Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 64: Lén lén lút lút



“Két”

Tiếng mở khóa cửa vang lên ngoài cửa khiến cả hai người trong phòng khách giật mình. Lúc này, Giản Hi đang nằm trần truồng trong vòng tay của Thần Tự, được anh an ủi.

Cô nhanh chóng ngồi dậy mặc lại quần, kiểm tra xem tình trạng của hai người và xung quanh có còn chỗ nào dính tinh dịch và nước dâm chưa được lau sạch không.

“Chú dì về rồi ạ…”

Cô nhanh chân chạy ra cửa, biết rằng chú dì đã về, vừa gọi Thần Tự vào bếp lấy thức ăn ra vừa ngoan ngoãn lấy dép cho họ.

“Các con chưa ăn cơm à?”

Đặng Hân Lệ bước vào phòng ăn, nhìn thấy bàn ăn đã được bày biện sẵn, có bốn bộ bát đũa, bà nhìn quanh hai người rồi ngạc nhiên hỏi.

“Bọn con chưa đói, định đợi dì và chú về rồi cùng ăn.”

Cô dịu dàng kéo tay mẹ Thần Tự ngồi xuống bàn rồi nhường chỗ cho chú, múc cơm đưa cho hai người. Sau đó cô và Thần Tự mới ngồi xuống ăn cơm.

“Ăn xong bọn con sẽ về ngay.”

Ban đầu Thần Tự định ăn xong bữa tối mới đưa Giản Hi về, nhưng giờ anh thay đổi ý định, muốn buổi chiều có thời gian riêng tư với vợ nên định ăn xong trưa sẽ về.

“Sao về sớm vậy? Ăn xong bữa tối rồi hãy về.”

Đặng Hân Lệ còn muốn tâm sự với con dâu nhiều hơn, bà tỏ vẻ tiếc nuối muốn giữ hai người ở lại ăn tối, Thần Chí Cương ngồi bên cạnh cũng hơi cau mày.

Giản Hi nhìn thấy vẻ mặt không vui của chú, sợ chú và Thần Tự sẽ lại cãi nhau nên cô vội lên tiếng giải thích.

“Còn một số việc cần con về giải quyết…lần sau có thời gian con sẽ lại đến thăm nhà mình ạ.”

Thần Tự biết cô đang giúp mình, anh khẽ mỉm cười, dùng bát cơm che mặt cười thầm.

“Vậy lần sau có thời gian nhớ đến ăn cơm nhé.”

Công việc không thể trì hoãn, Đặng Hân Lệ đành miễn cưỡng chấp nhận, dặn dò cô lần sau tới nhà chơi.

Hai người chỉ mang theo quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân nên nhanh chóng thu xếp xong.

Đặng Hân Lệ và chồng Thần Chí Cương tiễn hai người xuống dưới nhà. Thần Tự lấy xe từ gara, Giản Hi ngồi ở ghế phụ vẫy tay chào chú dì qua cửa sổ.

Hai người họ nhìn xe rời khỏi khu chung cư rồi mới quay lên nhà.

Giản Hi không biết đã về tới nhà từ lúc nào, chỉ biết mình ngủ gục trên xe và được Thần Tự bế vào nhà.

Anh cẩn thận không đánh thức cô, ra ngoài mua thức ăn, đợi đến tối làm bữa tối, sau đó đến chỗ giao hàng lấy một đống hàng, lén lút mở hộp, giấu đồ bên trong đi.

Khi anh bước vào phòng, Giản Hi vẫn đang ngủ. Anh nằm xuống bên cạnh, ôm lấy eo cô từ phía sau, cùng cô chợp mắt một lát, đợi đến giờ ăn tối mới dậy.

Anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa lại, một mình vào bếp nấu ăn.

Cơm nấu xong, anh lau khô tay, tháo tạp dề, vào phòng gọi Giản Hi dậy.

Thần Tự cao lớn ngồi xuống cạnh giường, tay đặt trên thành giường, nhẹ nhàng nhéo má Giản Hi, khẽ gọi tên cô.

“Giản Hi, Giản Hi…vợ yêu, dậy ăn cơm tối nào.”

Cô gái trên giường cau mày cử động cơ thể, mơ màng mở mắt. Lúc này trời đã tối, Thần Tự thấy đèn sáng chói nên chỉ bật một ngọn đèn nhỏ ở tủ đầu giường.

Ngủ một giấc khiến toàn thân cô mệt mỏi, đầu óc mụ mị, bĩu môi định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng anh liền bế cô ra khỏi phòng.

“Ưm…thơm quá…”

Ban đầu định làm nũng ngủ tiếp nhưng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, đầu óc cô tỉnh táo lại, nhìn thấy một bàn đầy món ăn yêu thích, cô nuốt nước miếng, tự giác chạy đến bàn ngồi, ngoan ngoãn chờ ăn cơm.