Kẻ Giết Người

Chương 5: Chương 5





Dịch + beta: Bánh
Mặt Doãn Tưu đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm: “Câm miệng, đừng làm tôi ghê tởm thêm nữa!”
“Tôi nói không đúng sao? Doãn Tưu, đừng con mẹ nó giả vờ thanh cao nữa, em rất dâm đãng.” Ngón tay Lục Kính bọc lấy quy đầu của Doãn Tưu, bắt đầu chà xát, ánh mắt nóng rực của hắn phóng về nơi đầu khấc đang không ngừng phun ra chất lỏng trong suốt của cậu, rồi lại ghé đến bên ngực người nọ, an ủi đầu v* đang sưng to vì cơn hứng tình.
“A…… Ha…… Không, không cần……” Bụng nhỏ của Doãn Tưu co rút một cách kịch liệt, dương v*t sạch sẽ không có chút lông không khiến người khác cảm thấy ghê tởm chút nào, ngược lại thoạt nhìn còn trông vô cùng cảnh đẹp ý vui.
“Không cần cái gì? Không cần mà lại đẩy dương v*t vào tay tôi thế à?” Đầu lưỡi Lục Kính bao bọc lấy đầu v* đỏ hồng, rồi lại hôn thẳng một đường lên bên trên, hắn vuốt ve đầu tóc đang ướt sũng của cậu, nhìn chằm chằm đôi mắt như đang bị che phủ bởi lớp sương mù của người kia, cầm lòng không nổi mà vùi đầu cắn vào tuyến thể của Doãn Tưu, vẫn toàn là mùi máu tươi, cảm giác không thoải mái lắm.
“Tôi muốn nghe chính miệng em nói mình muốn bắn, lúc đó tôi mới cho em bắn” Lục Kính nhặt một cách hoa màu đỏ rơi trên người Doãn Tưu lên, dùng nó nhẹ nhàng xoa trên quy đầu của cậu, “Doãn Tưu, em nên tự nhìn lại bộ dáng ngay lúc này của mình, thân là một Alpha, sao lại giống như một Omega dâm đãng đang cầu hoan vậy chứ?”
Con người vĩnh viễn sẽ không có cách nào thắng nổi con quái vật mang tên dục vọng.
Dưới ánh đèn chói mắt trong phòng tắm, dù là kẻ đứng đầu nắm quyền lực tối thượng, hay là kẻ tù tội đang chờ ngày được xét xử, ai cũng sẽ bị nuốt chửng bởi con quái vật đó.
“Anh buông…… buông tôi ra……” Thân thể Doãn Tưu đã không chịu nổi mà run rẩy, dương v*t ở trong tay Lục Kính đã tới cảnh giới cực hạn, muốn bắn tinh, nhưng Lục Kính lại cứ thích chơi trò mèo vờn chuột, không thỏa mãn cho cậu.
Hắn đang muốn cậu phải cầu xin.
“Xin tôi đi.”
Phía sau lưng Doãn Tưu bị gai đâm cho bị thương, vừa đau lại vừa ngứa, trên người lại dính toàn là cánh hoa cùng màu xanh của lá cây, giống như một bức tranh nghệ thuật trừu tượng.

Cậu nhìn Lục Kính, cắn răng, “Không…… Không cần.”
Lục Kính đã sớm biết rằng Doãn Tưu sẽ không nghe lời, hắn hôn vào bên tai cậu, Doãn Tưu bị trói ngoài ban công rất lâu, ngoài trời lạnh căm, cả người cậu cũng lạnh, giống như đang muốn đông chết người khác chỉ với một ánh nhìn.
Lục Kính ôm eo Doãn Tưu, bắt cậu phải dâng đầu v* đỏ hồng lên trước mặt mình, đầu v* kia đang đứng thẳng, hắn chỉ cần chạm nhẹ một cái, nó lại càng sưng to thêm.

Thật ngọt, giống như quả anh đào mà hắn rất thích.

