“Sao lại thế được? Anh Thần giỏi lắm mà, có biết bao nhiêu là người thích hình xăm của anh.”
Thần Tự chìm vào ký ức, trong đầu anh hiện lên một cảnh tượng khắc sâu, có lẽ cả đời này anh cũng không quên.
Khi đó anh chưa dọn ra ở riêng, cũng là một đêm, anh cãi nhau với bố. Những lời bố nói như từng nét khắc sâu vào lòng anh.
Ông nói ông dạy học cả đời, không biết đã dạy ra bao nhiêu nhân tài, duy chỉ có đứa con trai duy nhất là ông đã dạy hư.
Vì câu nói đó, đêm ấy anh thu dọn đồ đạc, sáng hôm sau rời đi mà không lời từ biệt. Khi Đặng Hân Lệ đứng ở cửa phòng gọi anh dậy ăn sáng mới phát hiện phòng đã trống không.
Rời nhà một năm, trong một năm đó, anh mở tiệm xăm, bắt đầu xăm cho người khác, dần dần tiệm xăm của anh ngày càng làm ăn phát đạt. Một mình anh bận rộn không xuể, phải thuê thêm Lưu Bân và Lý Yên.
Trong năm ấy anh và bố không hề liên lạc, thỉnh thoảng chỉ gọi điện cho mẹ. Khi kiếm được chút tiền từ nghề xăm, anh dùng tiền tiết kiệm của mình mua được căn nhà đầu tiên.
Cuộc sống như vậy anh rất thích, không có lời dạy dỗ của bố mẹ, không ai can thiệp vào cuộc sống của mình.
Anh ngẩng đầu từ trong lòng Giản Hi, nhìn thấy tóc cô còn ướt, đuôi tóc nhỏ giọt nước. Anh buông cô ra, ra ngoài lấy máy sấy tóc vào, cầm tóc cô sấy khô.
Tối đi ngủ Giản Hi kiên quyết muốn ngủ ở phòng cho khách, Thần Tự không thể thuyết phục được chỉ đành để cô đi. Đến nửa đêm khi cô đã ngủ say, anh lén lút lẻn vào phòng cho khách chui vào chăn.
Giản Hi đang ngủ say không hề nhận ra có thêm người bên cạnh, lưng dán cô vào ngực rắn chắc, vòng tay anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô. Cô vô thức xoay người sát lại thân hình ấm áp, nằm trong vòng tay khiến cô cảm thấy an toàn.
Hành động vô thức của cô làm Thần Tự thấy ấm lòng, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười, anh ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, cũng an tâm nhắm mắt.
Sáng hôm sau Giản Hi tỉnh dậy, phát hiện bị anh ôm chặt, ánh mắt mơ hồ lập tức tỉnh táo, vội gọi anh dậy, đẩy ngực anh bắt anh nhanh chóng về phòng mình.
Thần Tự chưa ngủ đủ, nhíu mày nắm lấy tay đang làm loạn trên ngực kéo cô vào lòng, mặc kệ cô giãy giụa.
“Anh mau về đi! Em phải dậy rồi, lát nữa dì thấy thì sao!”
“Sợ gì chứ?”
Anh hờ hững đáp, mắt vẫn nhắm nghiền, cho đến khi bị cơn đau ở ngực làm anh tỉnh dậy.
“Á!”
Anh kéo chăn ra nhìn, cô gái đang cắn lên ngực anh qua lớp áo, mắt tràn đầy oán trách, vết cắn lấp lánh nước, vết răng mờ mờ đỏ ửng.
Đúng là đồ chó con!
Anh thầm nghiến răng, mạnh tay véo má cô rồi mở cửa đi ra ngoài. Khi mở cửa, Giản Hi nhìn thấy ánh mắt của dì Đặng Hân Lệ ngoài cửa, cô lập tức chui vào chăn, một lúc lâu sau mới lề mề ra khỏi phòng.
Khi cô ra ngoài mới biết trường học có cuộc họp khẩn, chú dì đã đi rồi, Thần Tự đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, trong nhà chỉ còn hai người.
“Vợ ơi! Giúp anh bưng cháo ra!”
Không có bố mẹ ở nhà, Thần Tự càng thêm tự nhiên, trong bếp hét lớn gọi cô giúp. Chẳng bao lâu sau cô đã thấy anh cười toe toét, mặt dày không chút xấu hổ.
Cô không nói lời nào, bưng cháo ra ngoài, Thần Tự chạy theo, cả hai ngồi ăn sáng cùng nhau.
Trong tủ lạnh không có sẵn đồ ăn, bánh bao trên bàn là anh mua ở ngoài về. Biết bố mẹ không ở nhà, anh chỉ mua phần cho hai người.
Cuộc họp ở trường kéo dài khá lâu, Đặng Hân Lệ nhắn tin cho Giản Hi, dặn hai người ăn trưa trước, không cần đợi. Nhưng cô vẫn muốn Thần Tự chuẩn bị sẵn đồ ăn, đợi chú dì về rồi cùng ăn.