Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 3: Chương 3



Kế hoạch ban đầu là cứ đáp ứng trước sau đó chạy trốn, lại bị anh ta lấy chứng minh thư của tôi rồi dùng di động chụp ảnh, đột nhiên thành bọt nước.
“Mở máy 24 giờ, hễ kêu thì đến…” Người đàn ông bỏ lại những lời này sau đó lái xe rời đi.
Tôi hướng về cái đuôi xe giá trị xa xỉ kia của anh ta nguyền rủa thô t ục ước chừng nửa phút cũng không thể làm cho tâm tình của tôi tốt lên.
Tôi vừa xoay người, đột nhiên một tiếng nổ động trời truyền đến, thiếu chút nữa dọa bà đây vãi tè ra quần. Tôi đầu quay nhìn, lại phát hiện cái xe đẹp đẽ của anh ta cùng một chiếc xe rác kịch liệt hôn nhau.
“Ông trời có mắt …” Tôi không khỏi cảm thán.
Vui sướng đồng thời, lý trí nhắc nhở tôi hoả tốc rút lui khỏi hiện trường.
Chỉ là không đến ba giây, người đàn ông trong xe liền xuống xe gọi tôi lại. Tôi vừa âm thầm chửi mắng thô t ục, vừa cắn răng quay trở về, đương nhiên là nể mặt mũi tấm chứng minh thư trên ảnh chụp trong di động của anh ta.
Anh ta nhíu mày nói: “Tôi có việc gấp quan trọng, cô đưa tôi đi …”
“Tôi còn phải chen chúc trên xe buýt, làm sao đưa anh đi?” Tôi dứt khoát cự tuyệt.
Anh ta nheo mắt, “Mới nãy tôi nhìn thấy chìa khóa xe trong túi cô.”
Tôi trầm mặc sau một lúc lâu nói: “Kỳ thật tôi không rảnh…”
“Ra giá đi…”
Nếu là trước đây, tôi vui vẻ đồng ý, chỉ là đêm nay nhất định không được, người ta còn muốn đi đón Lương Sâm. Vì thế, tôi nói: ” Taxi đầy đường ra, ngài bỏ qua cho tôi đi?”
Giọng nói anh ta dần dần có chút không vui, “Hiện tại là thời gian xe taxi giao ban, nhanh nhất cũng phải nửa giờ sau mới có thể có xe rảnh…”
Tôi nhìn nhìn di động, chưa thấy tin nhắn của Lương Sâm, vì thế, tôi ngẩng đầu nói: “Chẵn một trăm đồng…”
“Đồng ý…” Anh ta rất dứt khoát, tôi đột nhiên hối hận mình ra giá quá thấp.
Khi tôi đem cái xe rởm của Tần Hương Liên tiếng động phát ra chẳng khác gì máy kéo kia đến trước mắt anh ta, rõ ràng nhìn thấy anh ta nhíu mày thật chặt, không tự chủ dùng ngón tay day day thái dương. Chẳng qua, anh ta vẫn nhắm mắt ngồi vào. Xem ra, thằng nhãi này không gạt người, thật sự là đang vội.
Chỉ là anh ta vừa mới ngồi vào chỗ của mình liền nghiêm túc đưa ra yêu cầu: “Cho tôi xem bằng lái…”

Tôi nhướng mày không vui nhìn hắn.
“Tôi muốn xác nhận cô có năng lực đưa tôi đến đích an toàn.” Anh ta nói điều đương nhiên.
Tôi đưa tay móc bằng lái xe ném cho anh ta, nể mặt 100 đồng.
Anh ta cẩn thận xem xét, sau đó nắm lấy tay vịn, nói: “Xuất phát.”
Cuối cùng, thời điểm tôi đưa anh ta đến đích, sắc mặt anh ta xanh mét xuống xe, hiển nhiên là đối với tài nghệ lái xe của tôi hết sức bất mãn.
“Một trăm đồng…” Tôi nhắc nhở.
Anh ta nghiêm túc nói: “Ghi lại tính một lượt vào các khoản sau.”
“Anh…” Tôi thật không biết trên thế giới này cư nhiên còn có loại người biết tính sổ giống với Dư Thắng Nam tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn duy trì một chút phong độ cuối cùng, cười nói: “Khó trách ngài muốn thuê người đến chọc tức người nhà mình, hóa ra là nguyên nhân này …”
Anh ta xoay người nhìn tôi, trong ánh mắt chứa tìm tòi nghiên cứu còn có nghi hoặc, tựa hồ không biết tôi đang nói cái gì.
Tôi cười hắc hắc, “Về hướng giới tính, cùng người nhà nói tốt một chút, có lẽ bọn họ có thể tiếp nhận, cũng không nhất định…”
“Cô rốt cuộc đang nói cái gì?” Anh ta tỏ vẻ nghiêm túc.
Tôi nhận lấy ý cười, lại liếc mắt nhìn kỹ cái biển hiệu quán bar kia, thăm dò hỏi: “Đừng nói với tôi ngài không biết đây là một quán bar đồng tính chứ…”
Sắc mặt anh ta hơi đổi, “Thật sao?”
Đùa à, Tần Hương Liên một năm 365 ngày có đến 366 ngày đều ngâm mình ở trong này, tôi sao có thể lầm.
Anh ta cau mày thong thả đi lại tới lui mấy bước, trầm mặc thật lâu sau, đột nhiên nói với tôi: “Xuống xe…”
“Làm gì?” Tôi nghi hoặc mở miệng.

