Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 31: Chương 31



Tôi cầm cái sạn cũng quả thật giật mình tại chỗ, căn bản quên đẩy anh ta ra.
“Có lẽ mỗi ngày ngắm em như vậy, cũng không phải chuyện gì đáng sợ…” Miêu Tam siết chặt cánh tay, thực dùng sức gắt gao ôm lấy tôi.
Chỉ có thể là say rượu ảnh hưởng thần kinh đại não của tôi, tôi thế nhưng trì độn căn bản không biết phản ứng gì.
Không thể không nói là, hàng năm một mình bôn ba, như vậy bị một người đàn ông ấm áp ôm trong ngực, tôi thế nhưng một tia cảm giác chán ghét cũng không có. Đây dường như rất không giống tôi.
Sau một lúc lâu, tôi nghiêm túc nói một câu thật lòng, “Trứng sắp cháy …”
Miêu Tam: “…”
Miêu Tam rốt cục buông tôi ra, sau đó vươn tay lật người tôi lại, khiến cho tôi đối mặt anh ta.
Miêu Tam đưa tay vuốt ve tóc bên thái dương tôi, về sau cúi đầu để trán chạm trán tôi, “Dư Thắng Nam, tôi đời này chưa từng có loại xúc động bức thiết muốn ở bên một người con gái nào, em thật sự là lần đầu tiên, chúng ta không thể thử xem sao?”
Nói thật, giờ khắc này, tôi thật sự có chút say, cũng có thể là ngày hôm qua say vốn chưa tỉnh, tôi trong khoảng thời gian ngắn lại có thể như đứa trẻ học nói không tìm ra một câu để cự tuyệt, thậm chí còn có một loại ảo giác bôn ba nhiều năm, mệt mỏi không chịu nổi tôi rốt cục tìm được một bến đậu ấm áp.
Không đúng, cảm giác này hoàn toàn không đúng, Miêu Tam căn bản không có khả năng là bến đậu của tôi.
Bến đậu của tôi chỉ có một, đó phải là Lương Sâm.
Lương Sâm mới là bến đậu duy nhất đời này của tôi, cũng là nhất định muốn đậu lại.
Quan trọng nhất là, tôi đời này đều chưa nghĩ tới hình ảnh mình cùng người đàn ông nào khác gần nhau ngoài Lương Sâm.
Miêu Tam dang tay nhẹ nhàng kéo tôi tiến vào trong lòng anh ta, “Tôi biết trong lòng em nghĩ đến người kia, nhưng em là một đứa ngu ngốc, đó căn bản không phải tình yêu, em nhất định nghĩ sai ở chỗ nào rồi, để cho tôi giúp em chỉnh lý rõ ràng, được không?”
Không biết như thế nào, chợt nghĩ đến lời Lương Sâm qua điện thoại buổi tối hôm trước, nước mắt của tôi lại đặc biệt không chịu thua kém muốn ứa ra ngoài, tôi ước chừng dùng mười thành công lực mới thành công ép chúng nó lui trở về.

Sau một lúc lâu, tôi nhẹ nhàng đẩy Miêu Tam ra, “Tam thiếu gia, loại người như chúng tôi không chơi đùa người, cũng không chơi đùa nổi với anh, cho nên, tôi không có tâm tình cũng không có rảnh cùng anh thể nghiệm cuộc sống, tôi càng không có phần tinh lực đó.”
Những gì tôi vừa nói tất cả đều là lời rất thật, chỉ là Miêu Tam căn bản không muốn nghe đề nghị của tôi, mà tiến lên từng bước, “Dư Thắng Nam, em có thể trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ được, nhưng chỉ cần đừng luôn dùng thái độ chống cự tôi ở ngoài ngàn dặm với tôi, thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể giống như người yêu ôm nhau hôn môi, có thể sáng sớm cùng nhau thức dậy…”
Tôi càng nghe càng không vừa ý, vì thế, một cước đạp lên chân anh ta, “Tam thiếu gia, anh còn không phải đáng khinh bình thường…”
Miêu Tam ăn đau đành ngồi xuống, lát sau lại ngoan cường đứng lên, nhướn mày hỏi tôi, “Ở bên nhau không phải là làm những chuyện này sao? Em rốt cuộc có cái tư tưởng gì thế? Người cổ đại à?”
“Cút đi!” Tôi phát mệnh lệnh với anh ta.
*****************************
Sáng ngày hôm sau, ông nội Miêu phái lái xe lại đây đón tôi và ba, tôi đơn giản thu thập một phen rồi theo ba tôi lên xe.
Miêu Tam từ sau sáng hôm đó bị tôi hạ lệnh ‘Cút đi’ thật sự nhận thức nghiêm túc chấp hành, vẫn đều không xuất hiện.
Trước cũng đã kể tình hình với Tần Hương Liên, cho nên trên đường rời đi, tôi chỉ nhắn tin cho Tần Hương Liên, Tần Hương Liên mau chóng hồi âm: hết thảy cẩn thận, có chuyện gì liên hệ tôi.
Tôi thu hồi di động, nói với ba mấy câu rồi đến nhà ông nội Miêu.
Ba tôi xuống xe dường như tâm tình thực không tệ, ông nội Miêu tiếp đón xong bèn cùng ông nội Miêu chơi cờ. Thấy một màn như vậy tôi thật nhẹ nhõm thở ra, ít nhất ba tôi thích nơi này, thật tốt. Tôi cũng không quên nghiêm túc cầu xin ông trời tốt bụng khiến ba tôi nhất thiết đừng gây ra chuyện gì.
Tôi nói với ông nội Miêu đang chơi cờ: “Dì Mạnh đâu rồi ạ? Cháu muốn hỏi dì một chút tình huống cần phải chú ý ở đây.”
Ông nội Miêu vừa chơi cờ vừa bình tĩnh nói: “Ông đuổi cô ta qua bên bà già kia rồi, cô ta là kẻ phản bội, còn trộm đất của ông. Ông nghĩ, dù sao về sau có cháu, ông bảo cô ta đi rồi.”
Tôi vẻ mặt đau khổ, “Ông nội, chỉ bởi vì… Một chút đất?”

