Thần Tự mang trái cây rửa sạch và cắt thành miếng đặt lên đĩa rồi bưng ra phòng khách, ngồi bên cạnh Giản Hi. Thấy cô cứ mãi nói chuyện với bố mẹ không quay lại nhìn mình lấy một lần, anh không khỏi thấy chút ghen tỵ.
Anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng, dùng tăm xiên một miếng táo đưa đến miệng cô, đút xong một miếng lại đưa thêm một miếng nữa.
Giản Hi vừa nhai miếng táo trong miệng Thần Tự đã đưa thêm một miếng khác. Cô mím chặt môi lắc đầu từ chối.
Thấy cô không ăn nổi nữa, anh đành bỏ miếng táo vào miệng mình, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống. Đợi cô ăn xong miếng táo anh lại lấy vài quả nho đã rửa sạch đưa vào miệng cô, không để ý tới bố mẹ đang ngồi bên cạnh.
“Anh tự ăn đi… Chú dì cũng ăn đi ạ!”
Anh cứ mãi đút cho cô ăn trước mặt người lớn khiến cô không khỏi ngượng ngùng, đành lấy tay che miệng đẩy anh ra, đưa đĩa trái cây về phía bố mẹ Thần Tự rồi quay lại trừng mắt nhìn anh.
Tối đến Đặng Hân Lệ chuẩn bị phòng trống để Giản Hi ngủ, Thần Tự có vẻ không vui, nhíu mày, mặt đầy bất mãn. Anh muốn ngủ cùng vợ.
Giản Hi đi tắm trước, Thần Tự ngồi lại phòng khách với bố mẹ lướt điện thoại trong nhàm chán, thầm nghĩ lúc nào thì sẽ lẻn vào phòng Giản Hi hoặc kéo cô về phòng mình.
“Lo mà chuẩn bị sớm đi, con bé Giản Hi này rất được.”
Đây là câu thứ hai Thần Chí Cương nói với con trai Thần Tự trong ngày, ý là muốn họ sớm tính đến chuyện kết hôn trong khi hai vợ chồng còn khỏe mạnh, biết đâu lại có thể bế cháu.
“Con biết rồi.”
Thần Tự không ngẩng lên, chỉ trả lời nhạt nhẽo, nhưng câu này lại khiến Thần Chí Cương nổi giận đùng đùng.
“Biết cái gì?! Nếu biết thì đã không đi làm thợ xăm rồi!”
Hôm nay Thần Tự vốn không định cãi nhau với bố nhưng ai bảo ông lại nói tới mức này?
“Thợ xăm thì sao? Ít ra còn hơn làm giáo viên! Còn hơn cái bệnh viện tệ hại đó!”
Anh chính là không thích làm giáo viên, cũng không muốn ở cái bệnh viện vào nhờ quan hệ đó!
“Người không đứng đắn mới đi làm thợ xăm!”
“Con không đứng đắn vậy đơ!”
Thần Chí Cương tức giận đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Thần Tự, giận đến không nói nên lời. Thần Tự cũng đứng lên, cứng rắn đối đáp, Đặng Hân Lệ đứng giữa hai người, ngăn không cho họ đánh nhau, cũng sốt ruột không biết nên khuyên bên nào.
Giản Hi còn đang tắm trong phòng tắm đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô tắt vòi hoa sen, chăm chú lắng nghe thử, hình6 như là Thần Tự đang cãi nhau với chú. Lập tức cô lấy khăn lau khô người, vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.
“Anh Thần đừng cãi nhau với chú, có gì thì từ từ nói.”
“Đúng đấy, Thần Chí Cương, ông cũng thế, không thể nói chuyện tử tế được à?!”
Không khí vẫn căng thẳng, Đặng Hân Lệ kéo chồng ra, Giản Hi kéo Thần Tự đi, mỗi người bị kéo vào một phòng riêng.
“Chuyện gì vậy? Đừng giận chú nữa.”
Trong phòng, Giản Hi kéo Thần Tự ngồi bên giường, cô đứng trước anh, nhìn ánh mắt giận dữ của anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, giọng nói mềm mỏng.
“Không có gì.”
Nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô gái trước mắt làm anh không thể giận được nữa, lửa giận trong lòng dần tan biến, ánh mắt dịu dàng trở lại, anh đưa tay ôm cô, mặt vùi vào lòng cô tựa như đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi từ người mẹ.
“Sao lại nói chuyện thợ xăm ra làm gì? Lần đầu tiên con bé Giản Hi đến nhà ông lại cứ phải cãi nhau với con trai.”
Lúc này Thần Chí Cương cũng đang bị Đặng Hân Lệ mắng, mặt vẫn không phục, ngồi im không nói lời nào nhưng trong lòng đã có chút hối hận, lần đầu con dâu đến nhà đã phải chứng kiến cảnh cãi nhau.