điên kia sẽ lao thẳng vào đám các bạn trẻ này rồi điên cuồng cắn xé.

Cả bọn thấy thế thì sợ hãi quá, người nào người nấy kêu la hú hét ầm lên rồi vùng bỏ chạy toán loạn. Còn không cả kịp thu dọn lều bạt, bỏ hết luôn biết bao đồ lề cùng vật dụng sinh hoạt hữu dụng nữa, chỉ kịp nhảy phốc lên xe rồi rồ ga phóng thẳng, men nhanh theo hướng con suối mà mong chạy thoát. Chỉ tội cho Thiện Dũng lúc này, mặt mày anh ta vẫn đang sưng vù đau buốt ê ẩm, thiếu điều muốn chết ngất đi mà vẫn phải cố chịu đựng ôm bám thật chặt sau xe gắn máy.

Trong lúc tranh tối tranh sáng, lại đang hoảng hồn vì bị mẹ con bà lão mù dọa đuổi cho lạc vía như ong vỡ tổ, cả bọn còn đang sợ chưa biết nên đi đâu về đâu. Bỗng từ phía xa xa nơi chân đồi hướng đối diện, liền bập bùng le lói có ánh đèn hay bếp lửa bên trong một ngôi nhà gần đấy. Thấy vậy thì bỗng Bích Hà liền vui mừng hớn hở, còn lớn tiếng đưa ra nhận định:

- Mọi người ơi.. mau mau lên, phải nhanh chân chạy lại ngôi nhà đó càng sớm càng tốt xem sao. Khả năng đây chính là ngôi nhà của anh chị Huỳnh Chi chúng ta gặp được khi sáng đấy.

Cẩm Tú là người chạy chậm nhất, cho tới lúc này còn chưa hết bàng hoàng run sợ, thấy bạn mình vừa đưa ra nhận định như vậy thì cũng nghi vấn hỏi lại:

- Mọi người hãy từ từ đã.. lỡ mà ngôi nhà đó lại là của mẹ con bà lão mù điên dại khi nãy thì sao?

- Không cần phải lo nghĩ quá nhiều đến thế, lỡ có đúng là vậy thì mẹ con mụ ta cuốc bộ cũng làm sao đuổi kịp bọn mình chạy bằng xe máy cơ chứ. Kệ đi.. cứ chạy vòng qua đó coi thử xem cái đã.

Quyết định làm vậy, cả bọn phóng xe chạy thẳng đến hướng ngôi nhà đang phát ra ánh sáng. Nhìn thì cảm tưởng rất gần là vậy nhưng chạy xe cứ lòng và lòng vòng mãi mới tới được đến nơi. Quả nhiên nghe thấy tiếng động cơ, người trong nhà lập tức mở cửa soi đèn quan sát. Từ ngoài cổng chính của ngôi nhà sàn cũ kỹ, qua ánh đèn leo lét không được sáng lắm nhưng cả bọn đã kịp nhận ra, Bích Hà vui mừng vội vàng lên tiếng:

- Dạ.. có đúng là anh chị nhà báo Huỳnh Chi không ạ? Anh chị mở cổng cho bọn em xin tá túc đêm nay với ạ..

Vừa nghe thấy nhóm các bạn trẻ gọi đúng tên mình, khẳng định rõ là người quen thì Vũ Huỳnh liền vội vàng chạy ra mở cổng, bất ngờ hỏi gấp:

- Ôi trời ạ!.. là các em đấy à? Nào.. nào cho xe vào hết trong sân này đi. Mà sao anh nhìn các em cứ như bị ma nó đuổi thế?

Sau một hồi thì tất cả mọi người cũng đã ổn định được tinh thần, họ tụ tập ngồi quây quần bên bếp lửa uống trà ăn bánh. Lúc này các vết thương của Thiện Dũng vẫn không ngừng sưng to lên hết mức, đã chả khác chi như cái trống lệnh che kín hết mặt mày. Thế nên càng lúc càng đau khó lòng chịu đựng, cũng may là vừa rồi có Lệ Hằng đã ra tay kịp thời sơ cứu, xử lý chích hết ra số máu bầm trên mặt, chứ thời khắc này thì biết tìm đâu ra y tá với cả bác sĩ hoặc là các trung tâm y tế bệnh viện uy tín để mà cứu chữa.

Thiện Dũng sau một hồi được sơ cứu đúng cách, các vết thương cũng không đến mức nghiêm trọng quá, cơn đau cũng vì thế giảm dần khiến anh ta vừa chợp mắt mà ngủ thiếp đi được. Cho tới lúc này thì Bích Hà mới liền lễ phép lên tiếng:

- Dạ.. bọn em cảm ơn anh chị với bác gái nhiều lắm ạ. Hôm nay mà không được anh chị giúp đỡ thì chắc bọn em chưa biết thế nào ạ.

Thật ra khi nãy không phải bọn em gặp ma quỷ gì đâu, nhưng mà thậm chí còn nguy hiểm hơn ấy chứ. Lịch trình thì đêm nay đúng ra bọn em sẽ vui chơi đốt lửa trại rồi nghỉ ngơi ở lại trung tâm ngôi làng, nhưng mà đột nhiên lại có phát sinh biến cố. Ở đâu bỗng xuất hiện hai mẹ con bà lão mù, còn to tiếng xua đuổi bọn em dữ lắm, nói cái gì mà cứ "Kẻ Dẫn Hồn Của Quỷ". Đang còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì đã bị con trai bà ta hành hung đánh cho một trận trọng thương như này anh ạ.

