Kẻ Khôi Phục Lịch Sử

Chương 8: Ngươi đáng chết



Chương 8: Ngươi đáng chết

Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Trọng Thủy. Hắn lúc này đang dẫn theo quân lính t·ruy s·át An Dương Vương, muốn g·iết c·hết kẻ đứng đầu của Âu Lạc, từ đây sáp nhập Âu Lạc vào vùng đất của họ Triệu hắn.

Mà nhìn thấy khung cảnh này, người dân lúc đầu bàng hoàng, sau đó họ lập tức nghĩ đến sự kiện mới xảy ra mấy ngày trước, rồi không ngừng bàn tán với nhau.

- Mọi người đừng sợ, đây là thời không lưu lạc, lần trước ở Hà Nội đã xảy ra vụ việc này rồi.

- Ta nói các ngươi còn không tin, giờ các ngươi thấy chưa. Hãy nhìn xem đám binh lính mặc áo giáp Đại Tần này, đang săn g·iết các chiến sĩ Âu Lạc.

- Hơn nữa qua cách xưng hô của họ, thì người đàn ông và cô gái vừa mới bỏ chạy kia, chính là An Dương Vương Thục Phán và công chúa Mị Châu đây mà.

Người này vừa nói vậy thì lại có người khác lên tiếng:

- Còn đứng đây làm gì nữa, khung cảnh đang chuyển đổi, chắc chắn đám người Đại Tần này đang đuổi theo An Dương Vương Thục Phán, dưới sự chỉ đường của công chúa Mị Châu.

- Các ngươi không muốn biết đây có phải là sự thật hay không hay sao. Mau lên, mau đuổi theo họ, tuyệt đối chúng ta có thể chứng kiến sự kiện lịch sử này, một cách chân thực nhất.

Người này vừa nói vậy, những người khác lập tức ồ lên hiểu ý. Rồi họ chạy thục mạng ra phía biển, họ muốn biết sự kiện công chúa Mị Châu là truyền thuyết hay là sự thật.

Vào lúc này ở ngoài phía biển, An Dương Vương Thục Phán cưỡi theo chiến mã, đã mang theo con gái đã chạy đến đèo Mộ Dạ.

Ông ta nhìn về phía sông lớn đã không còn đường, lúc này vỗ ngực không ngừng gầm thét.



- Trời xanh không mắt, ta dựng quốc đến nay chỉ 40 năm. Suốt thời gian trị vì bách tính ấm no, cuộc sống của họ có thể nói khác biệt hoàn toàn với thời trị vì của các vị Hùng Vương.

- Nhưng tại sao ngươi lại để cho quân ngoại tộc người Tần, c·ướp được bí mật chế nỏ của chúng ta. Khiến quốc gia lâm nguy, hiện nay ta đường đã không có, phải c·hết tại nơi này hay sao.

Thục Phán nói đến đây thì ông ta chỉ biết hậm hực quỳ gối lạy trời lạy đất, trong sự uất ức không hiểu tại sao mình thất bại.

Mà nhìn thấy khung cảnh này, người dân Việt Nam đứng xem không ngừng quay phim chụp ảnh phát trực tiếp. Họ muốn nhìn thấy có thật sự ngoài biển thì xuất hiện rùa thần, đến mang Thục Phán rời đi hay không.

Đáng tiếc thời gian từng giây từng phút trôi đi, nhưng không có con rùa thần nào xuất hiện. Lúc này từ phía bờ sông có một con thuyền, bên trên có một ông lão đánh cá từ từ đi vào.

Nhìn thấy ông lão đánh cá, An Dương Vương Thục Phán lúc này lên tiếng nói rằng:

- Ngươi là thần sao.

Nghe Thục Phán nói vậy, ông lão đánh cá lúc này mỉm cười lắc đầu nói rằng:

- Bẩm Thục Phán, ta không phải là thần. Ta chẳng qua chỉ là một ông lão đánh cá mà thôi.

Thục Phán nghe vậy thì cười một cách thê thảm, không lên tiếng nữa. Thấy cảnh này ông lão đánh cá lắc đầu cười khổ nói rằng:



- Thục Phán trách trời đã làm đất nước Âu Lạc suy kiệt, vậy ta hỏi ngài những năm qua ngài đã làm gì.

- Ngài bỏ bê triều chính, không xây dựng q·uân đ·ội, thậm chí đại tướng quân Cao Lỗ bị ngài đối xử lạnh nhạt đuổi đi.

- Thậm chí ngài còn ngu ngốc kết minh với quốc gia đối địch của Triệu Đà. Thậm chí còn để cho Trọng Thủy con trai của Triệu Đà, mò vào trong khu vực sản xuất v·ũ k·hí trọng nỏ của chúng ta, c·ướp đi công thức chế tạo. Đây chính là tội lỗi mà ngài đã vấp phải, giờ đây kết cục diệt quốc chính là điều ngài đáng được nhận.

Nghe ông lão đánh cá nói vậy, An Dương Vương Thục Phán lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt ông ta trở nên cực kỳ sắc bén sau đó nói rằng:

- Hừ ngươi thì biết cái gì. Cao Lỗ sau trận chiến thắng với Triệu Đà, công lao của hắn đã ngày càng một lớn. Ta lúc này không còn gì để phong thưởng cho hắn nữa, một chức lạc tướng làm sao có thể xứng đáng với công lao của hắn. Lẽ nào lúc đó ta phải nhường ngôi vị An Dương Vương này cho hắn hay sao.

