Triệu Thiên Nghĩa nhìn Thất Nguyệt, cười nhàn nhạt, nói, "Thả người, không phải không thể, nhưng một mạng đổi một mạng. Cậu ta đi, vậy cậu phải ở lại."
Nội tâm Thất Nguyệt độc thoại, thật tốt quá, mau mau giữ tôi lại.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn nhịn xuống vui sướng trong lòng, khuôn mặt xụ xuống, "Được, tôi ở lại, thả cậu ấy đi đi.".
Triệu Thiên Nghĩa kinh ngạc, hai mắt mở lớn. Không phải ông ta chưa từng thấy người nghĩa khí, chính bản thân ông cũng là người dựa vào hai chữ "nghĩa khí" này mới thu được một đám huynh đệ. Nhưng người nghĩa khí như vậy Triệu Thiên Nghĩa chưa từng thấy qua, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Băng dính dán miệng Thượng Quan Cảnh được xé bỏ, vừa nghe thấy lời cô nói, vành mắt cậu ta liền đỏ ửng, một thằng con trai từ trước tới giờ chỉ đổ máu chứ không đổ lệ lúc này đã bắt đầu khóc đến rối tinh rối mù.
"Lão đại, cậu không cần phải xen vào chuyện này, cậu mau đi đi! Có thể gặp được cậu, theo cậu đã là đáng giá rồi."
Thất Nguyệt nhíu nhíu mày, tên gia hỏa này chỉ biết quấy rối, phiền chết đi được, tuyệt đối không thể để cậu ta phá hỏng kế hoạch của cô. Vì vậy Thất Nguyệt vô cùng nhân đạo nói với người đang đè Thượng Quan Cảnh xuống, "Mau nhanh chóng dán cái miệng của cậu ta lại, sau đó đánh bất tỉnh rồi đưa đến chỗ Phan Chương đi.".
Thất Nguyệt nhìn Thượng Quan Cảnh bị đánh ngất mang ra ngoài, trong lòng âm thầm thở phào, thật tốt quá, bước tiếp theo hẳn là xử lý cô. Thất Nguyệt đã ảo tưởng đến chuyện diễn ra kế tiếp, tốt nhất là lừa những người này dìm cô xuống biển. Kĩ năng bơi lội của cô cực kỳ tốt, thời điểm huấn luyện còn có cả hạng mục chạy trốn dưới đáy nước. Nhớ lại chuyện năm đó, cho dù có bị bao vây thành cái bánh chưng cô vẫn có thể an toàn đào thoát khỏi vòng vây.
Triệu Thiên Nghĩa quả thực kinh ngạc cực độ trước hành động của Thất Nguyệt, ông ta vốn dĩ cho rằng sau khi Long Tam nói một câu sẽ chờ thủ hạ cảm động, cuối cùng cam tâm tình nguyện chết thay mình. Loại người này không phải không có, ông ta cũng gặp được vài lần. Nhưng Long Tam lại như sợ ông ta và các lão đại khác hối hận, trực tiếp đánh ngất Thượng Quan Cảnh mang đi. Tiểu gia hỏa này thực sự khiến người khác đoán không ra.
Triệu Thiên Nghĩa là lão cáo già tu luyện nhiều năm, há có thể để ý nghĩ trong lòng lộ rõ trên mặt, chỉ là ánh mắt ông ta nhìn Thất Nguyệt càng thêm thâm thúy. Mà hành động của cô cũng khiến ông ta ngày càng vừa lòng, người nghĩa khí với huynh đệ như vậy hẳn sẽ đối xử với vợ tốt không kém.
Mặc kệ Thất Nguyệt có mục đích gì, hành động vừa rồi của cô thực sự khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.
"Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ. Nếu cậu đã ở lại, vậy mấy lão gia hỏa chúng tôi cũng không khi dễ người trẻ tuổi. Cậu có muốn cá cược một ván với đám người già này không?" Triệu Thiên Nghĩa nhìn thiếu niên trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy yêu thích. Tiểu bối bình tĩnh vững vàng như vậy không dễ kiếm a! Ông ta tay trắng lập nghiệp từ sòng bạc, có thể từ các lá bài trên bàn bạc mà nhìn ra nhân phẩm của người khác. Lúc này đây, ông ta cũng muốn thử một lần với thiếu niên này.
