Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 95: Nhật Ký Của Hinh Hinh



Tiếp theo những ngày hôm đó cô cũng không có gặp anh nữa, vì anh phải chuẩn bị cho concert tiếp theo của mình nên cô và anh tạm thời phải xa nhau.

Nhưng nó xa nhau cũng không phải, cô ở đây tình yêu của cô cũng ở đây. Nhà của anh ấy ở đây, ở trong tim cô thì sao gọi là xa?

Hạ Giai mấy hôm nay cũng cảm thấy rất lạ, thường xuyên mệt mỏi, hay mất ngủ còn hay bồn chồn lo lắng. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa.

Ninh Lâm biết chuyện cũng lo lắng khuyên cô đi khám bác sĩ nhưng mà khi khám xong kết quả vẫn là không có bệnh.

Cô mệt mỏi hai mắt đều thâm quầng, kể cả khi Tạ Hinh gọi video tới cô cũng đều né tránh không cho xem mặt.

Đột nhiên, tối hôm đó khi cô không ngủ được cô liền đi kiếm gì đó chơi cho đỡ nhàm chán. Cô còn nhớ dạo này Tạ Hinh mới vừa dọn đồ sang chung cư của cô để ở.

Quần áo vẫn còn để rất nhiều trong vali, cô lò mò bò dậy đi xuống giường để tìm muốn sắp xếp lại nó.

Cô nhìn ba cái vali to đùng mà chỉ biết chống nạnh lắc đầu bất lực. Cô mở hai vali quần áo ra sắp xếp ngay ngắn vào trên tủ quần áo.

Cái nào ra cái nấy áo sơ mi của anh, vest của anh quần tay của anh sang một bên. Một bên kia là áo của cô, váy, quần và cả đầm của cô nữa.

Đến vali cuối cùng, nó rất nặng để xách được nó vào phòng là cả một quá trình dài đằng đẵng. Khi nãy cô còn có ý định sẽ không mang vào nhưng lại nghĩ mình đang dọn dẹp nửa chừng rồi làm thì làm luôn.

Cô bỏ vali nằm xuống đất mở ra, bên trong là vô vàng món đồ rớt ra. Cô giật giật mí mắt, cả người cứng đờ không tin đây là sự thật…

Vì tất cả món đồ bên trong này đều là thứ cô từng tặng cho anh. Con lật đật, siêu nhân, mô hình hoạt hình hay là ngôi sao cô xếp…anh cũng giữ lại.

Phía dưới của nó còn có một quyển sổ màu vàng cũ kĩ. Cô tò mò không biết bên trong là gì liền mà ra xem. Bên trong lại xuất hiện dòng chữ nắn nót «Nhật ký của Hinh Hinh.»

Cô bật cười vì sự trẻ trâu này của anh nhưng lại lật được trang đầu tiên:

Ngày XX Tháng XX Năm XXXX

❛Đây là ngày đầu tiên cô giáo kêu mình viết nhật ký. Mình không biết nên viết gì cả, nhưng cô giáo nói nhật ký là quyển sổ cất giữ những bí mật không thể nói ra của chính mình. Cô còn nói nếu viết nhật ký cũng sẽ không ai đọc của mình được. Vì vậy mình rất muốn nói Giai Giai, anh Hinh Hinh thích em nhiều lắm.❜

…----------------…

❛Giai Giai, anh trai rất rất rất rất thích em.❜

…----------------…

❛Giai Giai ơi, hôm nay cô gái bảo anh hãy tả về một người anh yêu thương nhất. Anh rất muốn tả về em nhưng cô lại dặn phải tả mẹ. Giai Giai đừng buồn anh trai nha.❜

…----------------…

❛Giai Giai, hôm nay anh được hạnh nhất đó. Anh không phải đã hứa với em sao? Anh trai nhất định sẽ học thật thật giỏi để Giai Giai tự hào về anh trai.❜

…----------------…

❛Giai Giai sao thế? Hôm nay Nghiên Nghiên cứ đi theo sao mình làm mình khó chịu. Nhưng khi Giai Giai thấy Nghiên Nghiên đi theo mình sao không lại giúp mình mà lại bỏ chạy chứ?❜

Cô vừa buồn cười lại cảm động, cô lật đến trên giữa cô vừa đọc đã đoán được lúc này anh viết là vào năm cấp 2:

Ngày XX Tháng XX Năm XXXX

❛Hôm nay là ngày đầu tiên Giai Giai vào lớp 6, anh mong Giai Giai của anh sớm có thể thích nghi với môi trường mới.❜

