Nghe nói ngày nào cô ta ở bệnh viện cũng có người tới thăm.
Vì để không làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác, bệnh viện còn đặc biệt chuyển cô ta đến một phòng đơn.
Dì nói cô ta đã từng gọi điện cho Cố Hữu Quốc.
Giống hệt trong tưởng tượng của tôi, cô ta vẫn nghĩ chỉ cần khóc lóc sướt mướt là có thể quay về bên cạnh ông ta.
Cố Hữu Quốc cũng khá là giữ thể diện.
Nếu ả Hồ Thiến vẫn còn yêu ông ta thì nói không chừng ông ta sẽ chịu đánh mất hết thể diện của mình để đi đón cô ta về.
Nhưng giờ Hồ Thiến đã làm tới nước này vì Lâm Thanh Phong.
Đến đứa trẻ cũng mất rồi.
Cố Hữu Quốc chưa đợi Hồ Thiến khóc xong thì đã cúp điện thoại rồi.
“Vốn chỉ là sảy thai, cộng thêm những việc này, có thể không điên được sao?”
Lúc tôi về công ty xin thôi việc thì nghe có người bàn luận về chuyện này ở sau lưng.
Đương nhiên mọi người cũng chẳng đánh giá tốt gì về tôi.
Hồ Thiến điên rồi, tôi cũng chẳng còn sạch sẽ.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sạch sẽ.
Khi chị gái dẫn dắt tôi từ đầu tới giờ nhận được đơn xin thôi việc của tôi, chị đã nhìn tôi rất lâu rồi thở dài một hơi.
“Cần gì phải vậy? Đánh mất toi tiền đồ của chính mình.” Trong giọng nói của chị cũng có chút nuối tiếc.
Tôi hiểu được sự đáng thương của cô ấy, vốn cô ấy muốn đề bạt tôi lên.
Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng tôi thì có thể có tiền đồ gì chứ.
Tôi chẳng qua chỉ là một cô hồn bị Hồ Thiến vứt xuống vực sâu, đợi đến ngày nào đó có thể kéo cô ta vào vũng bùn lầy.
Tuy là cũng chẳng vui được bao nhiêu.
Ngày hôm sau khi tôi từ chức, Lâm Thanh Phong đã trở về.
Tôi kéo theo vali hành lý, tắt đèn, vừa mới mở cửa định bước ra ngoài thì ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Sau đó tôi liền nhìn thấy Lâm Thanh Phong đang đứng trước cửa.
Chắc là anh vừa tới, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi và đầu tóc rối tung đã chứng tỏ rằng anh vừa mới chạy tới đây?
“Định đi sao?” Anh ấy nhìn về phía vali hành lý của tôi.
Tôi gật gật đầu.
Chuyện này đã kết thúc rồi, tôi muốn đi đâu đó cho khuây khoả.
Chắc anh đã xem được video lan truyền trên mạng rồi, vì thế chắc chắn anh cũng hiểu được là tôi đang lợi dụng anh.
Tôi tưởng rằng anh sẽ không bao giờ tới tìm tôi nữa.
Dù có tới thì có lẽ cũng là tới tính sổ thôi.
Như bây giờ vậy.
Anh bước từng bước về phía tôi, hỏi tôi: “Đi đâu thế?”
Tôi nhất thời không hiểu được rốt cuộc anh định làm gì.
“Không biết.”
“Không biết.” Tôi thật sự không biết.
Chắc là đi tới đâu thì tính tới đó vậy.
Bất tri bất giác, lưng của tôi đã dựa vào tường rồi.
Một tay của Lâm Thanh Phong chống lên tường, cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt đó rơi vào trên người tôi, trần trụi như thể tôi đang không mảnh vải che thân, nóng đến mức làm tôi hận không thể biến mất khỏi đây ngay lập tức.
“Cố Nhất Hoà, không ngờ em lại là người như vậy đấy.” Anh nhìn tôi, đôi mày khẽ nhíu lại.
Quen biết anh bao lâu nay, nhưng tôi chưa từng thấy anh tức giận.
Nếu biết tôi là người như thế nào thì chắc là sẽ tức giận lắm.
Anh lại ép sát thêm một bước nữa, cúi đầu gần như có thể hôn tôi bất cứ lúc nào vậy.
Khi tôi ý thức được rằng mình đang nghĩ gì thì không tránh khỏi tự cảm thấy hơi mất liêm sỉ.
Nhưng giây tiếp theo liền nghe được Lâm Thanh Phong nói: “Có phải em cảm thấy như vậy thì không cần chịu trách nhiệm với tôi nữa không?”
Chịu trách nhiệm cái gì chứ?
Trách nhiệm gì cơ?
Tôi ngẩng phắt đầu lên, không ngờ anh lại cách tôi gần tới vậy.
Môi tôi cọ nhẹ qua cằm anh.
Nóng bỏng.
“Nằm trên cùng một chiếc giường thôi, cũng phải chịu trách nhiệm đấy, Nhất Hoà ạ.” Lâm Thanh Phong nói nhỏ vào bên tai tôi.
Rõ ràng là mới đầu tôi quyến rũ anh.
Nhưng tại sao bây giờ nghe anh nói vậy thì mặt tôi bỗng chốc nóng bừng lên.
Tôi lập tức chui nhanh ra khỏi cánh tay anh.
“Anh Lâm…”
Anh “Hửm?” một tiếng, đưa tay ấn vào công tắc mở đèn trong nhà.
Trong nhà nháy mắt sáng lên.
“Anh không hận em sao?” Theo lý mà nói, sau khi biết được sự thật, không hận thì cũng sẽ trách tôi.
Đúng là mục đích ban đầu của tôi là xấu.
Lâm Thanh Phong một tay cầm vali hành lý của tôi, tay kia xoa xoa đỉnh đầu của tôi sau đó bước vào nhà.
“Lấy đâu ra nhiều cái hận với không hận thế?” Anh quay đầu nhìn tôi, “Nhưng mà nói dối là không tốt, lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Vậy tại sao anh lại biến mất?” Tôi buột miệng nói ra.
Biến mất hẳn mấy ngày liền.
Tôi như thể đang đợi anh xuất hiện, nhưng lại không dám đợi anh xuất hiện.
“Bà nội tức giận đến ngã bệnh luôn nên tôi về nhà thăm bà xem sao.” Anh đặt vali hành lý ở một bên, quay người lại đối mặt với tôi.
Anh đứng dưới ánh đèn, vừa cười vừa vẫy tay trêu ghẹo tôi.
Cả người anh đều được phủ bởi ánh sáng, giống như vị thần trong giấc mơ của tôi vậy.
“Có phải mấy ngày hôm nay em không ăn uống đàng hoàng đúng không, tối nay muốn ăn gì?”
Trái tim dúm dó của tôi đột nhiên như được là phẳng.