Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 238: Trần Quốc Hưng Bị Giết



Chương 238: Trần Quốc Hưng Bị Giết

Đi ra khỏi cánh rừng cổ thụ ở phía trước là một hồ băng rộng lớn, ở phía giữa hồ băng là một toà lâu đài bằng băng to lớn, cả hai người Trần Quốc Hưng Vũ Liên vẻ mặt đều hiện lên vẻ kinh dị.

Trần Quốc Hưng kiểm tra mặt băng thấy khá rất cứng rắn liền cưỡi cả con xe trượt tuyết phóng đi trên lớp băng, tuy là có hơi trơn trượt nhưng vẫn có thể đi chuyển, chạy đến toà lâu đài băng cả hai liền dừng lại, Trần Quốc Hưng sờ lên tường của lâu đài băng, lập tức bàn tay của hắn bị đóng băng lại.

" Hàn khí thật khủng khiếp."

Trần Quốc Hưng dụt tay lại mà khiếp sợ, hàn khí của tường băng còn hơn xa tinh thể của Tuyết Lang Yêu Tướng, cả hai đi vào bên trong toà lâu đài băng, Vũ Liên ánh mắt khẽ loé lên vài tia sáng kì dị.

Đi vào bên trong có những lối hành lang dài không biết dẫn đi đâu, bên ngoài trời đã tối đen nhưng lâu đài băng vẫn có ánh sáng màu lam toả ra nhàn nhạt, cả hai người mò mẫn đi lung tung khắp nơi...

Đi theo hàng lặng dẫn xuống phía dưới lâu đài băng, càng ngày càng lạnh Trần Quốc Hưng đã run cầm cập vì lạnh, Vũ Liên vẫn bình thường không có điểm khác thường.

( Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả qua website chính thức ủng hộ tác giả)

" Vũ Liên em không lạnh sao ?"

Vũ Liên lắc đầu nói.

" Không có."

Trần Quốc Hưng vận chuyển dương lực lưu thông khắp người mới ấm một chút, tiếp tục đi xuống bên dưới vừa đi Trần Quốc Hưng vừa tu luyện Băng Quyết, nếu không hấp thu bớt hàn khí có lẽ hắn sẽ lạnh chết mất, nơi này thật quỷ dị.

Đi đến bậc thang cuối cùng trước mắt hai người là cánh cửa băng màu xanh lam, có hai con thú mình cá đầu chim bằng băng, hắn cũng chẳng biết là cái giống gì nữa, Trần Quốc Hưng nhíu mày tìm kiếm một hồi mà không hề thấy chỗ mở cửa liền nhăn nhó, Vũ Liên cũng tìm kiếm sau một hồi thì vui vẻ hô lên.

" Anh Hưng, em tìm thấy chỗ mở cửa rồi."

Trần Quốc Hưng đi qua, ở sau hai con thú băng kì dị có một khe hở nhỏ, hăn nhăn mày, chẳng nhẽ lại là lỗ đút chìa khoá, nhưng mà nhìn cũng không giống.

Vũ Liên trầm tư sau một lúc mới nói.

" Chắc là phải dùng máu huyết để mở cửa."

Trần Quốc Hưng nghe vậy càng nhíu mày, mấy thứ mà đụng đến máu huyết đa phần đều rất tà môn, nhưng cũng đành hết cách, Băng Phách Thần Châu mà khí linh Thiên Địa Ấn nói chắc hẳn là ở nơi này vì vậy cũng chỉ đành hi sinh vài giọt máu.

Vũ Liên đã trích máu của mình vào một cái lỗ, Trần Quốc Hưng khẽ nhăn mày nhưng cũng đi sang một bên trích máu nhỏ vào cái lỗ khác.

" Ầm ầm."

Hai cánh cửa băng lập tức mở ra, một cảm giác lạnh thấu tim gan tràn ra, Trần Quốc Hưng run cầm cập cắn răng vào nhau.

" Lạnh vãi."

Vũ Liên ánh mắt loé lên một cái rồi kéo Trần Quốc Hưng đi vào bên trong.

" Vào thôi anh."

Không gian bên trong làm Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm, đây là một cái hồ nước nhưng làm hắn kinh ngạc chính là nước trong hồ nhìn thế nào cũng thấy nó rất nóng, nóng kinh khủng mới đúng, nhưng chỗ hắn đang đứng là một tảng băng lại lạnh sun vòi, ở giữa hồ nước có một tảng băng nhỏ có một trụ băng ở giữa, bên trên trụ băng là một viên châu màu lam lớn bằng nắm đấm đang nằm im bất động, Trần Quốc Hưng vui vẻ đây là Băng Phách Thần Châu hay sao ?