"Được! Đánh cược cái gì?" Thất Nguyệt bắt đầu toan tính trong lòng.
"Ta cược sòng bạc này, nếu cậu thắng, nơi này là của cậu! Còn cậu, lấy Long Tam Hội ra cược, thế nào? Nếu ta thắng, bang hội của cậu từ nay về sau do ta tiếp quản."
Những người ngồi bên cạnh Triệu Thiên Nghĩa khó tránh khỏi ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc hôm nay lão gia từ muốn chơi gì. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng Long Tam đắc tội Triệu Thiên Nghĩa, hôm nay đến đây chỉ là để tiếp khách, tiện thể nhìn xem người trẻ tuổi gần đây náo loạn mạnh mẽ như vậy là người thế nào. Nào ngờ lại chơi lớn đến mức này. Cho dù có mười Long Tam Hội còn chẳng thắng nổi tiền lãi của sòng bạc này.
"Không được." Thất Nguyệt cự tuyệt.
Triệu Thiên Nghĩa nhíu mày, chẳng lẽ ông ta già rồi, mắt mờ nhìn lầm người? Trong lòng Triệu Thiên Nghĩa có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó, lời của Thất Nguyệt lại khiến trong lòng ông ta chấn động.
"Tôi không thể cược Long Tam Hội, đó không phải là của tôi, tất cả những chuyện trong bang hội đều do một tay Phan Chương và Thượng Quan Cảnh xử lý. Hôm nay tôi muốn lấy mạng mình ra cược, nếu như tôi thua, ông ném tôi xuống biển. Thế nào?" Trong lòng Thất Nguyệt kích động gào thét, rất nhanh thôi cô sẽ chào tạm biệt kiếp sống làm du côn.
"Vì sao lại là ném xuống biển?" Triệu Thiên Nghĩa cười haha, ánh mắt nhu hòa nhìn Thất Nguyệt.
May mắn, trong cái khó ló cái khôn, Thất Nguyệt giả bộ ảo não nghiêm nghị nói, "Rồng về với biển*, cho dù có chết, tôi cũng muốn chết trong biển.".
[*] nguyên chủ họ Long = rồng, ở đây Thất Nguyệt ví Long Tam cũng như rồng, dù có chết cũng phải về với biển.
Trong lòng, Thất Nguyệt điên cuồng tán thưởng bản thân, mình TM quá cơ trí.
"Tốt, tốt, tốt lắm! Anh hùng xuất thiếu niên a! Được, lão già ta đây sẽ tự mình chơi với cậu một ván." Triệu Thiên Nghĩa vô cùng vừa lòng, tiểu tử này nói mấy lời thật dũng cảm a.
Phòng trong là bàn đánh bạc. Thất Nguyệt đi theo Triệu Thiên Nghĩa, tùy tiện ngồi xuống một bàn. Mà những người còn lại ngồi bên cạnh nhìn hai người.
Khuôn mặt Thất Nguyệt trầm như nước, Triệu Thiên Nghĩa lại bình tĩnh uống trà. Cả hai đều bình tĩnh, mặt không đổi sắc, gợn sóng bất kinh (không chút gợn sóng), quả thực khiến người khác âm thầm gật đầu khen ngợi. Triệu Thiên Nghĩa bình tĩnh là chuyện có thể hiểu được, mặc dù sòng bạc rất đáng giá, những lão đại hắc bang một phương như ông không thèm để ý đến cái này. Ngược lại phải nói đến thiếu niên Long Tam này, ngay cả đánh cược tính mạng cũng không khẩn trương, quả thực không thể khinh thường.
Cả căn phòng an tĩnh, dealer đứng giữa bàn đánh bạc, bắt đầu xào bài.
"Chờ một chút." Thất Nguyệt chợt mở miệng.
"Có chuyện gì sao?" Mọi người đều đang tập trung tinh thần trực chờ, bây giờ lại kêu dừng là như thế nào, muốn đổi ý sao?