Cuối cùng, tôi ở trạng thái bị anh ta kèm nửa người kéo vào quán bar đồng tính luyến ái này.
Chúng tôi vừa mới vào quán bar, liền rấy lên một trận xao động ái muội.
Lòng tự tin của tôi nhất thời kéo lên đến một độ cao xưa nay chưa từng có, thậm chí có một loại xúc động bày ra hình chữ S vẫy tay với người xung quanh. Chỉ là sau một lát, tôi liền phát giác ánh mắt nóng bỏng của tất cả mọi người đều là đặt ở —— trên người nam sĩ bên cạnh tôi.
Nhưng là người đàn ông bên cạnh lúc này thế nhưng cực kỳ vô trách nhiệm đưa cánh tay nhẹ nhàng khoát trên vai tôi, nhất thời những ánh mắt nóng bỏng vừa rồi chuyển dời đến trên người tôi trong phút chốc biến thành lạnh lùng cùng khinh thường.
Tôi suy sụp hạ bả vai, bất an nói: “Lão đại, ngài có ý định muốn hại chết tôi sao?”
Anh ta tựa hồ bị một đám đồng tính soi kỹ toàn thân không được tự nhiên, hắng giọng nói nhỏ: “Tôi lần đầu tiên đến nơi như thế này.”
Tôi cười lạnh, “Chẳng lẽ tôi thường xuyên tới sao?”
Vì thế, hai người mới chúng tôi từng bước một thăm dò vào bên trong, chỗ tối đột nhiên có người vẫy chúng tôi, anh ta liền kéo tôi đi qua.
Đối diện là một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảnh bao, lúc này ôm cánh tay nhìn chúng tôi có chút nghi hoặc hỏi: “Bạn gái cậu?”
Người đàn ông bên cạnh tôi nhất thời nắm tay của tôi cho hắn liếc mắt nhìn một cái sau nói: “Đúng vậy, vốn không muốn mang cô ấy đến, quấn quýt chặt lấy muốn đi theo, thật hết cách với cô ấy.” Anh ta đột nhiên nói ra lời như vậy, quanh thân tôi nhất thời có chút rét lạnh.
“Hóa ra là như vậy…” Người đàn ông trung niên xấu hổ cười cười, người bên cạnh tôi cũng nở nụ cười, tôi cũng không có việc gì, cũng cười theo hai tiếng hắc hắc.
Lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên nghiêm túc nói: “Kỳ thật lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, lầu hai có sở mai mối thời hạn thuê còn hơn nửa năm, cho nên tôi không có cách nào đem nhà bán cho cậu.”
Tôi vừa nghe đến sở mai mối, lập tức hứng trí.
Người bên cạnh tôi nghiêm túc nói: “Có thể cho tôi nói chuyện với người phụ trách của bọn họ không?”
Người đàn ông trung niên đối diện nói: “Cậu ta vừa vặn ở trong này, tôi gọi cậu ta lại đây.” Nói xong hướng về phía cách đó không xa hô một tiếng, “Tần Tường…”
Trời ạ, thế giới thật đúng là nhỏ. Đột nhiên nửa bộ não của tôi co giật đau đớn theo.