" Băng Phách Thần Châu, quả nhiên là nó."

Vũ Liên khẽ nói, Trần Quốc Hưng cũng ngạc nhiên nhìn Vũ Liên nói.

" Em biết Băng Phách Thần Châu sao ?"

Vũ Liên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Băng Phách Thần Châu nói.

" Em đọc được thông tin về Băng Phách Thần Châu ở trong một cuốn điển tịch cổ."

Trần Quốc Hưng gật gù, tay xoa xoa cằm muốn lấy được Băng Phách Thần Châu e là cũng khó, Trần Quốc Hưng thử lấy một viên linh thạch hạ phẩm ném xuống hồ nước, còn chưa tiếp xúc với mặt nước viên linh thạch đã đóng băng lại từ từ hoá thành bột trắng rơi xuống mặt hồ, Trần Quốc Hưng vẻ mặt kinh dị, cái thứ này lại lạnh như vậy cơ à ? sao hắn nhìn lại cảm thấy nó nóng bỏng là thế quái nào, quả nhiên quỷ dị, ngồi mãi một lúc Trần Quốc Hưng mới vỗ tay vào nhau, ở nơi này linh nguyên vẫn bị áp chế nhưng dương lực thì không hề, khoảng cách từ chỗ hắn đang đứng tới chỗ tảng băng ở giữa hồ là hơn ba trăm mét, nếu có điểm tiếp lực thì chỉ cần năm lần nhảy là hắn có thể tới nơi.

Nhưng quan trọng là lấy chỗ nào mà lấy lực cơ chứ, Vũ Liên nhìn Trần Quốc Hưng đang trầm tư thì cũng lên tiếng.

" Nước trong hồ gọi là Hàn Thủy, là vật cực hàn nhưng chúng có điểm kì quái, chính là chỉ ở trên bề mặt của chúng mới lạnh, khi tiếp xúc với Hàn Thủy lại là một loại nước cực kì nóng, chúng có thể thiếu cháy hầu hết tất cả những thứ tiếp xúc với chúng.

" Vật cực tất phản."

Trần Quốc Hưng lẩm bẩm, vật cực tất phản là một câu nói rất nổi tiếng kể cả trong đạo giáo ở Địa Cầu hay cả trong những ứng dụng đời giống, cái gì quá thịnh thì sẽ tất hại, dương thịnh âm suy cũng không tốt, mà âm thịnh dương suy cũng không được, cân bằng là yếu tố then chốt nhất để tồn tại, vạn vật đều có những biến hoá kì diệu, không ngờ tới Hàn Thủy này đã trở thành một dạng tồn tại vật cực tất phản.

Nhưng làm hắn kì quái chính là tảng băng chỗ hắn đang đứng tiếp xúc với Hàn Thủy mà lại không ảnh hưởng, Trần Quốc Hưng nheo mắt quay lại nhìn hai con thú ở cửa, rồi xách Bá Nguyệt Đao đi ra, một đao chặt mạnh xuống thân một con thú kì quái.

" Ầm."

Còn thú băng bị một đao chém lìa ra, Trần Quốc Hưng cười cười nói.

" Tưởng là không chém được cơ."

Rồi đi sang bên cạnh chém nốt con thú kì quái bên cạnh, cánh cửa vẫn không có dấu hiệu đóng lại hắn mới yên tâm mang theo hai con thú kì quái đi vào bên trong liền chặt thử một đoạn nhỏ ném xuống Hàn Thủy, không có gì bất thường mảnh nhỏ băng thú không hề bị đóng băng rồi hoá thành bột mà còn trôi nổi trên mặt Hàn Thủy một lúc rồi mới chìm xuống, Trần Quốc Hưng liền vui vẻ quả nhiên băng ở nơi này cũng quái dị thần kì, chặt hai con thú kì quái làm mười khúc cất chín khúc vào trong túi trữ vật, năm khúc lúc đi còn năm khúc là lúc về.

" Trèo lên lưng anh."

Trần Quốc Hưng cúi người xuống nói, Vũ Liên không biết hắn định làm gì nhưng vẫn trèo lên lưng hắn, Trần Quốc Hưng hít một hơi sâu dương lực vận chuyển xuống dưới chân rồi nhảy một cái thật xa về phía hồ nước Hàn Thủy.

