Tiễn đám của nợ kia đi Trần Quốc Hưng mới cho người dọn dẹp đống đổ vỡ, trên đường trở về căn nhà gỗ Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, hắn với cái tên Lục thiếu gì đó của Hình Đường còn không quen biết sao lại gây khó dễ, hay do Đường Hề âm mưu, khả năng này cũng không phải là thấp.
Trở về căn nhà gỗ đã thấy Vũ Liên ngồi xổm ở hiên nhà, thấy Trần Quốc Hưng về liền chạy nhanh ra vẻ mặt lo lắng nói.
" Ngươi không sao chứ ?"
Trần Quốc Hưng đột nhiên linh quang vụt qua, miệng liền nhếch lên nói.
" Cái tên Lục thiếu đó không phải là phiền phức từ cô mà ra đấy chứ ?"
Vũ Liên nhìn thấy Trần Quốc Hưng không bị gì, lại nghe hắn nói liền thành thật gật đầu.
" Là vì ta."
Trần Quốc Hưng vẻ mặt sửng sốt, xoa xoa cằm đánh giá lại Vũ Liên một lần nữa, xinh đẹp thì có thừa cũng thuộc hàng mĩ nhân, ngực lép nhưng mông cũng không đến nỗi, chân tay thon đẹp, da dẻ hồng hào cũng được.
" Cái tên Lục thiếu đó mắt mũi có vẫn đề mà lại thích cô sao ? Vì thế ta mới bị người khác đánh ghen rằn mặt."
Vũ Liên vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận nhào lên bóp cổ Trần Quốc Hưng mà lắc như điên, miệng rít lên.
" Ý ngươi là gì ? Người như ta thì làm sao, ta không xinh đẹp, không giỏi giang hay sao ? Bóp chết ngươi luôn."
Trần Quốc Hưng không biết vô tình hãy cố ý vậy mà lại ngã một cái kéo theo Vũ Liên cũng ngã nhào xuống đất, hắn liền đè lên người Vũ Liên, bốn mắt nhìn nhau, Trần Quốc Hưng cười tà chu cái miệng dài ra, Vũ Liên liền hét lên.
" Ghê tởm ngươi định làm gì ?"
Trần Quốc Hưng cũng không có lẫn tới mà chồm người nhảy dậy, chắp tay sau đít bộ dạng cao nhân không màng thế sự nói.
" Ta có thể làm gì cơ chứ !"
Rồi lạnh nhạt đi vào trong nhà, Vũ Liên cũng đã đứng dậy phủi phủi y phục nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Hưng lẩm bẩm.
" Tên khốn kiếp."
Rồi cũng loẽ đẽo chạy vào bên trong, rồi sau đó không biết hai người làm gì hai canh giờ sau Vũ Liên khuôn mặt đỏ bừng bừng chạy ra khỏi căn phòng của Trần Quốc Hưng...
Ba ngày sau Hình Đường cho người mang tới chỗ Tiên Y Nam Việt một trăm viên trung phẩm linh thạch làm phí bồi thường của đám người tráng hán hôm trước, Trần Quốc Hưng cũng chẳng ngần ngại đúc túi một trăm viên trung phẩm linh thạch, hắn còn cầu có nhiều thêm kẻ đến quấy phá để hắn còn bắt đền thêm nhiều hơn.
" Đoành" một âm thanh vang vọng khắp Vô Thần Tông, ở trên đỉnh núi của Khí Phong một tia sét xanh lè đánh thẳng xuống đỉnh núi, Trần Quốc Hưng nheo mắt lẩm bẩm.
" Linh khí mà hàng lôi kiếp, Minh trưởng lão quản nhiên là cao thủ luyện khí."
Ba đợt lôi kiếp nhanh chóng qua đi, tiếng cười của Minh trưởng lão vàng vọng cả tông môn.
" Haha, Minh Vương Chiến Giáp của ta cuối cùng cũng đã hoàn thành, haha..."
Sau đó là một màn tất cả đệ tử của Vô Thần Tông được mở rộng tầm mắt, Minh trưởng lão khoác trên người một bộ chiến giáp nhìn rất oai phong, những đệ tử Vô Thần Tông đều có một cảm giác chính là Minh trưởng lão quá ngầu, không ít người phải lác mắt với Minh trưởng lão, ngay cả Vũ Thuần Dương khi nhìn thấy bộ giáp của Minh trưởng lão ý nghĩ cướp đoạt cũng hiện ra trong đầu, nhưng sau đó cũng chỉ hâm mộ mà nhìn theo bóng dáng đang hết sức ra oai của Minh trưởng lão rời đi mà thèm thuồng.
" Trần tiểu hữu, haha..."
Minh trưởng lão xuất hiện bên cạnh Trần Quốc Hưng khoé miệng không thể ngậm lại được, Trần Quốc Hưng với kinh nghiệm diễn xuất của một Ảnh Đế liền phô diễn một vẻ mặt kinh động như trời sụp nhìn Minh trưởng lão, sau đó liền thở dài nói.
" Minh Vương Chiến Giáp quả nhiên sinh ra cho một người giỏi giang như Minh trưởng lão mặc, quá đẹp quá là ngầu."
Minh trưởng lão nghe Trần Quốc Hưng vuốt mông, miệng không ngậm lại được cứ ngoác ra cười.
" Trần tiểu hữu, nếu không có sáng tạo bộ giáp này, ta thật sự cũng không thể làm ra một bộ giáp đẹp như này."