Lục Kính khẽ cười, nói, “Để tôi giúp em nhé.”
Doãn Tưu cảm giác được mấy lời trong miệng của Lục Kính không tốt lành gì cho cam, nhưng cậu đã tiêu hao thể lực quá nhiều, mặc dù ý thức vẫn đang thanh tỉnh, nhưng thân thể lại mệt mỏi không chống đỡ nổi.

Cuối cùng Lục Kính cũng đã đạt được ý đồ, hắn không muốn Doãn Tưu tràn đầy sức sống đi chống đối mình, phải làm cho cậu sức cùng lực kiệt, bó tay chịu chết, ngoan ngoãn làm con thú cưng nhốt trong cái lồng do hắn tạo ra.
Doãn Tưu được Lục Kính bế lên, đóa hoa tựa hồ đang quyến luyến cậu, thân cây cuốn theo dây xích, mãi cho đến khi họ ra khỏi cửa phòng tắm, nhánh hoa xanh tươi bị gãy, quấn lên dây xích theo bọn họ về phòng ngủ.
Trói buộc trên tay bị cởi bỏ, Doãn Tưu thở phì phò, chậm rãi cuộn tay thành nắm đấm, gom chút sức lực muốn đánh vào mặt của Lục Kính, phản xạ của hắn rất nhanh lẹ, bắt lấy tay cậu, ấn Doãn Tưu nằm xuống giường.
“Đừng không biết tự lượng sức mình như thế, trông em đáng thương thật đấy.” Lục Kính lật cậu lại, cột cậu vào sợi dây màu đỏ đang treo lơ lửng ở trên giường.

Nửa người trên của Doãn Tưu bị bắt treo trên không, Lục Kính ôm eo cậu, bắt cậu phải chuyển qua tư thế quỳ bò.
Doãn Tưu rũ đầu, khăn trải giường màu xanh dương tựa như nước biển, bị cậu làm cho nhăn nhúm lại giống như những xoáy nước, khiến cậu thấy mình như đang trôi lang thang không chốn nương tựa giữa biển xa, lại nghe thấy tiếng sột soạt truyền tới từ phía sau, liền đổi ý, “Xin….

xin anh, tôi muốn bắn.”
“Được thôi.”
Lục Kính cúi người, hôn xuống vết thương trên người Doãn Tưu, xanh đỏ tím vàng, giống như thật sự có những bông hồng đang nở rộ lên lưng cậu vậy, cực kỳ xinh đẹp, đây là một bí mật xinh đẹp khác thuộc về một mình Lục Kính.
Hắn không thấy đau lòng, mỹ nhân bị thương lại càng làm cho người ta cảm thấy thích, đặc biệt là cả tính tình không bao giờ chịu khuất phục đó của Doãn Tưu.
dương v*t đang cương cứng lại được săn sóc thêm một lần nữa, hai chân Doãn Tưu run lên, cố nén tiếng rên rỉ.

Kỹ thuật dùng tay của Lục Kính rất vụng về, số lần hắn tự an ủi trước kia có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hắn là một kẻ học rất nhanh, lúc Doãn Tưu thoải mái, hai bả vai xinh đẹp sẽ không ngừng run rẩy, giống như một vũ công múa ba lê đang khiêu vũ vậy, vừa uyển chuyển lại nhẹ nhàng tao nhã.
“Không…… Ư a!”

Doãn Tưu thấp giọng kêu, trên tay Lục Kính toàn là tinh dịch màu trắng sữa, dương v*t màu đỏ vẫn không ngừng bắn tinh, Lục Kính chưa bao giờ có hứng với việc xem bộ phận sinh dục của người khác, nhưng hắn cảm thấy, Doãn Tưu thật đẹp, dù là khuôn mặt hay là cậu nhỏ của cậu, đều giống như dựa vào hình mẫu mà hắn thích để tạo thành.
Doãn Tưu quay đầu nhìn người đang trầm tư nhìn chằm chằm thứ giữa hai chân mình, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên thêm một lần nữa, cháy đến nỗi mặt cậu đỏ bừng, mắng, “Biến thái… Nhìn cái đéo gì……”
“Không nhìn nữa,” Lục Kính đặt bàn tay dính nhớp lên mông Doãn Tưu, ngón tay thon dài ấn vào nếp gấp trên miệng lỗ nhỏ, “Chịch em thôi nhỉ.”
Doãn Tưu nghe xong lời này, đồng tử lập tức co rụt, gắng gượng bò về phía trước, nhưng còn chưa bò được mấy bước đã bị Lục Kính bắt lấy chân, hắn xoa mông cậu, nhét ngón tay vào trong, bắt đầu làm công tác khuếch trương.
“Lục Kính, Lục Kính! Anh buông tha cho tôi, buông tha tôi được không! Đừng làm như vậy với tôi…… Không cần……”
Mất hết mặt mũi, nhục nhã đến cực điểm.