Vừa nghe được Bích Hà kể ra những lời liên quan tới "Kẻ Dẫn Hồn", bà Nơ Lan mẹ đẻ của chị Chi đã liền giật mình thảng thốt. Mặt bà lúc này cắt không còn hạt máu, môi bà bặm lại in hằn cứ run run lắp ba lắp bắp mãi:

- Cháu.. cháu nói sao cơ? Mẹ con bà lão mù.. mà bà ta còn nói ra "Kẻ Dẫn Hồn" nữa à? Thế ra là bà ấy vẫn còn sống trên cõi đời này?

- Dạ.. thế hóa ra bác có quen biết bà lão ấy ạ?

- Đúng rồi.. tôi và bà ấy đều là người bản làng này, cùng nhau chơi đùa lớn lên ở đây suốt thời niên thiếu. Mà bà ấy xinh đẹp lắm, tên gọi Nơ Leng.

Thế mà không hiểu làm sao cho tới năm mười lăm mười sáu tuổi, tự nhiên đôi mắt bà ấy lại bị mù. Sau đấy liền được bô nạ đưa vào trong núi, lại cậy nhờ Vu sư chữa trị mãi mà vẫn không khỏi. Sau đấy còn bị lão Vu sư lợi dụng hãm hiếp rồi chửa hoang, liên luỵ cả nhà bị bắt vạ đuổi ra khỏi làng. Từ đó trở đi gia đình bà ấy luôn phải chịu muôn phần thiếu thốn khổ cực, trong thời gian ngắn sau đấy bô nạ Nơ Leng đều ốm bệnh hết rồi lần lượt qua đời. Còn lại có một thân một mình, mà bụng mang dạ chửa vượt mặt, cuộc sống lại thiếu thốn đủ đường không ai chăm nom giúp đỡ. Cuối cùng cho tới một ngày Nơ Leng cũng đã vượt cạn thành công, nhưng đứa trẻ sinh ra lại rất yếu ớt, sau này lớn lên cũng không được hoàn thiện như những đứa trẻ khác. Người làng đi rừng vẫn thường thấy hai mẹ con bà ấy điên điên dại dại vạ vật lang bạt chạy khắp núi đồi, nhưng rồi một vài năm sau không còn ai nhìn thấy hai mẹ con bà ấy đâu nữa. Đại đã số người làng đều cho rằng, khả năng bọn họ đã bỏ xác tại nơi nào mất rồi.

Sau ngày ấy tôi cũng chưa khi nào gặp lại mẹ con bà ấy thêm một lần nào nữa, mà thời gian cứ vậy cũng thấm thoát trôi qua, chỉ bẵng đi có một cái mà đã qua đến mấy mươi năm mất rồi. Tôi thì cũng không ở lại bản "Cọn" này nữa, mà theo bô nạ về thị trấn lớn mở hàng quán mưu sinh. Sau này lại bệnh tật triền miên nên cũng không trở lại nơi này sinh sống nữa. Những năm gần đây thì các cháu cũng biết đấy, bản làng xảy đến thật nhiều chuyện lạ. Người thì ốm bệnh chết, người còn lại vì sợ hãi cũng liền hùa nhau bỏ đi, khiến cho ngôi làng yên bình thủa nào trở thành làng ma hoang phế.

Mọi người từ đầu tới giờ vẫn luôn chăm chú nghe bà Nơ Lan hồi tưởng kể lại một câu chuyện cũ, người nào người nấy còn đang không ngừng suy tư hồi tưởng xót thương cho người đàn bà phận bạc một thời. Lệ Hằng cũng thế, nãy giờ vẫn ngồi ngay bên cửa sổ suy tư. Bỗng cô nàng kêu rú lên, tay chỉ xuống cổng chính miệng lắp bắp mà mãi không nói nên lời. Thấy vậy thì mọi người liền đổ xô nhìn lại rồi thi nhau cuống quýt hỏi:

- Sao.. Sao thế Lệ Hằng? Cậu vừa thấy cái gì vậy?

- Tớ.. tớ vừa thấy người thần bí trưa nay đấy, cái người từng xuất hiện ở trung tâm làng ma ấy. Kia kìa.. người đó hãy còn đứng nhìn chúng ta ở ngoài cổng chính kìa..

Theo hướng tay của Lệ Hằng vừa chỉ mọi người cùng ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng lúc này bên ngoài cổng chính lại chẳng thấy bóng một ai. Chỉ thấy gió núi vẫn không ngừng thổi thốc, khiến cho những rặng lau trước nhà lại một phen vặn mình cố mà chống đỡ qua đêm.

Bích Hà luôn là đứa mau mồm mau miệng nhất, liền lên tiếng chất vấn:

- Lệ Hằng à!.. cậu sao đấy? Có gì đâu cơ chứ mà cậu lại kêu toáng lên, cả ngày mệt mỏi cậu hoa mắt rồi đúng không?

Sau đấy lại quay qua bà Nơ Lan mà hỏi tiếp:

- Dạ, thế bác ơi.. bác cho cháu hỏi thêm với ạ. Trong bản làng mình có người nào mà thường có thói quen mặc áo mưa đen trùm đầu xì xụp, hết sức thần bí không bác?

Bà Nơ Lan nghe Bích Hà hỏi vậy, nhưng chỉ biết lắc đầu ái ngại tỏ vẻ không nhớ ra là ai, bà thốt:

- Không có ai như vậy đâu cháu ạ, bản này mọi người chất phác hiền hậu lắm, làm gì có ai như thế.

