Hai bên lập tức lao vào nhau chém giết, tràng cảnh đấm máu khốc liệt diễn ra, pháp thuật linh khí bay đầy trời, tiếng kêu thảm thiết tiếng chém giết hoà vào nhau vang vọng...
Trần Quốc Hưng ôm Vũ Liên trong lòng vẻ mặt trầm tư nhìn xung quanh, nơi này là một cánh rừng rậm, cây cối mọc um tùm, nhìn lại vài chỗ thì thấy dấu vết của truyền tống trận, Trần Quốc Hưng nhận ra đây là truyền tống trận một chiều, đầu liền nảy số trong chuyện này e là Vô Thần Tông lành ít dữ nhiều, đánh giết ở tu chân giới không phải là chuyện hiếm mà là một chuyện cực kì phổ biến, không hợp liền giết, cướp đoạt tranh giành thì chém giết.
Trần Quốc Hưng bế Vũ Liên nhanh chóng chọn một hướng bay đi, bay nửa ngày gặp vài Yêu Quái, Yêu Vật hắn cũng không để trong lòng tìm một hang động nghỉ ngơi, đặt Vũ Liên nằm xuống đất Trần Quốc Hưng mở lên Thiên Nhãn kiểm tra Vũ Liên, không lâu sau lông mày nhíu chặt hắn không phát hiện ra đoá Vô Liên kia ở nơi nào, không có bất kì dấu vết nào sót lại, hắn cũng chỉ đành mặc kệ chờ đợi Vũ Liên tỉnh dậy, đi xunh quanh kiểm tra một hồi, bay lên trời nhìn một mảng núi rừng rộng lớn không có điểm cuối Trần Quốc Hưng cũng tặc lưỡi cảm thán, muốn rời khỏi cánh rừng này không biết là mất bao nhiêu thời gian nữa.
Trở về thấy Vũ Liên vẫn chưa tỉnh, nhóm một đống lửa nhỏ rồi kiểm tra nhẫn trữ vật mà lão giả đút vào tay hắn.
" Á Đù."
Trần Quốc Hưng trợn mắt, bên trong nhẫn trữ vật là mấy núi linh thạch, linh thảo, linh khí, nguyên liệu....
Trần Quốc Hưng cảm giác nặng nề, đây hẳn là bảo khố tích góp mấy vạn năm của Vô Thần Tông, hắn bây giờ khẳng định mười phần Vô Thần Tông đã gặp chuyện.
Vũ Liên từ từ mở mắt rồi ngồi dậy, thấy Trần Quốc Hưng đang trợn mắt thì lên tiếng.
" Trần Quốc Hưng chúng ta sao lại ở đây ?"
Hắn giật mình, ậm ờ không biết có nên nói sự thật với Vũ Liên hay không nữa, nhìn đôi mắt to tròn đen láy đang nhìn chăm chú Trần Quốc Hưng khẽ thở dài nói.
" Chúng ta đang đi lịch duyệt."
Vũ Liên tò mò đánh giá xung quanh, sau đó lẩm bẩm.
" Gia gia cũng thật là không nói với ta một tiếng đã ném ta đi rồi."
Sau đó Vũ Liên cũng chạy lại ngồi xuống bên cạnh Trần Quốc Hưng, hắn thở dài đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của Vũ Liên.
" Cô có sợ một ngày mất đi tất cả mọi thứ hay không?"
Vũ Liên nghi hoặc nhìn Trần Quốc Hưng rồi dơ tay sờ chán hắn nói.
" Ngươi bị sao vậy ? Dĩ nhiên là sợ rồi, nếu mất đi người thân ta cũng chẳng thiết sống nữa, ta muốn ở bên cạnh phụ mẫu mãi mãi."
Trần Quốc Hưng đôi tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Liên nghiêm túc nói.
" Vậy vì ta có được không ?"
Vũ Liên nhìn thẳng vào mắt Trần Quốc Hưng, khoé miệng nhếch lên nói.
" Ngươi là một tên xấu xa ai thèm."
Trần Quốc Hưng liền kéo Vũ Liên gục vào vai mình, vẻ mặt phức tạp nói.
" Có những chuyện không thể nào chấp nhận, nhưng vẫn phải cắn răng mà chịu đựng."
Vũ Liên cũng không nói gì thêm mà ngoan ngoãn gục đầu vào vai Trần Quốc Hưng.
Ở chỗ tàn tích của truyền tống trận, một người trung niên gầy gò, vẻ mặt nhăn nheo xấu xí xuất hiện, đôi mắt hình tam giác híp lại miệng nở một nụ cười nhàn nhạt làm lộ ra mấy còn răng đen sì sì lởm chởm.
" Hai con chuột nhắt, đừng làm Thiết Diện Quỷ ta thất vọng."
Rồi thân ảnh bay vụt theo hướng mà hai người Trần Quốc Hưng đã đi, cả người không cần dùng linh khí phi hành thì chỉ có cường giả Nguyên Anh trở lên mới có thể tự thân phi hành.
Trần Quốc Hưng đang ôm Vũ Liên ngủ đột nhiên mở mắt, giác quan thứ sáu của hắn cảm giác được bản thân sắp gặp nguy cơ sinh tử, không nghĩ nhiều hắn liền thúc dục Vũ Liên dậy rồi tế ra phi đao bay hết tốc độ chạy đi.
" Trần Quốc Hưng sao vậy ?"
Vũ Liên ở phía sau ôm eo hắn hỏi, Trần Quốc Hưng liền nói.