Ông nội Miêu lắc đầu, “Cũng không phải là một chút…” Nói xong bổ sung, “Trước kia là ít một ít một chuyển đi, tôi không phát hiện ra thì chưa tính, hiện tại càng ngày càng quá đáng, nhất định là bà già kia dạy.”
Ngay lúc tôi lắc đầu cười khổ, lại phát hiện xe Miêu Tam chạy vào sân của ông nội Miêu.
Miêu Tam xuống xe, tôi nhịn không được hỏi: “Không phải tôi bảo lão Tần cho anh chìa khóa rồi sao? Không nhận được ư?”
Miêu Tam nhíu mày nhìn tôi, biểu cảm đó như là nghe tôi nói một câu thật ngu ngốc, sau đó hắng giọng, cúi đầu dò đến bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Em đã không ở nhà, tôi ở đó còn có ý nghĩa gì? Em nói đi?”
Nhìn lại trước kia, Dư Thắng Nam tôi cái mặt già này chưa hồng đến vài lần, không nghĩ tới giờ này khắc này, tôi lại có thể mặt già nóng bỏng, tim đập dị thường. Đây rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Cơn say kia cũng quá khó tỉnh thì phải?
Ông nội Miêu ngẩng đầu hỏi Miêu Tam: “Lão Tam, cháu trở về cũng tốt, vỗ về yên lòng bà già bên kia, đỡ phải mấy người phụ nữ cách vách này mỗi ngày không có việc gì tính kế mấy thứ nhà ông.”
Miêu Tam không nhịn được cười với ông nội Miêu, “Dạ, ông nội…”
Ông nội Miêu căn bản không đếm xỉa tới cháu trai mình, quay đầu nghiêm túc cùng ba tôi đánh cờ.
Miêu Tam nhìn tôi, “Chi bằng đi thăm bà nội?”
Tôi gật đầu, “Đi, đương nhiên.” Chỉ là nghĩ đến Diêu Lệ Trân, tôi lại có chút trùn bước, “Đợi chút đi, tôi nấu cơm cho ông nội trước.”
Đang muốn xoay người vào nhà lại đột nhiên thấy dì Mạnh dìu bà nội Miêu lại đây, tôi vội tiến ra đón, ông nội Miêu lại không vui nói: “Bà già, tôi cũng không mời bà tới nhà tôi, đi mau đi mau…”
Tôi có chút căng thẳng nhìn ba tôi, cũng may ba tôi còn biết gật đầu mỉm cười hữu hảo với bà nội Miêu, tôi quả thật thở phào nhẹ nhõm.
Bà nội Miêu kéo tôi đến một bên, “Con bé chết tiệt kia, cô báo đáp tôi như thế à? Lại đi qua đây hầu hạ lão già này, theo tôi đi…”