- Vâng ạ, cháu cảm ơn bác. Chỉ là trưa nay bọn cháu có gặp một người như thế, ngay chỗ sân rộng khu nhà cộng đồng ấy ạ. Dạ.. mà chắc ông ta là người làng khác đi qua, thấy hiếu kỳ nên nán lại chăng..

Thế nhưng bà Nơ Lan vừa mới đây thôi còn đang nói chuyện rôm rả cùng các bạn trẻ thì tự nhiên lại có những biểu hiện vô cùng khác lạ, toàn thân bà co cúm run lên bần bật, miệng méo xệch lệch hẳn sang một bên, ánh mắt thì dáo dác nhìn quanh như đang sợ sệt thứ gì ghê gớm lắm. Sau đấy liền hoảng hốt kịch liệt tới mức như sắp hóa điên, bà cào cấu hú hét ầm nhà khiến những ai đang ngồi gần đều phải sợ hãi chạy toán loạn.

- Quỷ.. quỷ, kẻ dẫn hồn của quỷ. Quỷ về làng rồi đấy..

- Mẹ.. mẹ à. Cái gì mà quỷ dẫn hồn cơ chứ? Mẹ bình tĩnh lại đi ạ..

Khổ thân mẹ quá cơ! Anh à.. khéo mà mẹ phát bệnh trở lại thì khốn?

Thôi được rồi.. em đưa mẹ vào nhà trong uống thuốc rồi động viên cho mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẹ bị kích động mạnh thì tổn hại thần kinh lắm đấy.

Lại quay qua phía các bạn trẻ còn đang hiếu kỳ bên cạnh, Vũ Huỳnh liền lên tiếng:

- Ừ.. chả là mẹ anh có bệnh sẵn trong người, hễ bà bị kích động một cái liền sẽ không kìm chế được. Thôi được rồi.. thế các em sau đêm nay đã có dự định như thế nào chưa? Sẽ tiếp tục lên đường trải nghiệm hay quyết định trở về thành phố?

- Dạ.. bọn em vẫn sẽ tiếp tục cuộc hành trình trải nghiệm chứ ạ. Đã lên tới đây rồi lẽ nào bỏ về dễ dàng thế được.

Có điều này chúng cháu cũng xin mạn phép được đề xuất cùng bác và anh chị với ạ, âu cũng là cái duyên kỳ ngộ mới được gặp gỡ rồi được bác cùng anh chị giúp đỡ hết lần này cho tới lần khác. Trong một hai ngày tới rất mong bác và anh chị cho chúng cháu xin tá túc mà nghỉ lại đây, có gì lúc trở về chúng cháu sẽ xin hậu tạ đầy đủ với ạ.

- Ôi giời ạ!.. Sao các em cứ phải khách sáo thế.. Nhà thì rộng rãi, gia đình anh cũng có ở hết được đâu. Các em cứ ở lại đây, gia đình anh thoải mái mà, các em cứ tự nhiên ngày đi đâu thì đi, tối lại về đây mà nghị cho vui các em ạ.

Thôi được rồi.. các em cứ yên tâm nhé, giờ thì thu dọn đồ đạc để cả nhà nghỉ ngơi cho sớm, để anh ra khóa lại cái cổng sau nhà cho an tâm cái đã.

Không ngờ Vũ Huỳnh vừa đi ra sau nhà đóng cổng, thì Lệ Hằng cũng liền theo sau. Cô chủ động tiến lại gần rồi khẽ lên tiếng hỏi nhỏ:

- Dạ.. anh cho em hỏi chút chuyện với ạ? Nếu em nhận không lầm thì anh chính là nhà báo Vũ Huỳnh có đúng không ạ?

Vũ Huỳnh thoáng có chút giật mình.. Quái lạ thật đấy!.. Mình đã tới tận chốn thâm sơn cùng cốc thế này mà vẫn có người nhận biết ra được, mà lại là lúc vợ chồng anh còn đang trốn chạy nữa chứ. Thế nhưng lập tức Vũ Huỳnh tươi cười rồi đáp lại ngay:

- Ui!.. em có nhận nhầm người không? Anh có phải là nhà báo nhà biết gì đâu. Thôi nào.. thôi đi vào nhà nghỉ sớm đi em ạ.

- Anh à.. em cũng không biết vì lý do gì khiến anh không dám thừa nhận rằng mình là nhà báo, nhưng chắc chắn là em không thể nhầm được đâu ạ. Danh tiếng của anh tại tòa soạn cũng như ngoài đời thực cũng đã lan xa lắm, vẫn được mệnh danh là "Thiết Bút Kim Long", chuyên bảo vệ công lý lẽ phải cho bà con cơ mà.

- Em là Lệ Hằng, là nhân viên marketing làm việc bên tập đoàn Phú Thái. Từ đêm hôm qua khi gặp được anh chị trong rừng, em đã ngờ ngợ nhận ra rồi. Cho tới tối nay khi đã để ý thật kỹ thì em mới càng khẳng định chắc chắn đúng là anh.

- Anh ạ.. Có một chuyện em muốn nhờ vả uỷ thác nơi anh đấy ạ. Vì rằng bọn em là phận hèn đàn bà con gái, lại chân yếu tay mềm thân cô thế cô. Nói dại chứ, lỡ mà em có xảy đến mệnh hệ nào thì cũng không còn phải ân hận gì nữa. Khi ấy anh hãy giúp em, chuyển bức thư cùng toàn bộ tài sản bên trong tài khoản này cho bố mẹ già ở quê của em với ạ.