- Việc ta đối xử lạnh nhạt để hắn rời đi, là thứ duy nhất ta có thể làm. Bởi vì ta cũng không đủ nhẫn tâm để g·iết c·hết thuộc hạ trung thành nhất của mình. Nhưng ta cũng không đủ sự tin tưởng, để giao trách nhiệm lên vai hắn.

- Còn việc ta kết thân với Triệu Đà, đây không phải là ta ngu muội, không nhìn thấy nguy cơ trong đó. Mà là thật sự lúc này chúng ta cần phải có một liên minh với chúng.

- Một phần vì ta thèm khát sự giàu có của chúng, muốn học hỏi kinh nghiệm trồng trọt cũng như chăn nuôi của quốc gia này. Chỉ có kết thân ngươi của hai bên mới có thể hòa hoãn, thời gian qua đi ta mới có thể tìm hiểu được những tin tức này.

- Một phần khác ta cho rằng chỉ có biết người biết ta thì trăm trận mới trăm thắng. Cho nên ta để con gái của ta, người phụ nữ xinh đẹp nhất của Âu Lạc. Sử dụng nhan sắc và một tấm chân tình, để cho tên Trọng Thủy kia nói ra các bí mật của Triệu Đà, giúp chúng ta có thể đề phòng bọn chúng một cách tốt hơn.

Nghe An Dương Vương Thục Phán nói vậy, ông lão đánh cá lúc này cười lớn sau đó nói rằng:

- An Dương Vương ngươi tự cho mình là kẻ thông minh. Nhưng ngươi không biết rằng trên thế giới này người thông minh nhiều lắm.

- Con gái của ngươi lúc này đúng là cô gái xinh đẹp nhất của Âu Lạc, nhưng nó cũng chỉ là một người con gái mà thôi.



- Ai nói với ngươi cô ta sẽ không động lòng, trước những lời nói ngon ngọt của Trọng Thủy. Ai nói với ngươi là đám người Hán tại phía Bắc, là một đám ngu ngốc, để người có thể tùy ý nhào nặn.

- Lại ai nói với ngươi dã tâm của người Hán sẽ chỉ ngừng lại, bởi vì chúng bị chúng ta đánh b·ị t·hương, không dám x·âm p·hạm nữa. Mà là không phải bọn chúng ôm cây đợi thỏ, muốn dùng thời gian để giảm bớt sự nghi ngờ của ngươi. Sau đó chúng tung một kích tiêu diệt Âu Lạc.

Ông lão đánh cá nói đến đây thì nhìn về phía Mị Châu, đang thẫn thờ đứng sau. Lúc này ông ta lại chỉ về tấm áo lông ngỗng của Mị Châu rồi nói rằng:

- An Dương Vương ngươi nhìn xem, con gái của ngươi đang làm gì. Tấm áo lông ngỗng đẹp biết bao, cô ta vậy mà đã xé hơn nửa. Lông ngỗng giải khắp đường đi, đây chẳng khác nào chỉ điểm cho quân của Triệu Đà tiến công. Vô số dũng sĩ của Âu Lạc ta c·hết trận, chính là bởi vì kẻ phản bội này đây.

- Người nói xem đây chính là thứ ngươi dựa vào, để muốn cùng Triệu Đà đối phó trong thời gian tới hay sao. Ngươi có biết rằng vì cô ta, vì sự ngu ngốc của tình yêu, đã khiến cho vô số chiến sĩ của Âu Lạc ta c·hết trận. Vô số người dân b·ị b·ắt làm nô lệ, mãi mãi họ phải sống cuộc sống tù đày hay không.

An Dương Vương nghe ông lão đánh cá nói vậy, thì hắn lúc này bất ngờ quay lại nhìn về phía con gái của mình.

Mị Châu lúc này hoảng hốt không biết mình đã làm sai điều gì. Nhưng An Dương Vương không quan tâm, ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo lông ngỗng đã bị xé rách phía sau lưng mị châu.

Lúc này lông ngỗng giải thành một đường lớn, đây rõ ràng là chỉ điểm. Thấy tình cảnh này An Dương Vương gần như gục ngã, ông ta nhìn về phía con gái yêu thương nhất của mình mà gào thét nói rằng:

- Ngươi đáng c·hết.

Mị Châu nghe cha mình nói vậy thì vội vàng quỳ sụp xuống đất nói rằng:

- Phụ vương ta một lòng trung thành với đất nước, vì dân tộc sẵn sàng hi sinh cả tính mạng này. Nhưng Trọng Thủy đã lừa dối ta, hắn lừa gạt đi tấm thân trong trắng, lừa gạt đi một tình yêu mà ta hi vọng có thể sánh cùng nhật nguyệt.

- Ngày hôm nay con biết con nói gì cũng đều vô dụng. Con xin lấy c·ái c·hết để chứng minh sự trong sạch của mình. Nếu con c·hết đi hóa thành thạch ngọc, thì chứng tỏ con một lòng trung thành với đất nước, không có ý định phản bội lại phụ vương.