Hai người đứng ở cửa, Thần Tự sắp lấy chìa khóa mở cửa thì Giản Hi đột nhiên nắm lấy tay anh, cảm xúc căng thẳng hiện lên trên gương mặt, trái tim đập nhanh hơn. Cảm giác này còn căng thẳng hơn cả lúc cô tỏ tình với Thần Tự.
Thần Tự nhìn cô mỉm cười, khe khẽ an ủi. Cô nhìn lên cánh cửa treo câu đối, thúc anh đi trước một chút, cô cầm túi nhỏ trốn sau lưng.
“Mở cửa nhé?”
“Ừm…”
Tiếng khóa cửa mở ra vang lên như phóng to lên vài lần đập vào tai và trong lòng, Giản Hi nhẹ nhàng nuốt nước miếng, ngón tay căng thẳng nắm chặt vạt áo của Thần Tự.
“Mẹ…”
“Giản Hi đâu?”
“…”
Anh chưa kịp nói đã bị mẹ ngắt lời một cách tàn nhẫn.
Đặng Hân Lệ đứng ở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn, không thấy hình bóng nàng dâu thì hơi thất vọng, bà đặc biệt chờ đợi cô gái nhỏ đến, nhìn con trai cao lớn đứng trước cửa với vẻ nghi ngờ.
“Ở đây này…”
Thần Tự nhíu mày nhường chỗ, lộ ra phía sau Giản Hi nhút nhát cười cười chào Đặng Hân Lệ.
“Chào dì ạ.”
“Ừ! Vào đi nào! Cô còn tưởng là con không đến đấy… Cơm đã nấu xong rồi, đói chưa?”
Nhìn thấy cô gái nhỏ, ánh mắt Đặng Hân Lệ như đang tỏa sáng, nụ cười tràn đầy hân hoan, nắm chặt cổ tay Giản Hi rồi kéo vào trong, không quan tâm tới đứa con trai vẫn đứng ở cửa.
Con trai cao lớn ở cửa không kìm được mà đỡ trán, há hốc mồm không biết nói gì, chỉ biết lặng lẽ đóng cửa rồi theo mọi người vào trong.
“Dạ con chào chú.”
“Giản Hi phải không? Ngồi chờ chút, sắp có cơm rồi.”
Được dì kéo vào trong, đi vào phòng khách thấy bố của Thần Tự, cô ngoan ngoãn chào hỏi, Thần Chí Cương cũng thân thiện.
Không thể phủ nhận là giáo sư, cặp vợ chồng này rất có phong thái, nhìn một cái đã biết là giáo viên.
“Bố…”
“Ừ.”
So với cách nói chuyện với Giản Hi, cách Thần Chí Cương nói chuyện với con trai Thần Tự hơi lạnh lùng, chỉ đơn giản trả lời.
Không khí trong phòng ngập tràn sự lạnh lẽo, Đặng Hân Lệ nhăn mặt nhìn chồng một cái, trước đây đã nói rồi, hôm nay con trai mang bạn gái về nhà, bảo anh nói chuyện dễ nghe chút, thế mà giờ lại làm mặt lạnh.
Bà đẩy Thần Tự đi vào bếp, mình ở lại phòng khách để trò chuyện với Giản Hi.
“Hôm nay con với Thần Tự ở đây đi, mai hãy về.”
Nhà có ba phòng, Đặng Hân Lệ và Thần Chí Cương ở một phòng, có một phòng là phòng cũ của Thần Tự, phòng còn lại là phòng khách, ít khi có người ngủ.
Thần Tự đã sớm nói với cô hôm nay sẽ ngủ lại nhà, cô nhẹ nhàng gật đầu, lại bị dì kéo vào nói chuyện, đôi khi chú cũng xen vào mấy câu.
So với không khí hài hòa trong phòng khách, ở bếp chỉ có một mình Thần Tự, ngay khi mới bước vào nhà anh còn chưa kịp ngồi xuống uống nước đã bị đuổi vào bếp làm việc.
“Có cơm rồi.”
Ba người trong phòng khách đang nói chuyện hào hứng thì Thần Tự đi vào trong nhắc mọi người ra ăn cơm, giọng có chút than thở.
Mâm cơm được sắp xếp gọn gàng trên bàn ăn, nồi cơm điện để bên cạnh, anh cố ý chỉ bới cho Giản Hi và chính mình một chén cơm, tự tay lấy đũa cho cô, lúc ăn cơm cũng ngồi gần nhau.
Không khí trên bàn ăn cũng khá nhẹ nhàng, Giản Hi và cha mẹ Thần Tự dần thân hơn, cô cứ khen dì làm đồ ăn ngon, ăn đến tận hai chén cơm, ăn xong cô chỉ muốn nằm xuống chẳng muốn động đậy.
“Anh nấu ngon hơn hay mẹ nấu ngon hơn”
Ăn cơm xong anh lại bị gọi vào rửa chén, Giản Hi tìm cớ chạy vào bếp, dí sát vào anh, bám vào cánh tay anh làm nũng.
“Anh nấu ngon.”
Ai cũng nấu ăn ngon cả nhưng trước mặt anh cứ khen cho anh vui cái đã.
“Gọi một tiếng chồng nghe coi!”
Anh vừa rửa chén vừa lén hôn lên trán cô, lợi dụng lúc này đưa ra điều kiện.
“Chồng….”
Giọng nhỏ xíu xiu, ngẩng đầu nhấc gót chân để từng chữ thốt ra bên tai anh, nói xong rồi lại không kìm nổi ngượng ngùng, đôi má đỏ bừng chạy ra ngoài.