Nghe tới đây bỗng Vũ Huỳnh bằng kinh nghiệm nhạy bén liền nhận thấy rằng, những tình tiết cô gái trẻ này vừa nói ra không hề đơn giản. Sợ rằng lỡ có ai nghe được thì bất lợi, bứt dây động rừng có khi nguy đến tính mạng. Thế là liền đưa tay lên miệng làm dấu, khẽ ra hiệu bảo Lệ Hằng không nên nói thêm gì nữa, lại tiếp tục vẫy tay ra hiệu bảo cô nhanh chóng theo mình.

Hai người đi bộ mất một lúc, băng qua lối vườn sau cách xa hẳn dãy nhà chính đến một đoạn. Ở đây Vũ Huỳnh ngó qua ngó lại một lượt để xác định đã không còn ai theo bám hay có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người nữa, lúc này anh mới hỏi nhỏ:

- Được rồi.. trước khi chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện, anh muốn hỏi rõ một vài thông tin để xác nhận cái đã.

Thứ nhất: Là tại sao em nhận biết ra thân phận của anh, người với người cũng giống nhau mà.

Thứ hai: Có thế lực nào lại khiến một cô gái trẻ xinh đẹp như em phải sợ hãi đến vậy?

- Dạ.. có khó gì đâu ạ. Ở tòa soạn anh quá nổi tiếng rồi còn gì, trên báo chí cũng như truyền hình đã nhiều lần anh có mặt. Với lại trong buổi hội thảo cuối năm về vụ cưỡng chế tranh chấp đất sản xuất thâm canh nông nghiệp trồng Cam của hội nông dân huyện Xuân Điền, em cũng có may mắn được tham gia vào đúng dịp về quê ăn tết. Do vậy mà em càng nhớ như in.

- Còn vấn đề thứ hai anh hỏi em ấy ạ. Vâng.. kể từ lúc em nhận được email về tệp hồ sơ tài liệu tuyệt mật của tập đoàn Hải Phong, thì cũng từ khi ấy em đã phải chịu đựng sự giày vò rồi sự uy hiếp đáng sợ lắm anh ạ.

- Sao.. em bảo sao cơ? Lại là Hải Phong à. Được rồi.. em nói tiếp đi..

- Vâng.. bữa nay theo đám bạn đi phượt cũng mong được khuây khỏa đôi chút, thế nhưng càng lúc lại càng như nút thắt thêm chặt, không làm cách nào tháo gỡ ra được nữa.

Biết anh là một nhà báo chính trực, nên em mới quyết định uỷ thác nhờ anh xử lý vụ việc này, em đã cẩn thận đổi lại mật khẩu tài khoản, cài đặt thêm khóa bảo gia cố, cũng như mã hóa chia ra làm hai phần số tài liệu ấy. Phần còn lại em lưu giữ trong chiếc USB cất giấu bên trên tấm thạch cao nơi phòng trọ.

Mấy ngày hôm nay em luôn có một dự cảm chẳng lành, lại hay nảy sinh ảo giác, thường xuyên mơ thấy cậu ấy hiện về. Em sợ nếu có mệnh hệ gì, thì thật không có mặt mũi nào gặp lại cậu bạn thân nơi chín suối.

- Bạn thân của em có đúng là trung uý Đỗ Hà Vinh không?

Vừa nghe thấy nhà báo Vũ Huỳnh hỏi thế, mà còn chuẩn xác không sai lệch một ly một lai, do đó nên Lệ Hằng liền sửng sốt hỏi lại:

- Úi trời đất ơi!.. Vâng ạ.. sao anh biết được chuyện này ạ?

- Được rồi.. vụ việc lần này bằng mọi giá chúng ta cũng phải đưa ra ánh sáng, tà làm sao có thể thắng chính được cơ chứ. Anh cũng như em thôi.. anh cũng được cậu ấy trước lúc chết đi đã uỷ thác đưa cho một nửa số bằng chứng tố giác tập đoàn Hải Phong em ạ. Hiện tại thì anh cũng nguy hiểm chẳng kém gì em đâu, con trai còn bị bắt cóc không rõ sống chết nữa. Thôi cứ yên tâm em ạ, cứ lạc quan vui vẻ lên, ngày mai cứ vui chơi với bạn bè cho thỏa đi. Những ngày sắp tới chắc chắn anh em mình sẽ phải đương đầu với hiểm nguy lắm đấy. Anh xin hứa, xin lấy tính mạng bản thân mình ra đảm bảo. Nếu ngày nào anh còn hiện hữu trên thế gian này, tuyệt sẽ không bao giờ đầu hàng khoan nhượng, quyết bênh vực bảo vệ lẽ phải cho bằng được.

- Anh ạ!.. Nhưng mà em sợ lắm.. em có linh cảm rằng có người luôn theo bám rình rập chúng ta, lên tới đây rồi mà vẫn có cảm giác như vậy anh ạ.

- Thế à? Có chính xác không? Trong đoàn em có nghi ngờ người nào không?

- Em cũng không rõ nữa, không thể xác định được, cũng không dám xét đoán mà nghi ngờ cho ai.