Những khốn khổ trong cuộc đời của Doãn Tưu cùng tất cả những rắc rối hỗn độn kia chưa chắc đã có thể làm cậu sụp đổ, nhưng chính hắn – người đã dẫm nát tự tôn của cậu, biến cậu thành một con người mà cậu không dám thừa nhận, bấy nhiêu thôi cũng khiến cậu khổ sở vô cùng.
“Em sợ cái gì? Không phải chúng ta đã làm suốt cả hai tuần rồi sao? Doãn Tưu, nghe lời.” Ngón tay Lục Kính dính rất nhiều chất lỏng trong suốt, hắn nhét chúng lại vào trong, Doãn Tưu có thể nghe thấy tiếng nước òm ọp.
Thân thể cậu rất thích hợp để làm tình, nhiều nước lại vô cùng xinh đẹp, đây là những gì bác sĩ nói với Doãn Tưu vào ngày mà cậu phân hóa.
Nhưng cậu không thích, không thích dù chỉ một chút.
“A…… Ha……”
Lục Kính đỡ eo Doãn Tưu, dương v*t thô to đâm vào lỗ nhỏ đỏ tươi của cậu, trong đầu Doãn Tưu lập tức như có một cơn lốc xoáy cuốn tới, cậu vốn đang lênh đênh trên dòng biển, giờ lại còn có cả thêm sóng gió ập tới, đập cho cậu tan tành rồi bị chôn vùi dưới làn nước kia.
Mới đi vào được một nửa, Lục Kính đã sướng đến mức cảm xúc mênh mông, Doãn Tưu cũng hoàn toàn mất khống chế, bắt lấy phần đàn ông của người kia, dụ dỗ hắn tiến sâu hơn vào bên trong, cho đến khi đi vào toàn bộ, cánh tay hắn nổi toàn là gân xanh, uốn lượn từ trong ra ngoài, giống như đang muốn biến thành một sợi xích, giam cầm thân thể trắng nõn của chàng trai đang không ngừng thở dốc dưới thân hắn ngay lúc này.
“Làm tình thật thoải mái,” Lục Kính duỗi tay sờ từ xương quai xanh cho đến đầu v* của Doãn Tưu, rồi lại nắm chặt dương v*t của cậu, mạnh mẽ va chạm, “Làm với em là thoải mái nhất.”
Mặt Doãn Tưu ửng hồng, dương v*t vô sỉ mà phun ra tinh dịch, một nửa hưởng thụ, một nửa lại kháng cự kịch liệt giống như một bệnh nhân tâm thần phân liệt.

Cậu bị đâm đến không ngừng hướng về phía trước, dây thừng trên cổ tay giống như đang hút lấy máu từ trong da thịt cậu ra ngoài, làm cho chỗ trắng lại càng trắng, chỗ hồng lại càng hồng.
“Tôi sẽ nhớ kỹ……”