"Tôi muốn hỏi cách chơi." Thất Nguyệt mặt không đỏ, tim không gấp nói. Những người vây xem bên cạnh kinh ngạc rớt cằm, ngay cả Triệu Thiên Nghĩa hiếm khi thất thố cũng phun ra một ngụm trà.
Thiếu niên, cậu sẽ không chơi lớn như vậy chứ, mặt cứ như được đổ thần nhập thân*, mọi chuyện đã được định liệu trước ấy.
[*] đổ thần ~ vua cờ bạc bất bại
"Cậu thật sự không biết?" A Tinh là người đầu tiên không nhịn được hỏi.
Thất Nguyệt lúc này cũng tự thấy xấu hổ, xoa mũi ngượng ngùng, "Ách! Ai đó chỉ tôi quy tắc cơ bản được không?".
Cuối cùng Triệu Thiên Nghĩa cũng ho khan xong, ông phất phất tay, ngay lập tức dealer tiến về phía Thất Nguyệt phổ cập khoa học cho cô.
Trong khi đó, trong lòng tất cả mọi người đều lặng lẽ phun tào Thất Nguyệt một lượt, đầu gấu xã hội đen mà không biết chơi bài, tệ! Quả thực là làm việc không đàng hoàng!
Thất Nguyệt vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô căn bản không sợ thua, chỉ sợ bản thân không thua. Phía đối diện, Triệu Thiên Nghĩa càng nhìn càng có hảo cảm với thiếu niên trước mặt. Chàng trai này cực kì có tinh thần, lại vững vàng như Thái Sơn a!
Lại nói, ông vừa lòng với Thất Nguyệt như vậy, sao có thể tự mình ném con rể mà ông xem trọng xuống biển, càng không thể để cậu gánh trên lưng tội danh không tuân thủ cá cược.
Sau mấy ván, Thất Nguyệt tức muốn hộc máu, cho dù cô không nghĩ cũng biết, chắc chắn là đối phương cố ý, bởi vì cô đã liên tục thắng hơn mười ván. Lợi thế của Triệu Thiên Nghĩa càng ngày càng ít, mà cô lại càng ngày càng có nhiều lợi thế. Khuôn mặt Thất Nguyệt cứng đờ chẳng khác nào quan tài, ngược lại, trong lòng mọi người đều cảm thấy thiếu niên này rất có khí phách, thắng không kiêu, bại không buồn.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng đều rõ ràng. Năm đó Triệu Thiên Nghĩa dựa vào sòng bạc để lập nghiệp, chưa một ai có thể thắng nổi ông, cho dù đã nhiều năm không còn cờ bạc, nhưng ông cũng tuyệt đối không phải loại tiểu tử tóc vàng dễ chơi. Lúc này, chỉ có một khả năng, đó chính là thiên kim nhà Triệu Thiên Nghĩa muốn tìm con rể.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Ta đây già rồi, có thể thua trong tay người trẻ tuổi, vậy chứng tỏ có người có thể kế tục ta a! Hahaha..." Kết thúc đánh cược, Triệu Thiên Nghĩa cười ha hả, khuôn mặt cười như Phật Di Lặc, vỗ vỗ bả vai Thất Nguyệt.
Người bên cạnh lập tức nghe ra ẩn ý trong lời Triệu Thiên Nghĩa, ngay cả ba chữ "người kế tục" cũng nói ra, xem chừng mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Ngay lập tức cả đám nhao nhao nịnh hót, người này nói Thất Nguyệt tuấn tú lịch sự, người kia lại bảo vừa nhìn liến biết cô không phải vật trong ao, càng nói càng khiến Triệu Thiên Nghĩa vui vẻ như con trai mình đỗ Trạng Nguyên, cười đến không khép được miệng.
Riêng mình Thất Nguyệt không vui vẻ gì, nhưng lại không thể biểu hiện ra, vì vậy chỉ có thể tiếp tục bộ mặt quan tài, kỳ thực trong lòng đã sớm ầm ầm sóng cuộn biển gầm.
Làm thủ lĩnh đám lưu manh trong trường học đã đủ bi ai, bây giờ lại còn bắt đầu mở sòng bạc? Đời này cô còn có thể làm người tốt nổi không?