Lúc này cả nhà đã tắt đèn đi ngủ hết, Vinh Thông đang nằm thiu thiu bên cạnh Cẩm Tú. Bỗng điện thoại hắn vừa báo một tin, thì ra là lão Ưng thuộc hạ của cha hắn vừa gửi mật lệnh, yêu cầu phải ra ngoài gặp mặt. Thật là phiền phức, giờ này còn lôi thôi quá cơ, khéo mà lộ hết bí mật. Lập tức hắn quay qua Cẩm Tú rồi thì thầm giả vờ nói, trơn còn hơn óc chó:

- Úi chà!.. chả hiểu ăn phải cái thứ gì buồn quá đi mất. Em à.. đưa cho anh xin ít giấy vệ sinh đi nào, không nhanh có khi bĩnh ra đây thì chỉ có mà mất mặt..

- Anh ơi.. nhà vệ sinh ở đây đi xa lắm, tít tận góc vườn cơ đấy. Thế anh có cần em đi cùng không?

- Thôi được rồi.. em cứ ngủ tiếp đi, anh đi giải quyết ù cái là về ngay ấy mà.

Chỉ đợi có vậy hắn liền mở cửa rồi nhanh chân chuồn thẳng, chỉ cần tắt ngang hướng mé tả hông nhà liền đã qua ngay con suối cạn. Quả nhiên tại đây một bóng đen đã đứng đó lù lù chờ sẵn tự lúc nào. Vừa tiến lại gần chỗ bóng đen ấy, Vinh Thông đã nhậm nhàu cáu gắt nhặng lên:

- Lão Ưng! Lão có bị điên không đấy? Đêm hôm khuya khoắt muộn thế rồi, trong nhà lại có bao nhiêu người tai vách mạch rừng vô cùng phức tạp. Có phải lão định làm bại lộ thân phận của tôi đúng không?

- Cậu Thông.. cậu đừng có quá lời cuồng ngôn như thế. Đáng nhẽ câu này phải để tôi hỏi lại cậu mới đúng đấy.. Cậu lên đây là để làm nhiệm vụ do chủ tịch giao phó hay là nhởn nhơ du lịch đấy?

- Lão câm đi.. tôi không thích đôi co lằng nhằng gì thêm với lão đâu nhé. Nói tóm lại lão gọi tôi ra đây là có việc gì?

- Được rồi.. nếu cậu đã không thích đôi co lằng nhằng với tôi như vậy..

Hừ.. vậy thì để tôi sẽ vào việc luôn đây..

Thứ nhất: Chủ tịch đang hối thúc công việc rất gắt, hỏi cậu là đã khai thác manh mối phần hồ sơ chỗ con nhỏ Lệ Hằng kia thế nào rồi?

Thứ hai: Tôi được giao nhiệm vụ hỗ trợ cho cậu một tay.. thế mà dường như cậu không hề muốn hợp tác cùng tôi thì phải?

Đúng ra mọi thông tin về lịch trình của đoàn thì cậu đều phải cập nhật và thông báo nhanh nhất cho tôi mới phải. Thế này nhé.. Nếu cậu thực sự không thể làm được thì để tôi báo cáo lại cho chủ tịch biết rõ việc này vậy.

- Khốn nạn thật đấy.. Lão Ưng! Lão định dọa tôi đấy phải không? Tôi nói cho lão biết nhé, tôi lên đây không phải để chơi đâu. Mà lão là cái thá gì cơ chứ.. lão có khác chi con chó của ông già tôi đâu. Sau này một khi ông già tôi có khuất núi, tiếp quản lại cơ nghiệp ấy tôi cũng sẽ không trưng dụng lão đâu nhé.

- Cậu Thông.. thôi cứ đợi đến khi ấy hãy hay cậu ạ. Còn hôm nay tôi không thích nghe lời biện hộ dư thừa từ cậu đâu, chủ tịch cũng đang trên đường lên đây rồi đấy. Cậu cứ khéo mà lo liệu các công việc được giao đi cái đã, để lỡ mất kế hoạch chủ tịch trù liệu từ trước thì cứ xác định nhận mức hình phạt không nhẹ đâu.

- Lão bảo cái gì? Ông già tôi lên đây à, ông ấy lên đây làm cái gì? Sao không ở nhà mà nghỉ cho khoẻ?

- Hừ.. cậu quên mất là quê của cậu cũng là nơi này à? Hầy à.. Thế hệ bọn trẻ các cậu chóng quên thật đấy. Thôi được rồi.. cậu chủ động mà làm việc đi, đừng để đến lúc chủ tịch hỏi đến thì ê mặt. Mà cậu còn chưa trả lời cho tôi biết hai việc khi nãy tôi có hỏi cậu đấy.

- Được rồi.. tôi báo cáo cho lão đầy đủ là được chứ gì. Lộ trình ngày mai của cả đoàn, điểm cuối chính là chinh phục động quỷ trong núi mắt thần. Còn số bằng chứng chỗ con bé Lệ Hằng thì tôi chưa thể dò hỏi được, nó vẫn kín tiếng lắm. Mà lão cũng yên tâm rồi báo lại cho ông già của tôi được biết, chỉ là một con bé nhân viên văn phòng, liễu yếu đào tơ sức trói gà không chặt, xử lý lúc nào chả được. Chắc giờ này cả bọn cũng đã ngấm thuốc rồi, đợi thêm lúc nữa tôi sẽ ra tay xử lý gọn ghẽ mọi chuyện.

- Hừ.. Đấy là tôi cứ cảnh tỉnh cho cậu như vậy, cậu cứ liệu chuyện mà lo việc cho tốt đi.