Doãn Tưu nói hàm hồ, không biết cậu đang muốn nói gì, Lục Kính lại bắt cậu phải ngẩng đầu, dán đến bên gương mặt đang ửng đỏ kia, để lại một nụ hôn, “Phải nhớ tôi cho thật kỹ, không được bò lên giường của kẻ khác.”
Doãn Tưu không còn sức để đáp lời nữa, Lục Kính kéo dây xích, lỗ nhỏ của cậu không ngừng tiết ra chất lỏng giúp Lục Kính ra vào lại càng thuận lợi, thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, âm thanh bạch bạch như khiến cho những cánh hoa kia như xấu hổ mà rơi xuống, nhìn chủ nhân của bọn chúng bị tình dục chi phối.  
Lúc bị Lục Kính bắn vào trong thân thể của mình, những giọt nước mắt nhục nhã ê chề chảy xuống nơi khóe mắt Doãn Tưu, cậu không kiềm nổi tiếng thở dốc, ánh mắt mê ly không có tiêu cự, nước bọt chảy tràn ra trên khóe miệng. 
Lục Kính rút dương v*t ra, ôm Doãn Tưu lên trên đùi mình, hôn lên nước mắt của cậu, con ngươi màu xám sáng ngời vì cơn động tình, “Doãn Tưu, tôi sẽ không giết em, tôi chỉ cần em làm tình với tôi, có được không?” 
Làm tình mà lại quan trọng hơn cả chuyện báo thù sao, sự nghi ngờ trong lòng Doãn Tưu lại càng lớn, rốt cuộc Lục Kính xem cha cùng anh trai của hắn là gì chứ? Lúc Lục Chiếu – cha hắn bị giết, y vẫn là kẻ đứng đầu trong quân đội, còn anh trai Lục Uyên cũng không phải một cái đèn cạn dầu*, dù gì cũng là cậu cả của nhà họ Lục, dù là ở trong nhà hay ngoài xã hội, cả hai đều là những kẻ quyền cao chức trọng, thế mà hành động của Lục Kính thật nực cười làm sao. 
*Không phải đèn cạn dầu: ý chỉ những người có năng lực, không phải kẻ tầm thường. 
Doãn Tưu nhìn chằm chằm vẻ mặt hưng phấn của Lục Kính, giống như có thể nhìn thấy được gương mặt của Lục Chiếu cùng Lục Uyên, không khỏi nhớ đến lúc cậu giết cả hai cha con tên kia năm nào, con dao cắm ở giữa  trán Lục Chiếu, máu không ngừng trào ra bên ngoài.

Còn có cả Lục Uyên, Doãn Tưu vừa nhớ đến lúc đó, bên tai liền vọng đến tiếng kêu thảm thiết của gã.  
“Chỗ này của anh……” Doãn Tưu nâng hai tay đang bị trói bởi dây thừng lên, đè vào giữa trán của Lục Kính, cong cong mắt, “Sẽ vì những lời mà anh nói cùng những chuyện mà anh làm, đục thành một cái lỗ đầy máu.” 
Lục Kính không tận mắt nhìn thấy sự thê thảm của Lục Chiếu, nhưng hắn nghe người khác kể lại, dao cắm vào giữa trán, còn ngoáy thành một cái lỗ to, để lộ cả xương sọ trắng phếu. 
Doãn Tưu đang đe dọa hắn. 
Lục Kính ngẩng đầu, hôn tay Doãn Tưu, mãi cho đến khi cậu ghét bỏ mà rụt tay về, mới thản nhiên nói, “Muốn làm gì trên đầu của tôi sao, tôi sẽ chờ, nhưng em sống sót rời khỏi đây trước rồi hãy tính.” 
Tất nhiên là Lục Kính vẫn chưa thỏa mãn, hắn vuốt ve eo Doãn Tưu, đang muốn làm thêm một lần nữa thì bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền tới từ bên ngoài, hắn hôn lên thân thể cậu, hỏi vọng ra, “Có chuyện gì?” 
“Tổng tư lệnh, chú Hai của ngài tới rồi ạ.”
Đêm hôm khuya khoắt mà lại đến thăm, chắc chắn là có vấn đề.
Lục Kính buông Doãn Tưu ra, nhìn từ gương mặt đỏ ửng cho đến giữa hai chân vẫn còn đang chảy đầu tinh dịch của cậu, kéo chăn che lại cho người kia xong, nói, “Chờ tôi về giúp em tắm rửa.” 
Doãn Tưu kéo sợi dây đang cột trên tay mình, sốt ruột, “Tháo ra cho tôi, tôi muốn tự đi tắm, dơ muốn chết.”
Lục Kính sờ dây trói màu đỏ, hai người nhìn nhau vài giây, hắn xoay người cầm lấy quần áo, thong thả ung dung mặc vào, để lại một câu trước khi rời đi: “Em sẽ phải mang xiềng xích của tôi cả một đời, tập làm quen đi.”
———-
Trên sô pha có một người đàn ông độ tuổi trung niên đang ngồi, mái tóc đã hoa râm, cây gậy trong tay được đánh bóng đến mức sáng ngời, đường nét trên khuôn mặt làm y thoạt nhìn trông rất quyền lực, vô cùng có cảm giác áp bách. 