" Ta cảm giác được nguy hiểm."
Vũ Liên cũng không nói gì mà ôm chặt lấy Trần Quốc Hưng, bay được nửa canh giờ ở phía sau có một luồng uy áp bao phủ lấy hai người, một tiếng cười the thé vang lên.
" Hé hé, hai con chuột nhắt muốn chạy, muộn rồi."
Trần Quốc Hưng mặt mũi trắng bệch, uy áp làm hắn không cả thở nổi, liền biết kẻ đuổi tới là cường giả hắn không thể kháng cự, trong lòng chửi rủa liên tục, khí tức cường đại như vậy hắn dùng đầu ngón chân cũng đoán được tu vi kẻ đuổi tới chí ít cũng phải là Nguyên Anh Kỳ, hắn muốn bật lại cũng không có sức mà bật, người ta búng tay một cái hắn đã ngỏm củ tỏi thì bật kiểu gì, bật bằng mồm chắc ? trước khi chết liền nói mấy câu vô ích đại loại như " Mày có biết bố tao là ai không? " Hay là nguyền rủa người ta chết không có chỗ chôn, thời gian để nói mấy cái lời vô ích ấy hắn thà để hít thêm vài ngụm không khí, để cảm nhận cái hương vị còn được sống thì có vẻ là tốt hơn.
Cái đầu IQ 1000 của hắn nảy số liên tục, tìm biện pháp chạy thoát, nhưng sau đó hắn thở dài, tỉ lệ chạy thoát khỏi Nguyên Anh cường giả là 0,000001 phần trăm, một bóng người gầy gò khuôn mặt khô gầy nhăn nheo xấu xí như quỷ, đã đứng lơ lửng trên không chặn trước phi đao của Trần Quốc Hưng.
" Bỏ mẹ thật rồi."
Trần Quốc Hưng kêu gào thảm thiết trong lòng, bay lơ lửng trên không mà không dùng linh khí đích thức là Nguyên Anh cường giả rồi, gặp hàng chất lượng cao thì phát này tạch thật rồi, khả năng còn sống duy nhất là Thiên Địa Ấn bộc phát thì may ra còn cơ hội sống sót.
" Thì ra là con gái của Vũ Thuần Dương, hè hè...ta phải chơi chết ngươi mới được, để trả mối hận năm xưa mà phụ thân ngươi đã làm với ta."
Vũ Liên sợ hãi ôm chặt lấy Trần Quốc Hưng, hắn nheo mắt nói.
" Tên xấu xí, cút đi chỗ khác đi."
Người trung niên ngoắc miệng cười lớn.
" Tiểu tử chưa ráo máu đầu, để ta cho ngươi nhìn người phụ nữ của ngươi bị ta chơi chết, cảm giác lúc đó sẽ rất thoải mái."
Trần Quốc Hưng mồ hôi ở sau lưng cũng đã ướt đẫm, liên tục thúc dục Thiên Địa Ấn nhưng không hề có một chút phản ứng, Trần Quốc Hưng lo lắng không phải là hỏng rồi đó chứ, quả này thì đăng xuất thật rồi.
" Hừ, động đến người phụ nữ của ta ngươi còn không có bản lĩnh đó."
Trần Quốc Hưng vẻ mặt nghiêm nghị nói, nhưng hai chân đã đánh lô tô vào nhau, uy áp của Nguyên Anh Kỳ như hàng trăm ngọn núi đè lên người vậy, người trung niên xấu xí cười nhạt phất tay đánh ra một thủ ấn.
" Tiểu tử ngươi rất mạnh mồm."
Trần Quốc Hưng vẻ mặt tái mét nhìn bàn tay màu đen nhạt đang đánh tới, hắn thở dài miệng nhếch lên.
" Vũ Liên xem ra ta với cô lần này chết ở nơi này rồi."
Vũ Liên vẻ mặt cũng tái nhợt vẫn ôm chặt lấy Trần Quốc Hưng, miệng khẽ cười gượng.
" Vậy ngươi có thích ta hay không ?"
Trần Quốc Hưng sít chút nữa tụt huyết áp, chết đến đít rồi mà còn nói chuyện yêu đương, Trần Quốc Hưng thở dài nói.
" Ta thích nàng được chưa !"
Vũ Liên vẻ mặt tái nhợt cũng hiện lên ý cười, khi bàn tay đen sắp chụp được hai người, đột nhiên từ trong nhẫn trữ vật một đạo hư ảnh bay ra ngưng tụ thành bộ dáng của Vũ Canh Kỷ, trong tay là một thanh kiếm mờ ảo.
" Loạn Vũ Thiên Phong."
Đạo hư ảnh bổ một kiếm về phía thủ ấn màu đen, một đạo kiếm quang mờ ảo chém đôi thủ ấn rồi đánh thẳng tới người trung niên xấu xí.
" Phân thân nguyên thần !"
Người trung niên xấu xí kinh hãi, vội vàng tế ra một bảo tháp màu đen, bảo tháp xoay tròn trên đỉnh đầu người trung niên xấu xí tạo thành một vòng bảo hộ.
" Ầm."
Kiếm quang đánh xuống và chạm với bảo tháp đen, tiếng nổ đinh tay nhức óc vàng lên, hai người Trần Quốc Hưng Vũ Liên bị đánh bay về một phía, Trần Quốc Hưng ôm chặt lấy Vũ Liên dùng phần lưng chịu đựng dư âm công kích, cả hai đều bị thương nặng phun máu ngã xuống đất lăn vài chục vòng mới dừng lại.