" Minh trưởng lão quá khen, ngài thì tốt rồi việc làm ăn của Tiên Y Nam Việt của ta dạo này lại không được tốt cho lắm."
Minh trưởng lão nghe xong thì vẻ mặt cũng sửng sốt, giọng điệu nghĩ ngờ hỏi.
" Y phục của Tiên Y Nam Việt rất đẹp mắt, lại mới mẻ được rất nhiều người yêu thích tại sao lại không tốt."
Trần Quốc Hưng liền vận dụng khả năng câu từ trong tiếng Việt, bắt đầu góp gió bẻ măng thêu dệt ra một câu chuyện về Hình Đường thiếu chủ, nghe xong Minh trưởng lão hừ lạnh nói.
" Cái tên nhóc Lục Thiếu Minh đó ta nhìn cũng không vừa mắt, như vậy đi ta tới Tiên Y Nam Việt ngồi trông cửa cho ngươi mấy ngày thời gian, để ta xem kẻ nào dám động tới, kẻ nào dám đến ta vặt chụi lông kẻ đó."
Trần Quốc Hưng cũng há hốc cả mồm, một khí phong phong chủ lại định đi trông cửa cho hắn, chuyện này nghe thôi cũng đã thấy nó kinh khủng rồi.
" Minh trưởng lão như vậy không được, chỉ bằng ngài với ta góp cổ phần làm ăn."
Minh trưởng lão nghĩ hoặc hỏi lại.
" Cổ phần là thứ gì ?"
Trần Quốc Hưng biết là lại lỡ miệng dùng ngôn ngữ hiện đại liền nói lại.
" Ta với ngài hợp tác, không chỉ là bán y phục mà ta cung cấp kiểu dáng mẫu mã vũ khí, giáp phục...cho ngài, chúng ta hợp tác rồi bán ra vũ khí, cùng rất nhiều thứ khác, lợi nhuận ta chỉ nhận bốn phần còn sáu phần thì chui vào túi của ngài."
Minh trưởng lão hai mắt cũng loé sáng, gật đầu nói.
" Được, chúng ta hợp tác, dù sao ta cũng không việc gì phải đụng tay mà đám đệ tử phải làm, linh thạch thì lại chui vào túi ta, việc lợi việc lợi, ha ha..."
Trần Quốc Hưng cũng cười lớn, Minh trưởng lão này cũng không phải cái dạng hiền hậu như vẻ bên ngoài.
Sau đó Minh trưởng lão làm thật, lão mặc nguyên bộ Minh Vương Chiến Giáp lấy một cái ghế ngồi ở cửa Tiên Y Nam Việt bên cạnh có tấm bảng gỗ ghi mấy dòng chữ.
" Kẻ nào đến phá việc làm ăn của Tiên Y Nam Việt, thì trước hết bước qua xác của lão phu."
Tất cả đi ngang qua Tiên Y Nam Việt đều rơi hết mắt xuống đất, sau đó mới vội vàng nhặt lên mà cung kính chào Minh trưởng lão, uy vọng của Minh trưởng lão chẳng mấy đã xoá tan đi cơn sợ hãi trong lòng mọi người, những người mua y phục cũng không lo lắng về uy hiếp của Lục thiếu, ngay cả Đường Chủ Hình Đường Lục Viễn gặp Minh trưởng lão còn phải cung kính vâng vâng dạ dạ, thì thằng con nếu không muốn chết thì đừng có nhảy nhót với Minh trưởng lão.
Lúc này ở trong một căn phòng, một thanh niên độ hai mươi tuổi, trên khuôn mặt thanh tú lúc này tràn ngập gân xanh.
" Tiểu tử họ Trần, ngươi giỏi lắm."
Ở bên cạnh hai thiếu niên khác vẻ mặt cũng khó coi, một người lên tiếng.
" Lục thiếu gia, tại sao người lại phải quan tâm tới Vũ Liên đó, bao nhiêu mĩ nữ thân hình đầy đặn nguyện vì Lục thiếu mà dâng hiến cơ mà."
Lục Thiếu Minh không tức giận vì lời nói của tên kia, mà vẻ mặt hiện lên vẻ cao thâm.
" Ta hướng tới là ngôi vị tông chủ, còn Vũ Liên kia nàng ngay cả ngực cũng không có, nếu không phải là con gái của Vũ Thuần Dương ta còn không thèm để nàng vào trong mắt."
Hai người thiếu niên nghề vậy cũng gật đầu, một kẻ im lặng từ lúc liền lên tiếng.
" Không đụng đến Tiên Y Nam Việt của hắn được, vậy chúng ta cho người tới khiêu chiến với hắn, hoặc dụ hắn ra ngoài rồi."
Nói đến đó liền dừng lại đưa tay lên cổ làm động tác cắt, Lục Thiếu Minh gật đầu phất tay nơi.
" Dương Bân ngươi đi bố trí đi."
Hai thiếu niên gật đầu đi ra ngoài, một lúc sau liền có hai thiếu nữ xinh đẹp đi vào, cả hai đều xinh đẹp, đặc biệt là vùng đồi núi trước ngực rất lớn.
" Lục thiếu."
Hai người mỗi người một bên ôm chầm lấy Lục Thiếu Minh cọ cặp ngực lớn, Lục Thiếu Minh cười đê tiện hai liền đứng dậy, hai tay chộm thẳng vào ngực hai thiếu nữ xinh đẹp mà nhào bóp, một lúc sau quần áo văng tung toé khắp phòng, tiếng da thịt và chạm, tiếng kêu hổn hển gấp rút của ba người vang lên.