Lục Kính đi đến trước mặt người nọ, cúi chào, “Chú Hai.” 
Ánh mắt chú Hai nhà họ Lục sáng trưng như ngọn đuốc, nhìn về phía Lục Kính như đang muốn tìm ra được điều gì đó từ trong đôi con ngươi màu xám kia, nhưng kỹ thuật ngụy trang của Lục Kính luôn rất cao siêu, y hơi gật đầu, nói, “Ngồi xuống đi.”
“Có chuyện gì không ạ.”
“Ta tới đây là vì luôn canh cánh chuyện của cha và anh trai con, nói chuyện điện thoại thì không tiện lắm, có một số chuyện phải ba mặt một lời mới nói được.” 
Lục Kính nhận lấy nước trà do người làm đem lên, đáp, “Nếu chú không tin con, có thể tự mình đi điều tra, con sẽ không nhúng tay vào nữa.” 
“Lục Kính, nếu cha và anh trai của con còn sống, con sẽ thành cái dạng gì con cũng biết mà nhỉ?” Chú Hai vuốt ve đầu rồng được khắc trên thân gậy, nhìn Lục Kính, nghiêm túc nhắc nhở hắn, “Con từ đâu tới, là ai quỳ xuống cầu xin cái nhà này nhận con, con nhớ rõ hết mà đúng không?” 
“Nhớ chứ ạ.” Lục Kính bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt của người kia, “Bà ấy là đề tài cấm kị ở nhà của chúng ta mà không phải sao? Chú Hai, nhắc đến bà ấy thì không hay lắm đâu.” 
“Ta hy vọng con tự nhận thức được rằng, có một số chuyện, con không đủ tư cách để quản lý, đừng nghĩ mình có thể một tay che trời.”  
Lục Kính vẫn rất bình thản, nói: “Chú nói hơi xa rồi, có gì cứ nói thẳng đi ạ.” 
“Ta muốn gặp kẻ bị tình nghi, hơn nữa còn muốn đích thân thẩm vấn cậu ta.” Chú Hai đề nghị.
Lục Kính vui vẻ đồng ý: “Tất nhiên là có thể rồi, thế ngày mai con sẽ đưa chú đến nhà giam.”
“Không cần.” Chú Hai đứng lên, dùng gậy gõ xuống sàn vài cái, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân cùng âm thanh phá cửa. 
Lục Kính vội đứng lên, sắc mặt âm trầm, “Chú Hai, chú đang làm gì vậy?” 
“Kẻ bị tình nghi đang ở trong phòng ngủ của con, không cần đến nhà giam làm gì cả.” Chú Hai xoay người đi lên cầu thang, “Lục Kính, chữ Lục trong tên của con cùng với chữ Lục của nhà họ Lục chúng ta, không phải là cùng một chữ.”  
Tất nhiên là không phải rồi, chỉ là một cái con mẹ nó họ mà thôi. 
Cửa phòng ngủ bị phá toang, Doãn Tưu không ngừng kéo dây trói, trực giác nói cho cậu biết, có biến rồi.

Vài tên đàn ông cao to mặc đồ đen bước vào trong, rút súng ra chĩa thẳng vào đầu cậu. 
“Có việc gì sao?” Doãn Tưu nhìn họng súng, cất tiếng hỏi, mấy tên kia không ai nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía cậu. 
Tiếng gậy gỗ chạm vào sàn nhà càng lúc càng đến gần, cậu nhìn thấy Lục Việt. 
Đây là kẻ cậu muốn giết thứ hai, sau Lục Kính..