Lời vừa dứt lão già đã lục ra từ trong túi một viên thuốc tròn tròn có màu đỏ chót, liền ném lại cho Vinh Thông rồi thốt:

- Đây nhé.. Cậu cầm lấy và uống xuống viên thuốc này đi, nó sẽ giúp ức chế chống lại tất cả các loại virus mà chủ tịch cho thả ra trên đường vào núi cấm. Chủ tịch muốn đảm bảo rằng kế hoạch định ra sẽ không xảy đến bất kỳ sai sót gì, những kẻ không biết trời cao đất dày còn dám xâm nhập núi cấm chắc chắn sẽ phải trả giá cực đắt.

Cậu Thông.. nếu cậu khuyên can được đám trẻ ấy nghe lời mà không tiến vào núi cấm thì lại càng tốt, vì như vậy sẽ không cần phải có thêm nhiều kẻ nữa phải chết oan. Cậu hãy nhớ kỹ nhé! Nếu các cậu vào được trong núi, chỗ thác nước ấy.. cậu nhớ là không được uống thứ nước suối đâu đấy. Trong nước có độc tố dạng nhẹ chỉ gây hoa mắt nhức đầu buồn nôn rồi đi tháo bụng tháo dạ tí thôi, dùng để cảnh cáo những kẻ xâm nhập bất hợp pháp khu vực cấm địa. Còn những kẻ nào to gan lớn mật mà tiếp tục vượt qua động Quỷ, băng qua sạn đạo vào thung lũng tiên thì chắc chắn phải chết.

- Cái gì? Lão bảo cái gì? Kể cả con trai của mình mà ông ấy cũng không ngoại lệ à? Lỡ mà thuốc mất tác dụng thì tôi toi đời luôn đúng không?

- Cậu cứ yên tâm đi.. chủ tịch là một thiên tài chuyên gia ngành sinh hóa thì làm sao có thể sai sót được cơ chứ.

- Được rồi.. đấy là miệng lão khẳng định là thế, nhưng tôi vẫn chưa thể yên tâm được đâu, lão cứ đưa thêm cho tôi một viên giải dược nữa đi.

- Hừ.. Cậu xin thêm định là để cứu mạng con nhỏ vẫn đeo bám cậu đấy hả, vẫn còn thương hoa tiếc ngọc ghê nhỉ?

- Lão câm ngay! Cái miệng thối của lão lại ngứa và không mọc được da non rồi đúng không? Thứ con người cả đời cô độc như lão thì có biết gì đến tình cảm yêu đương cơ chứ..

Thôi được rồi.. Thế vợ chồng thằng nhà báo trong kia, bố tôi có chỉ thị phải làm thế nào không?

- Chuyện này thì cậu khỏi lo, thằng nhà báo này không hề đơn giản nên chủ tịch đã có kế sách mới áp dụng cho cả gia đình nhà nó rồi.

- À.. mà này lão Ưng. Còn một tình tiết nữa tôi quên chưa nói cho lão biết đấy.. Trưa nay sau khi lão rời đi liền có hai mẹ con bà lão mù ở đâu xuất hiện, bà ta còn điên điên khùng khùng đòi đuổi bọn tôi rời đi ngay tức khắc đấy. Tồi tệ hơn nữa là thằng điên quái vật con bà ta ấy, nó đã thẳng thừng ra tay hành hung bọn tôi, suýt chút nữa có khi xảy đến án mạng.

Mà còn có chuyện này kỳ lạ hơn nữa, cái bà lão mẹ vợ thằng nhà báo ấy, còn tự nhận mình có quen biết từng là bạn thân của bà lão mù kia. Bà ta gọi cái tên gì khó nghe lắm.. cái gì tên Nơ Leng Nơ Lon gì ấy?

- Hả? Cậu bảo cái gì cơ? Nơ Leng ư? Bà mù ấy tên gọi Nơ Leng thật ư?

Thế nhưng rất nhanh lão Ưng đã kịp phản ứng rồi lấy lại bình tĩnh, lão vội thốt lời chữa cháy:

- Ừ.. đúng rồi cậu Thông ạ.. tên người dân thuộc các sắc tộc miền ngược thường rất khó nghe khó gọi. Thôi được rồi.. cậu trở về nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cậu.

Vinh Thông đi rồi, chỉ còn lại một mình lão ưng đứng đó, lão vẫn tần ngần trầm mặc mà suy tư miên man mãi:

- Có lẽ nào chính là bà ấy.. chẳng có nhẽ "giàng" thương đã che chở cho bà ấy và đứa nhỏ bớt xanh thoát nạn..

Mà cũng quái lạ thật!.. năm đó chính mắt mình thấy rõ bà ấy cùng đứa nhỏ đã rơi xuống vực từ độ cao vạn trượng.. như thế thì làm sao có thể sống nổi cơ chứ?

Một lúc sau bỗng từ nơi cuối đường liền xuất hiện lão già đầu bạc đang chậm rãi bước tới, người này không ai khác chính là lão già Tào Thái Hoa, nguyên chủ tịch sáng lập tập đoàn công nghệ cao Hải Phong danh tiếng lẫy lừng. Vừa bước đến nơi lão già đã liền lên tiếng:

- Lão Ưng này.. Lão đừng trách bọn trẻ con còn chưa hiểu chuyện đấy nhé..

Lão già từ đầu tới giờ luôn được xưng là lão Ưng.. ngay lúc này lại được nghe những lời động viên ân cần từ ông chủ thì ngay lập tức khom mình cung kính thốt:

- Ấy chết! Chủ tịch à.. anh đã quá lời rồi. Tôi theo anh mấy chục năm nay, được anh coi trọng giống như anh em ruột thịt trong nhà vậy, anh có bảo tôi chết ngay bây giờ thì tôi cũng chịu. Cậu chủ trẻ người non dạ, có sấc sược đôi chút thì tôi cũng không để bụng đâu.

