Tiểu Tuyết, cái tên Dương Hoắc Hy kìa.Hoàng Y liếc nhìn Dương Hoắc HY từ phía xa đang bước đến chỗ bọn cô.- Ừ...Dương Tuyết vẻ mặt dửng dưng nhìn.- Vợ... sao nhìn mặt vợ có vẻ nghiêm trọng vậy?Dương Hoắc Nam chú ý đến sắc mặt của Dương Tuyết không được bình thường.- Không có gì đâu... anh nghĩ nhiều rồi.Thấy Dương Tuyết nói vậy, Dương Hoắc Nam liền không hỏi nữa.Anh đưa tay lên xoa đầu cô.- Có anh đây rồi, vợ đừng buồn nữa nha.Dương Tuyết đỏ mặt cười lại.- Nè, hay chúng ta đi hộp đêm chơi một chút rồi hẵng về biệt thự được không?Dương Hoắc Hy tiến lại gần hỏi Dương Tuyết.Dương Tuyết liếc qua Hoàng Y với Minh Luân.- Được chứ, đúng lúc bọn tôi đang chán.Hoàng Y nhanh chóng trả lời.Đúng, cơ hội đầu tiên cho ả Ngải Tuyết nếm mùi đau khổ rồi.- Chúng tôi đều tán thành đi hộp đêm chơi một chút...Minh Luân đẩy gọng kính nói tiếp...- ... tiện thể để xem kịch vui đêm nay.Dương Hoắc Hy có hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.- Vậy chúng ta đi thôi.- ...- Dương Tuyết nãy giờ im lặng âm thầm đánh giá hành tung của Dương Hoắc Hy.- Vợ... hộp đêm là gì vậy ạ?Dương Hoắc Nam ngây thơ hỏi.- À... tí nữa rồi biết.- --------------------------Tại hộp đêm lúc này...Ngải Tuyết liền cho một lượng thuốc mê dược nhỏ vào hai ly rượu.- Tí nữa anh đưa cho hai người đó uống, nhớ chứ?- Vâng...Ha~ Đêm nay toàn thành phố sẽ biết được tam thiếu phu nhân là một kẻ đê tiện như thế nào.Dương Tuyết, mối thù lúc trước, bây giờ tôi trả lại cô.Món quà này sẽ rất bất ngờ với anh Nam đây.Ngải Tuyết lắc ly rượu đỏ trong tay.