Vũ Liên ở trên lưng vẻ mặt hơi đổi, khi cả hai rơi xuống Trần Quốc Hưng liền ném ra một mảnh vỡ của con thú băng, sau khi rơi xuống mượn lực từ mảnh vỡ hắn lại bay lên cao, Trần Quốc Hưng khoé miệng nhếch lên, quả nhiên vẫn là có cách để đi qua trụ băng ở giữa hồ, sau năm lần mượn lực cả hai người cuối cùng an toàn đặt trên xuống tảng băng ở giữa hồ, ở giữa tảng băng viên Băng Phách Thần Châu khẽ lập loè ánh sáng lam quang.

Cả hai liền đi tới phía trụ băng, Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn Băng Phách Thần Châu nằm bất động, thỉnh thoảng mới lập loè vài tia sáng xanh lam, hắn cũng chẳng nhìn ra cái gì đặc biệt cả, quan sát một hồi rồi hắn mới tụ tập hàn khí bảo phủ cả bàn tay thò ra về phía Băng Phách Thần Châu, nhìn thì bình thường nhưng hắn cũng phải cẩn thận mới được, tinh thần tập chung cao độ lên Băng Phách Thần Châu, chỉ cần có dị động hắn sẽ lùi ra sau.

Khi bàn tay của Trần Quốc Hưng chỉ cách Băng Phách Thần Châu một cm.

" Phựt."

Một âm thanh khô khốc vang lên, Trần Quốc Hưng trợn mắt khi cảm nhận được sự đau đớn kinh khủng từ trái tim chuyền ra, một khí tức bạo tạc từ trong trái tim lan ra khắp nơi, tất cả nội tạng máu thịt linh mạch đều bị khí tức kì dị xoắn nát vụn.

Ở sau lưng Trần Quốc Hưng Vũ Liên buông tay ra khỏi một chuôi kiếm màu đen, lưỡi kiếm đang cắm xuyên ngực Trần Quốc Hưng, máu tươi đang không ngừng chảy ra, trên miệng là một nụ cười lạnh nhạt.

" Ngươi...ngươi... không...phải...Vũ...Liên..."

Trần Quốc Hưng ngã gục xuống đất, cố gắng chống tay khó khăn xoay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn là của Vũ Liên nhưng hắn dám chắc nàng không còn là Vũ Liên nữa rồi.

" Đúng vậy, ta là Vũ Tuyết."

Một khí tức cực kì kinh khủng từ người Vũ Liên tràn ra không gian như muốn nứt toạc ra vậy, Trần Quốc Hưng lúc này sinh mệnh đã sắp tắt, cơ thể hắn đã bị kiếm khí từ thanh kiếm đen cắm xuyên tim tàn phá khắp nơi, ánh mắt hắn nhìn thế giới đã dần dần mờ ảo.

" Đây là cảm giác sắp chết sao ?"

Trần Quốc Hưng lúc này trong ý thức lướt qua những hình ảnh từ khi hắn lọt lòng chào đời, khuôn mặt của mẹ hắn lộ rõ vẻ hạnh phúc, rồi dần dần hắn lớn lên hồn nhiên đi học, rồi những ngày vất vả chăm chỉ đi làm kiếm từng đồng tiền lo toan cuộc sống, rồi gặp phải Thiên Địa Ấn lại sống một cuộc đời khác...

Những kí ức dần dần tái hiện lại trong đầu, cho đến khi chỉ vài giây trước hắn bị Vũ Liên một kiếm đâm xuyên tim, khoé miệng Trần Quốc Hưng khó khăn nhếch lên một cái. Hắn không can tâm, hắn còn nhiều chuyện để làm, hắn còn gia đình, hắn còn sứ mệnh của mình, hắn chưa muốn chết.

Trần Quốc Hưng từ từ mất đi ý thức, tất cả chỉ còn lại một mảng đen tối, hơi thở của hắn đã tắt, Trần Quốc Hưng hắn đã chết.

Vũ Liên khoé miệng vén lên một nụ cười lạnh nhạt, lẩm bẩm.

" Vũ Liên ngươi thấy không, người mà ngươi yêu thương đã bị ta giết, bây giờ thì ngoan ngoan ở im một góc trong thân thể này đi."

Vũ Liên rút thanh kiếm màu đen ra khỏi cơ thể Trần Quốc Hưng, sau đó lấy nhẫn trữ vật trên tay hắn, rồi một chân đá bay xác hắn xuống Hàn Thủy.

" Để thân xác ngươi biến mất dưới Hàn Thủy, dù sao ngươi cũng giúp ta lấy được Băng Phách Thần Châu."

Vũ Liên đi tới trụ băng nắm lấy Băng Phách Thần Châu vẻ mặt lạnh lùng khẽ vén lên một nụ cười hài lòng, miệng lẩm bẩm.

" Cũng nên trở về Linh Giới rồi !!!"