…----------------…

❛Hình như Giai Giai dạo này rất buồn thì phải, trên người cũng bị lấm lem. Nghiên Nghiên nói em ấy đã dần thích nghi được với các bạn trong trường chơi rất vui nên quần áo mới bị bẩn.❜

…----------------…

❛Hình như hôm nay mình thấy Giai Giai khóc, tim mình đau quá… Nhưng Nghiên Nghiên nói Giai Giai không thích mình. Nếu để em ấy thấy mình em ấy sẽ khóc lớn hơn…❜

…----------------…

❛Giai Giai à, em có thể đừng lớn lên quá nhanh được không? Anh sợ Giai Giai sẽ không còn thích anh trai nữa…❜

Hạ Giai muốn đọc hết quyển nhật ký này củ anh nhưng lại không cầm lòng được nữa…

Cô muốn gọi cho anh, muốn nói cho anh biết cô thích anh đến nhường nào. Cô nhào lên nệm cầm lấy điện thoại gọi cho anh.

Tạ Hinh bên kia đang chuẩn bị đi ngủ lại nghe tiếng điện thoại liền chạy tới nghe máy. Anh mừng muốn chết mấy bữa nay cô rất ít khi điện cho anh nhưng mà khi điện thoại cũng chỉ nói được mấy câu.

Anh phấn khích nghe máy nhưng vừa mở lên lại là thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô. Anh giật mình hỏi:

﹝Bé cưng, em làm sao vậy? Anh làm gì em giận sao?﹞

Hai tay cô cầm chặt điện thoại, hốc mắt đỏ ửng nghen ngào gọi tên anh:

﹝Tạ Hinh…﹞

﹝Hinh Hinh…﹞

Anh không biết cô bị làm sao nên chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành:

﹝Ơi anh đây…﹞

﹝Em mau nói đi là ai đã chọc ghẹo bé cưng của anh hả?﹞

Hạ Giai nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cổ họng nghẹn lại lời muốn nói cũng không nói ra được khiến cô òa lên khóc lớn.

Tiếng khóc đau thương của cô như hàng ngàn cây kim nhọn đâm vào tim anh. Nó khiến anh như muốn rỉ máu…

Cô là tâm can bảo bối của anh, là mạng của anh. Nước mắt của cô chả khác nào như đòn chí mạng muốn giết chết anh vậy.

Anh không cầm lòng được cả người hơi hốt hoảng, tay chân cũng trở nên luống cuống:

﹝Bé cưng, em đừng khóc nữa. Anh đau lòng muốn chết…﹞

Tạ Hinh hận, hận vì bây giờ anh ở quá xa cô nếu bây giờ cô mà gần anh chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được mà ôm chặt cô vào lòng.

Cổ họng anh khô khốc, cánh môi mấp máy khó khăn nói:

﹝Bé ngoan, em đợi anh một chút được không? Đợi anh bay về với em bé liền nhé?﹞

Vừa nói dứt câu điện thoại bên kia của Hạ Giai cũng hết pin. Tạ Hinh lại càng trở nên xót ruột.

Anh lập tức gọi cho Triệu Bân:

﹝Anh mau đặt vé máy bay về liền cho em.﹞

Triệu Bân đang ngủ lại bị anh làm cho giật mình tỉnh dậy:

﹝CMN, em điên rồi sao? Giờ này còn chuyến nào mà cho em về?﹞

Tạ Hinh cáu kỉnh:

﹝Không có thì tìm phi cơ riêng.﹞

Dứt lời anh liền cúp máy đi soạn vali để trở về, anh sợ cô sẽ cảm thấy cô đơn. Cô gái của anh đến anh còn không nỡ để cô ấy khóc.

Anh mà biết ai làm nữ thần trong lòng anh khóc anh liền giết chết người đó. Hạ Giai nằm trên giường khóc một lúc lâu.

Nhưng chắc do quá mệt nên cô đã nhanh chóng thiếp đi. Đến khoảng 4 giờ sáng, bên ngoài có tiếng mở cửa.

Người kia rón rén đi vào, quỳ một chân lên giường để chỉnh sửa người cô lại đắp chăn cho cô.

Anh nhìn đóng đồ cũ của mình còn có cả nhật ký của mình nằm rơi rớt trên sàn liền hiểu ra nguyên do.

CHẾT TIỆT!!! Đáng lẽ anh không nên mang nó theo qua đây. Chỉ là anh cảm thấy không nỡ bỏ nó ở biệt thự nên mới đem qua đây.

Anh lại càng không ngờ cô lại ngồi kiên nhẫn đọc nó. Anh nhìn hai mắt sưng húp của cô, khuôn mặt nhăn lại càng khiến tim anh đau hơn…
— QUẢNG CÁO —