Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 36: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (5)



Editor: Aya Shinta

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Mục An nhìn Thất Nguyệt vài lần, trong lòng trầm tư suy nghĩ về lời nói của cô. Cô muốn hóa ly? Rốt cuộc cô đang có ý đồ gì? Lần này hắn nghe nói Thủy Hạo Nguyệt cùng đến với Tiêu Thất Nương, trong lòng chứa đầy một bụng lửa giận. Bị ép phải cưới xấu nữ này thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả cuộc sống phu thê như thế nào hai người này cũng muốn quản! Chẳng lẽ còn muốn hắn phải viên phòng với sửu nữ* này sao?

[*] sửu nữ = người phụ nữ to như trâu

Mục An hắn đã khổ lắm rồi, hắn là nhi tử độc nhất của Mục trưởng lão Côn Luân phái. Đáng tiếc, năm đó Mục trưởng lão bị Giáo chủ Ma giáo giết chết, mẫu thân hắn cũng vì chuyện này mà tuẫn tình*. Theo lý mà nói, Côn Luân phái không nên bỏ mặc không quan tâm đến hắn. Đáng tiếc, chưởng môn đương nhiệm lại có xích mích với Mục trưởng lão. Sau khi phụ thân Mục An qua đời, hắn liền trở thành đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu. Hắn bị đệ tử trong môn phái xa lánh, không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn lang bạt giang hồ. Nhớ có võ công xuất sắc và ngoại hình ưa nhìn, hắn bắt đầu có danh hào**.

[*] tuẫn tình: vì tình yêu mà tự sát chết theo chồng.

[**] danh hào: biệt hiệu nổi tiếng gắn liền với một người cụ thể

Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, Mục An mới nổi danh chưa được bao lâu đã bị Thủy Phong Khinh nhớ thương. Đúng lúc này, đại ca của hắn phải nguy hiểm đến tính mạng, nhu cầu cấp bách nhất lúc bấy giờ là Phượng Tinh ngọc - bảo vật trấn phái của Thủy Nguyệt phái, thứ duy nhất có thể cứu đại ca hắn một mạng.

Mục An bị bức ép, bất đắc dĩ phải cưới Thủy Phong Khinh, thậm chí còn phải lập lời thề, nội trong vòng một năm, hắn không thể lang bạt giang hồ, chỉ có thể ở lại bồi cái phì bà này (TPK). Mục An tâm cao khí ngạo, không tự tay giải quyết Thủy Phong Khinh đã là tốt lắm rồi, sao có thể bảo vệ nàng.

Thủy Hạo Nguyệt đánh vỡ trầm mặc trước, mở miệng nói, "Lần này ta tới là vì tiểu nữ muốn hòa ly. Vốn dĩ mối hôn nhân này ngay từ đầu đã là sai lầm. Bây giờ cũng coi như gỡ bỏ gút mắc này. Sau khi hòa ly, mọi người không còn bất cứ quan hệ nào nữa.".

Tiêu Thất Nương hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, vừa quay đầu liền thấy Thất Nguyệt còn đang nhìn Mục An, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí trán cô một cái.

Thất Nguyệt hoàn toàn vô tội, cô chỉ muốn nhìn xem Mục An lúc này có vẻ mặt gì. Theo lý thuyết, hắn hẳn là nên cao hứng đến mức phát bệnh tim luôn.

Thực tế cũng chứng minh, dự liệu của Thất Nguyệt không hề sai, Mục An vốn được xưng là "Lãnh diện công tử"*, nhưng lúc này đây, hắn lại đang vui mừng ra mặt.

[*] lãnh diện công tử = công tử mặt l

Thấy Thất Nguyệt nhìn sang, Mục An vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hỏi, "Thật sao?".

Thất Nguyệt tận lực tỏ vẻ đáng thương, gật gật đầu. Thịt thừa trên khuôn mặt cũng theo cái gật đầu của cô mà run run, nhìn qua cực kỳ buồn cười.

Nếu là trước đây, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt như vậy, Mục An đã chán ghét không thôi. Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy từng gợn sóng thịt run rẩy trên khuôn mặt cô cũng thật đáng yêu.

"Ngươi không đổi ý?" Sau khi hỏi xong, Mục An có chút hối hận, vạn nhất đối phương thật sự trả lời là hối hận thì hắn phải làm sao bây giờ? Hiện tại hắn muốn thoát khỏi cái phì bà này đến điên luôn rồi. Nửa năm sống chung với Thủy Phong Khinh chính là nửa năm thống khổ nhất đối với hắn, chẳng khác nào địa ngục trần gian. Cho dù năm đó, khi song thân* đều mất, người người trong môn phái xa lánh, Mục An hắn cũng chưa bao giờ đau khổ như nửa năm này.