- Ừ, thôi được rồi.. lão nói ra như vậy là tôi cũng yên tâm. Giờ thì lão theo tôi, chúng ta đến gặp một người quen cũ cái đã.

Sau đấy quãng thời gian chỉ chừng uống chưa hết chén trà, hai bóng đen ấy đã có mặt đứng trước một ngôi nhà sàn mái lá rách nát vô cùng cũ kỹ. Họ đứng đó quan sát khá lâu, bỗng lão Ưng khẽ lên tiếng hỏi nhỏ phá tan bầu không khí trầm lặng:

- Chủ tịch! Đã mấy mươi năm rồi mà anh vẫn chưa thể quên được bà ấy đúng không? Chắc là bà ấy ngủ rồi..

Từ nãy tới giờ lão già đầu bạc vẫn đứng xoay lưng lại với lão Ưng, vừa nghe lão nhắc chuyện cũ, còn nhắc tới người đàn bà nọ khiến trong lòng cảm xúc tự lúc nào dâng cao, mắt đã ứa lệ. Nhưng lão ta vẫn tự dối lòng, miệng quát lớn bào chữa:

- Lão Ưng!.. Lão nói liên thiên cái gì thế, chuyện cũ trôi qua mấy chục năm rồi.

Hai lão già vẫn đứng im quan sát, rất lâu sau đó chỉ khẽ chép miệng một cái như đang hối tiếc điều gì. Cuối cùng thì cũng định quay gót đi thẳng, chẳng ngờ từ bên trong ngôi nhà lá tăm tối giọng một người đàn bà bỗng cất lên. Giọng nói tuy nhỏ nhưng trong đêm trường tĩnh lặng vẫn khiến cho người bên ngoài phải giật mình đứng sững lại:

- Sao thế? Sao hai ông đến thăm tôi mà lại vội vã bỏ đi mau vậy? Lệ Ngốc.. mau ra mở cửa mời khách vào nhà đi con..

Lời vừa dứt, bỗng từ bên trong ngôi nhà lá liền lao ra một thân ảnh cao lớn lực lưỡng động tác hết sức nhanh nhẹn, chỉ cần hai ba cái nhón chân đã có thể nhảy vọt qua cây cầu tre phía dưới. Tên này nhìn thì khờ khạo ngờ nghệch là vậy nhưng mọi động tác lại cực kỳ mau lẹ, khả năng đã được đào tạo khá bài bản từ nhỏ. Tiếp đến chỉ cần một thao tác rất nhỏ, liền lập tức mở ra cánh cổng chính ăn thông xuống khu nhà lá lụp xụp, lại nghiêng mình đứng chếch sang một bên ra hiệu mời hai lão khách vào nhà.

Lão già đầu bạc thấy thế thì chỉ khẽ gật đầu rồi nói nhỏ với lão Ưng vẫn đang đứng hầu cận cạnh đó:

- Lão Ưng.. lão cứ đứng đợi tôi ở đây là được. Lệ Ngốc.. mau dẫn đường cho ta đi nào..

Lão già được tên ngốc dẫn xuống nhà, vừa bước chân đến cửa thì bỗng từ trong bà lão mù đã liền lên tiếng:

- A Hoa!.. ông còn dám vác mặt về đây hay sao? À mà tôi quên mất.. giờ ông đã có một cái tên khác rất oách, lại còn lịch lãm đặc mùi phố thị.. là ông chủ tịch Tào Thái Hoa rồi nhỉ? Mẹ con tôi nghèo hèn.. chỉ có túp lều lá rách nát này làm chỗ trú chân, còn không có lấy chiếc ghế lành cho chủ tịch ngài ngồi nữa, mong ngài hết sức thông cảm lượng thứ cho ạ.

- Nơ Leng!.. Đã bao nhiêu năm rồi mà bà hãy còn căm hận tôi đến thế sao, vẫn không thể tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho mẹ con bà..

- Hừ!.. Tôi là gì mà có quyền giận dỗi ông.. giờ ông đã là chủ tịch một tập đoàn cao quý danh vọng rồi.. nhưng những thứ ấy có đánh đổi gột rửa được lương tâm trong con người của ông hay không?

Tôi luôn công nhận ông là người tài giỏi, nhưng những thứ tài giỏi ấy đâu có giúp ích gì cho đời, mà có khi còn hại đời hại dân hại nước. Ông đừng tưởng một bà lão mù lòa, quanh năm ăn mắm mút dòi sống lay lắt nơi xó rừng lạnh này lại không biết được ông đang làm cái gì nhé. Có phải là ông đã xây dựng một đại bản doanh, một căn cứ bí mật bên trong núi cấm để nghiên cứu vũ khí và buôn bán thuốc phiện đúng không? Chính là loại virus ấy đấy, thứ vũ khí sinh học ông luôn tâm đắc nhất đời..

- Mà cũng đúng thôi.. ông cũng giống như tổ tiên mười tám đời trước, là vị phù thuỷ ác ma Tào Miêu Trạch ấy, một đường nhập vào ma đạo mất rồi.

- Bà câm ngay!.. thật đúng là nông cạn hết sức.. Đàn bà thấp cổ bé họng, đái còn không qua ngọn cỏ thì biết gì mà nói..

- Phải rồi.. tôi là đàn bà thấp cổ bé họng, nhưng tôi cũng là con người mà. Cho dù hôm nay ông có thả ra virus giết chết mẹ con chúng tôi một lần nữa, tôi cũng phải nói.