Tôi vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: “Bà nội, người xem, ông nội hảo tâm giúp cháu, cháu cũng không thể mặc kệ ông mà.”
Bà nội Miêu “Hừ” một tiếng, “Lão ta cố ý đuổi Tiểu Mạnh qua bên tôi, chính vì để cô ở tại chỗ này, chút tâm tư nhỏ này của lão, tôi hiểu rất rõ.”
Tôi nghiêng đầu nhìn Miêu Tam, tìm kiếm cứu nguy, Miêu Tam lại tao nhã di chuyển thân thể đến bên ông nội Miêu xem chơi cờ, hoàn toàn một bộ hờ hững việc chẳng liên quan.
Tôi âm thầm lên án Miêu Tam xong, bèn nghiêng đầu nói với bà nội Miêu: “Nếu không thế này đi.” Ngay sau đó, tôi hắng giọng, nói: “Ông nội, bây giờ ông có thể tạm dừng trong chốc lát nghe cháu trước nói hai câu không?”
Ông nội Miêu ngẩng đầu, “Mời nói…” Nói xong, ánh mắt còn thỉnh thoảng ngắm về hướng bàn cờ.
Tôi mỉm cười nói: “Ông nội, bà nội, hai người cháu đều tôn kính đều trân trọng, nhưng thân cháu chỉ có một, theo bên này thì đắc tội một vị khác. Nhưng nếu chạy nấu cơm hai bên, dường như cũng rất không hợp lý, cho nên, về sau cháu thống nhất nấu cơm ở bên bà nội, ông nội, phải phiền ngài trước cơm sau cơm đi lại vài bước…”
“Tôi không đồng ý!” Không nghĩ tới ông nội Miêu cùng bà nội Miêu đồng thời kháng nghị.
Tôi gục đầu xuống, cố ý nói: “Được rồi, nghe các vị. Nhưng các vị… Mệt chết cháu có lợi gì chứ?”
Ông nội Miêu và bà nội Miêu nhìn nhau, đều tự rối rắm non nửa phút, lại đồng thời nói: “Vậy được rồi…”
Tôi búng tay, “OK, vấn đề ăn cơm giải quyết xong. Tiếp theo…”
“Vấn đề ở…” Bà nội Miêu cướp lời. Oái, kỳ thật tôi muốn nói là, tôi còn chưa nghĩ tới thảo luận vấn đề này đâu.
Ngay khi tôi ngẩn người, Miêu Tam đột nhiên đi đến bên cạnh tôi, vươn tay ôm eo tôi, “Đương nhiên vẫn là ở cùng cháu…”
Tôi nhíu mày đập bàn tay anh ta đặt ở eo tôi ra, “Anh nói cũng không tính.”
Không nghĩ tới ông nội Miêu nghiêm túc gật đầu, “Tốt tốt tốt, cứ quyết định như vậy…” Sau đó khẩn cấp đặt tâm tư trên bàn cờ.
Bà nội Miêu cũng đi theo gật gật đầu, “Ừ, nghe lão Tam.” Càng khủng bố là ngay cả ba tôi cũng gật gật đầu theo, tôi nghiêm trọng hoài nghi ông ấy căn bản không có nghe rõ ràng chúng tôi đang thảo luận cái gì?
Tôi nghiên đầu nhìn lại, khóe môi Miêu Tam lại nổi lên điệu cười xấu xa giống như từng quen biết, tôi nhất thời có một loại cảm giác bất lực bị lừa.

****************************
Bởi vì phải gặp Diêu Lệ Trân, điều này làm cho tôi có chút lo lắng.
Những lời bà ta nói lần trước ở nhà tôi, những lời tôi nói, còn cả hành động táo bạo của ba tôi, nghĩ lại, lấy tính tình Diêu Lệ Trân hẳn là rất muốn đánh tôi nhỉ?
Nhưng quỷ dị là, bà mo Diêu như biến thành một người khác, đối xử với tôi đã không còn cao cao tại thượng như xưa, không có nhiệt tình càng không có lạnh nhạt. Chỉ là dường như mấy ngày không gặp, trong ánh mắt bà ta thêm một chút sầu tư.
Phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại có tôi và bà ta.
Tôi hít một hơi thật sâu, thực bất an nói: “Cô Diêu, lần trước ở nhà cháu, thật sự rất xin lỗi, cháu không biết ba cháu sẽ như vậy …”
Diêu Lệ Trân quay đầu nhìn tôi, đột nhiên kéo cánh tay của tôi qua cẩn thận xem, “Đây là hôm đó… làm ra?”
Lần đầu tiên cùng Diêu Lệ Trân có tiếp xúc thân thể như vậy, tôi có chút xấu hổ rụt cánh tay trở về.
Diêu Lệ Trân đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, “Trên thế giới này sao lại có cô gái xui xẻo như cháu vậy…”
Tôi nhíu mày, kiềm chế nóng nảy nói: “Ngài có phải có lời muốn nói với tôi hay không?”
Diêu Lệ Trân coi như không nghe thấy, tự nói: “Mẹ không cần cháu, chị ruột xảy ra tai nạn giao thông đã chết, ba lại là bộ dạng này, thế nhưng tại sao cháu vẫn có thể tràn trề sức sống được?”
Đây là cái hình dung gì? Chẳng lẽ tôi thế nào cũng phải không khí trầm lặng mới đúng?
Trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết nói tiếp như thế nào, sau một lúc lâu, Diêu Lệ Trân đột nhiên vươn tay khoát lên vai tôi, ánh mắt tựa như một trưởng bối hiền từ, dịu dàng nói: “Cháu là một đưa trẻ ngoan…”
Tôi: “…”
Muốn hỏi tâm tình tôi hiện tại, tôi nói thật, tôi thật sự cho rằng bà mo Diêu vài giây nữa sẽ móc ra một quả táo độc cưỡng ép nhét vào miệng tôi.
Tôi bèn hoảng hốt, sợ hãi, chờ đợi, nhưng, Diêu Lệ Trân vẫn không lộ ra bản tính ác độc. Tôi chỉ có thể rụt rè mở miệng: “Ngài… có phải… bệnh rồi hay không?”