[*] song thân = cha mẹ

"Không đổi ý! Bây giờ ngươi có thể lập tức viết thư hòa ly!" Thất Nguyệt vẫn gật đầu như cũ, nói.

Mục An chỉ sợ Thất Nguyệt không muốn hòa ly, vội vàng lấy giấy bút ra, xoạt xoạt điểm điểm như rồng bay phượng múa, nhanh chóng soạn thư hòa ly.

Sau khi Thất Nguyệt in dấu tay xác nhận lên, Mục An cảm thấy toàn bộ cơ thể như được sống lại.

Nhìn Mục An rời đi mang theo tâm trạng vui đến mức hận không thể nhảy nhót ăn mừng, Thủy Hạo Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, còn Tiêu Thất Nương lại tranh thủ an ủi kẻ đang giả vờ thương tâm - Thất Nguyệt.

"Ly hôn cũng tốt, lát nữa dọn dẹp một chút, sau đó trở về môn phái với chúng ta. Tổ mẫu vô cùng nhớ con, nếu không phải đường xá xa xôi, bà ấy nhất định sẽ tới đây. Trước khi đi còn đưa ta một bao thịt khô cho con, chỉ lo con đói gầy." Tiêu Thất Nương vuốt ve khuôn mặt tròn vo của nữ nhi, đau lòng nói.

Vừa nghĩ đến Thủy lão thái thái, Thất Nguyệt lập tức rùng mình một cái, cô nhất định không thể quay trở về môn phái. Nếu không, Thủy lão thái thái chắc chắn sẽ nuôi cô thành heo. Muốn hoàn thành nhiệm vụ, vậy tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

"Nương, con nhớ gia gia có một căn nhà nhỏ trong rừng ở Bách Hoa cốc. Con muốn đến đó, giải sầu." Thất Nguyệt lôi kéo cánh tay của Tiêu Thất Nương, thân mật nói.

"Con không trở về? Vậy tổ mẫu của không làm ấm lên mới là lạ!" Tiêu Thất Nương lắc đầu.

"Nương, lần này hòa ly, con đã suy nghĩ cẩn thận. Con muốn gầy đi, cũng có ý định tập võ. Mấy năm nay nữ nhi hồ nháo, khiến cho người người trên giang hồ đều chê cười con, còn liên lụy đến hai người bị bọn họ nói bậy vô căn cứ. Nếu bây giờ trở về, khẳng định tổ mẫu không bỏ được nữ nhi!" Thất Nguyệt lắc lắc cánh tay của Tiêu Thất Nương, không ngừng làm nũng.

Tiêu Thất Nương bị cô lắc đến choáng váng đầu óc, "Ta đã không cho con ăn quá nhiều. Con một mực không nghe. Bây giờ xem ra thực sự lớn rồi, đã hiểu chuyện một chút. Có điều, về môn phái cũng giống như vậy. Con tới BáchHoa cốc, ai sẽ dạy con võ công? Không bằng trở về môn phái, nương tự mình dạy con. Mặc dù hiện tại đã có chút chậm, nhưng tư chất khi còn bé của con rất tốt, rất giống phụ thân con năm đó." Tiêu Thất Nương vẫn không đáp ứng.

"Ta thấy sống ở Bách Hoa cốc một thời gian cũng được!" Thủy Hạo Nguyệt vốn đang trầm tư, bỗng mở miệng.

Thấy Tiêu Thất Nương nghi hoặc nhìn mình, Thủy Hạo Nguyệt liền cười nói, "Khinh Khinh có thể chất thuần âm trăm năm khó gặp. Ma giáo thích tìm người như nó làm lô đỉnh nhất, có thể luyện ít mà hiệu quả nhiều. Năm đó, chúng ta cũng vì chuyện này mà đưa con đi. Hiện tại Ma giáo đang có dấu hiệu "tro tàn lại cháy". Con đến Bách Hoa cốc sống một đoạn thời gian cũng được. Bách Hoa Cốc có cơ quan nghiêm mật bảo hộ, người bình thường ngay có ngoài cốc cũng không vào được. Chờ qua đoạn thời gian này, khi tình hình đã được xác định rõ ràng, chúng ta sẽ đến đón con."