Tần Hương Liên đi tới trông thấy tôi nhất thời sửng sốt, tôi muốn che mặt cũng đã không còn kịp rồi.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Nếu đã biết nhau rồi vậy mọi người nói chuyện đi, tôi còn có việc đi trước .” Nói xong khách sáo hai câu liền đứng dậy dời đi.
Tần Hương Liên ngồi ở đối diện chợn mắt không có ý tốt nhìn tôi.
“Cái này, cậu nghe tôi giải thích…” Tôi cắn răng nói.
“Không cần, tôi muốn tuyệt giao với cậu, hừ!” Nói xong kiêu ngạo nhõng nhẽo quay mặt đi, nhưng là trong nháy mắt trông thấy người đàn ông bên cạnh tôi, lập tức xoay lại, khép mi, dịu dàng nói: “Nam Nam, vị này là? Sao không giới thiệu một chút?”
Tôi hắng giọng nói với người đàn ông bên cạnh tôi: “Vị này là bạn tốt của tôi, Tần Hương… Không, Tần Tường. Lão Tần, vị này là… Là…” Nói xong tôi nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh, “Xin hỏi tôn tính đại danh?”
“Miêu Thuật.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
“Lão Tần, vị này là Miêu Thuật.” Tôi giới thiệu xong liền cúi đầu không thèm nhắc lại.
Tần Hương Liên mỉm cười vươn tay, Miêu Thuật cũng lễ phép bắt tay, “Hân hạnh được gặp mặt.” Chỉ là tay vừa nắm vào nhau, Miêu Thuật như là bị điện giật vội rút tay mình từ trong tay Tần Hương Liên ra.
Tôi nghiêm trọng hoài nghi lão Tần cấu lòng bàn tay người ta.
Miêu Thuật vẫn kiệt lực duy trì lễ tiết mỉm cười, “Tần tiên sinh, vị trí văn phòng sở mai mối của anh không tốt lắm, hơn nữa phòng ngoài rất cũ nát, tại sao không chuyển đến một nơi tốt hơn?”
Tần Hương Liên cười nói: “Nơi tốt tiền thuê rất cao.”
Miêu Thuật: “Tôi có thể bồi thường cho anh.”
Tần Hương Liên dừng một chút, “Chính là anh muốn mua nhà của lão Lý?”
Miêu Thuật gật đầu. Tần Hương Liên đột nhiên cười nói: “Tôi tan tầm chưa bao giờ nói chuyện công việc. Miêu tiên sinh ngoài công việc có sở thích gì khác không?”
Tôi đỡ trán, rất muốn bỏ chạy thật nhanh, lão Tần thật sự là làm mất hết cái mặt mũi già nua của tôi.
Đối mặt Tần Hương Liên động tay chân với lời nói trêu ghẹo, Miêu Thuật bình tĩnh cười, “Không biết Tần tiên sinh có sở thích gì?”
Tôi rốt cục dùng chỉ số thông minh cao của mình moi ra tình hình cụ thể từ bên trong cuộc nói chuyện của bọn họ, sao chổi tiên sinh này tên là Miêu Thuật muốn mua nhà của vị Lý tiên sinh vừa rời đi kia, kết quả khách thuê Tần Hương Liên này thuê nhà kỳ hạn còn hơn nửa năm. Cho nên người đàn ông tên là Miêu Thuật này đang tính dùng mỹ nhân kế sao? Hoặc là anh ta nguyên bản chính là cái gì gì đó?
Lúc này Tần Hương Liên cười nói: “Miêu tiên sinh, anh và tôi lần đầu gặp mà như đã quen thân, tôi muốn mời anh uống một chén.” Nói xong liền vẫy người phục vụ.
Tôi giơ tay cười làm lành, “Còn có tôi, lão Tần.”

Tần Hương Liên lườm tôi một cái, đang muốn dùng ngôn từ công kích tôi, Miêu Thuật đột nhiên mở miệng, “Ngại quá, tôi không uống rượu…”
Tôi chỉ cho là anh ta cố ý từ chối nên không quá để ý. Tần Hương Liên bị tôi thâm tình nhìn chăm chú, tiện nghi cho tôi ly rượu, lại rất săn sóc lấy cho Miêu Thuật cốc nước đá.
Về sau, hai người bọn họ lại bắt đầu chậm rãi nói chuyện, mà tôi thì không ngừng lật xem di động lo lắng chờ đợi tin tức của đồng chí Lương Sâm.
Chỉ trong chốc lát, Miêu Thuật đột nhiên cầm cái cốc nhìn về phía tôi, còn nghiêm túc hỏi: “Tôi có phải uống nhầm rồi hay không?”
Cúi đầu xem xét, nước đá của anh ta cư nhiên bày ra trước mặt tôi, tôi gật gật đầu, “Hình như là tình huống như vậy.”
“Nguy rồi…” Anh ta nói.
Tôi đang muốn ngây ngốc hỏi một câu ‘Vì sao’, anh ta đột nhiên ‘rầm’ một tiếng gục ở trên bàn.
Tôi cùng Tần Hương Liên đồng thời yên lặng, sau một lúc lâu, tôi hoảng sợ hỏi: “Đây là tai nạn chết người sao?”
Tần Hương Liên nhíu mày lắc lắc đầu, “Tôi cho rằng, là say rượu …”
Tôi khiếp sợ…
********************
Tôi cùng Tần Hương Liên ba chân bốn cẳng đem cái sao chổi bất tỉnh này đỡ lên xe.
“Đưa đi đâu?” Tần Hương Liên quay đầu hỏi tôi.
Tôi nhún vai, “Không biết, kỳ thật tôi không quen anh ta.”
“Tôi đây làm một người tốt tạm thời chứa chấp anh ta đi.” Tần Hương Liên nhìn như khó xử nói, mà tôi trong lúc đó nhìn thấy một tia ý cười gian trá trong ánh mắt hắn.
Tôi hắc hắc cười lạnh, “Cậu thích anh ta?”
Tần Hương Liên rống giận, “Tôi là cái loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?”
“Phải!” Tôi rất nghiêm túc gật đầu.
Tần Hương Liên nhất thời dùng ánh mắt ác độc lườm tôi vô số lần, sau đó còn nghiêm túc đổi đề tài nói: “Lương Sâm nhà cậu bị cậu đón đi đâu vậy?”
Tôi “A” một tiếng lấy điện thoại ra. Trời ạ, tôi cư nhiên quên mất đồng chí Lương Sâm.