- A Hoa!.. Ông trở thành ác quỷ mất rồi.. dừng lại đi hãy còn kịp, đừng tiếp tay cho quỷ dữ nữa.. Cho dù ông có cố giấu được cả thiên hạ, cố trốn chạy thực tại mà náu mình bên trong lớp vỏ bọc xa hoa nhung lụa ngất trời ông đang có. Nhưng tôi chắc chắn rằng cả đời này liệu ông có thể chuộc lại lỗi lầm ngày đó đã gây ra hay chăng?

Như cụ tổ nhà ông cả đời làm ác, gian dâm hiếu sát lừa thầy phản bạn, giọt máu của chính mình cũng nhẫn tâm mang ra luyện thuật, cuối cùng thì tự rước họa vào thân. Còn ông thì sao.. ông cũng tự mình trầm luân ma đạo, con mình rứt ruột đẻ ra cũng đang tâm hiến dâng cho quỷ. Cái gì mà là khoa học lý tưởng với cả vĩ đại cơ chứ, tôi không cần những thứ ấy.. Ông.. ông đúng thực không phải là người nữa rồi.. ông đúng là quỷ. Ông hãy mau mau trả lại Lệ Huỳnh, Lệ Đông nguyên vẹn cho tôi..

- Thôi đi.. Bà đúng thật ấu trĩ hết mức.. con người đều có số mệnh an bài hết cả, cho dù bà muốn quay ngược tình thế liệu rằng có được hay chăng? Chỉ cần một mạng mà xoay chuyển được cả thế giới thì sự hy sinh ấy đúng là đáng thật, tại sao bao năm rồi mà bà còn không hiểu chuyện.. Tôi khuyên bà nên an phận đi, từ nay tôi sẽ chu cấp chăm lo đầy đủ cho bà. Bằng không.. đừng trách tôi ân đoạn nghĩa tuyệt, tiễn bà cùng con quái vật ngốc nghếch kia lên đường luôn đấy..

Lời còn chưa dứt lão đã chuyển thân quay gót bước nhanh ra con lộ chính, thoáng cái liền khuất dạng trong màn sương đêm, chỉ còn vẳng lại từng tiếng sai bảo thục hạ tâm phúc hành sử:

- Lão Ưng.. lão nán lại nơi đây lo chu cấp những thứ tốt nhất cho bọn họ, nhớ cất lại cho mẹ con bà ấy một ngôi nhà thật tốt.

- Cút.. các người hãy cút hết đi.. những thứ phù phiếm ấy chúng tôi không cần đâu.. hãy cứ để cho chúng tôi được an nhiên mà sống tiếp. Liệu rằng những thứ no đủ ấy có lấy lại được những gì ông đang tâm phá nát đi không?

Bà lão mù sau một hồi khóc lóc đã thấm mệt, cũng phó mặc sự đời ngồi bệt ăn vạ ngay bên cạnh bếp lửa nóng. Ngoài bậc thềm thằng ngốc Lệ Đông đang đứng đó, nó cứ tần ngần ngây ngây ngô ngô ngắm trời ngắm đất mãi mà chưa biết nên phải làm gì. Cả đời nó quen nghe theo hiệu lệnh của người khác, giờ chưa có người sai bảo khiến nó như trở nên dư thừa. Duy chỉ có lão Ưng là đã có chủ đích, để có được quyết định này lão đã phải dằn vặt lương tâm bản thân mình dữ lắm, thôi thì ngày hôm nay lão cũng nên nói ra toàn bộ sự tình, làm được vậy lão mới nhẹ lòng.

- Nơ Leng này.. thực sự xin bà hãy tha thứ lỗi lầm cho tôi với nhé.. Năm ấy vì sự yếu đuối của bản thân, tôi đã không thể cứu giúp mấy mẹ con bà thoát nạn, cuối cùng để bà ấy với thằng nhỏ phải chết thảm.. khiến bao năm nay bà chịu đủ khổ sở đọa đầy..

- Thôi đi.. ông làm gì có lỗi chứ.. kẻ có lỗi có tội lớn nhất chính là lão ác ma ấy. Vì sự tham lam tư lợi cùng tâm ông ấy đã nhập vào ma đạo, thành ra gây hại cho biết bao người. Nơ Lan cũng bởi cứu giúp mẹ con tôi mà phải chết thảm, những kẻ vô tội chỉ vì ham vui cũng phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Vậy thì cứ thử hỏi rằng.. có đúng là lão ấy đã hóa quỷ rồi không?

- Nơ Leng này.. bà có tin bà ấy cùng thằng nhỏ liệu rằng còn sống? Tôi vừa có tin báo về điều ấy, nhưng không chắc là thực. Việc này tôi sẽ điều tra lại cho rõ cái đã, như nào tôi sẽ báo ngay cho bà.

- Hả.. lão Ưng? Ông bảo cái gì cơ? Ông có thông tin về bà ấy cùng con trai của tôi à? Họ vẫn còn sống.. thế họ đang ở đâu? Lão Ưng.. ông mau nói ra cho tôi biết được không?

- Nơ Leng.. bà hãy cứ bình tĩnh cái đã.. thông tin vẫn chưa được xác thực mà lại..

- Lão Ưng!.. chuyện động trời là thế.. ông bảo tôi bình tĩnh thế nào được cơ chứ. Ông.. ông mau mau đi điều tra tìm ngay bọn họ về đây cho tôi..