Thất Nguyệt không nghĩ tới vì lí do này mà nguyên chủ mới bị đưa về quê từ khi còn nhỏ. Lúc còn sống nguyên chủ không hề biết điều này, cũng có thể bởi vì vậy nên mới không hòa li. Mà phụ mẫu nàng lại không nghĩ rằng Thủy Phong Khinh và Mục An không hề viên phòng. Thể chất thuần âm, một khi mất lạc hồng sẽ chẳng còn hiệu quả thải (âm) bổ (dương) gì nữa.

Tiêu Thất Nương nghe xong, cảm thấy cũng có đạo lý, lập tức chuẩn bị một xe đồ vật để Thất Nguyệt lên đường, lại đưa thêm cho cô hai bản bí kíp gia truyền, sau đó nhanh chóng đóng gói cô, hộ tống đến Bách Hoa cốc.

*******

Bên trong đầm băng Lâm Hàn Uyên, một bạch y nam tử tuấn dật đang ngồi. Hắn bất động tại đó, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không có, dường như đã hòa thành một thể với hàn băng ngàn năm lạnh lẽo, cả người không có lấy một tia sinh khí*, kết hợp với gương mặt thoát tục của hắn, thoạt nhìn tựa như người tu đạo đã vũ hóa phi thăng.

[*] sinh khí: hơi thở của sự sống, ở đây có thể hiểu như hô hấp và nhiệt độ - hai thứ đặc trưng rõ ràng nhất của cơ thể sinh vật sống.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Vân Mộng chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vẫn không thể đột phá đến tầng thứ bảy. Gần đây trong nội bộ Ma giáo, nhân tâm (lòng người) dị động. Mà một đám được gọi là "nhân sĩ chính phái" đang bắt đầu rục rịch. Nếu hắn có thể tiến vào tầng thứ bảy, hết thảy đều dễ dàng giải quyết, nhưng lúc này, tình thế thực sự đang làm khó hắn.

Ngoài cửa động có tiếng chuông gió, Thượng Quan Vân Mộng ấn cơ quan bên cạnh, cửa động lập tức mở ra. Một bạch y nữ tử từ bên ngoài tiến vào. Tóc tím, mắt tím, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

"Giáo chủ!" Nữ tử khom người, quỳ xuống hành lễ.

"Chuyện gì? Không phải bổn tọa đã nói, trong lúc ta bế quan, tuyệt đối không được quấy rầy sao?" Ngữ khí của Thượng Quan Vân Mộng bình thản, nhưng nữ tử đối diện lại vì một câu nói của hắn, bắt đầu run sợ.

Nàng ta đã sớm biết thủ đoạn của Thượng Quan Vân Mộng, một khi hắn không cao hứng, chỉ sợ một khắc sau, nàng ta hoàn toàn có thể chết tại chỗ.

"Giáo chủ, lần này thật sự có việc gấp, có thuộc hạ bẩm báo, đã phát hiện nữ tử có thể chất thuần âm." Nữ tử vội vã nói, chỉ lo tên ma đầu này nhất thời không vui liền hạ sát nàng.

"Ừ?" Ánh mắt Thượng Quan Vân Mộng lộ vẻ hứng thú.

Nếu như có lô đỉnh thuần âm, việc luyện đến tầng thứ bảy chỉ đơn giản trong tầm tay.

"Ở nơi nào?" Thượng Quan Vân Mộng hỏi.

"Là nữ nhi của Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt, Thủy Phong Khinh. Năm nay mười sáu, bọn họ đang định đưa Thủy Phong Khinh tới Bách Hoa cốc, hiện tại e là đã xuất phát, đang trên đường đến, chẳng qua..." Nữ tử hơi ngừng lại, không biết nên nói tiếp lời phía sau như thế nào.

"Chẳng qua cái gì? Không được ấp a ấp úng." Thượng Thượng Quan Vân Mộng có chút không kiên nhẫn nói.

"Nhưng Thủy Phong Khinh này khá khó coi!" Nữ tử cẩn thận nói từng li từng tí một, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.

"Ta cũng không có ý định giữ nàng ta bên cạnh lâu dài, đẹp hay không có gì quan trọng. Bổn tọa ra ngoài một chuyến, chuyện trong giáo để Tả Hữu Hộ Pháp lo liệu đi." Thượng Quan Vân Mộng dặn dò một câu, lời còn chưa dứt mà người đã ra tới cửa động.
— QUẢNG CÁO —