Kẹo Sữa Bò

Chương 25



Ngày tổng kết.

Giữa cái thời tiết nắng nóng gay gắt của trời tháng năm. Chưa đến tám giờ mười lăm, bọn học sinh ở dưới sân khấu láo nháo, kéo ghế dồn lên phía trên tránh nắng, một số khác kéo ghế ra phía sau, núp lùm dưới bóng cây.

Minh Dũng cau mày, đưa tay che nắng. Trời càng lúc càng gắt, anh cởi áo khoác trùm lên đầu, đang định khom lưng thì người phía sau đánh bốp một tiếng.

"Thẳng lưng."

Minh Dũng gật gù, ngồi thẳng lưng, giây sau cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao anh phải nghe lời Nguyên Khang chứ.

Vương Thịnh ngồi ở hàng dưới chen chúc lên phía trên, trốn sau tấm lưng anh.

"Dũng, thẳng lưng đi."

"Nắng chết mẹ. Mày muốn thì lên đây mà ngồi."

Hai người bọn họ chen chúc trốn ở phía sau lưng Minh Dũng. Điều này khiến cho Minh Dũng như nảy sinh cảm giác anh là người cha vĩ đại gồng gánh sứ mệnh bảo vệ những đứa con thơ.

Trên bục giảng, thầy bí thư đoàn cầm micro nói.

"Bây giờ thầy sẽ đọc danh sách học sinh đạt danh hiệu xuất sắc."

"Mai Vũ An lớp 10a1."

"Nguyễn Văn Bình lớp 10a1."



Nguyên Khang cởi áo khoác ném cho Minh Dũng, vuốt vuốt mái tóc trước ánh mắt khinh bỉ của Dũng và Thịnh.

"Dương Nguyên Khang lớp 12a1."

Nguyên Khang đứng dậy, thân hình cao lớn, chân dài trời ban sải bước đến sân khấu. Anh không đứng ở phía sau như các bạn cùng khối mà đứng chen chúc lên phía trước, đứng cạnh Vũ An.

"Anh đứng ở đây làm gì vậy? Không sợ giáo viên bắt à."

Chưa đến hai mươi giây, thầy hiệu trưởng đã đi đến.

"Khang, em mau ra phía sau cho thầy."

"Mắt em không tốt nên em muốn đứng phía trước để dễ nhìn thấy ạ."

???

Mắt không tốt thì liên quan gì chứ.

Mọi người xung quanh đều xuất hiện dấu hỏi chấm.

"Nay thầy không đôi co với em. Mau tránh sang một bên."

Nguyên Khang gật đầu vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn đi sang bên phải Vũ An - vị trí cuối cùng hàng một.

Khi Nguyên Khang đi ngang qua, mu bàn tay chạm nhẹ nhàng vào tay cô, mang theo hơi ấm. Như có dòng điện chạy xoẹt qua, tim nảy lên. Vũ An ngơ ngác đưa mắt về phía anh. Trái ngược với biểu hiện của cô, anh lại rất bình thản.

Tựa như cái chạm ấy chỉ là vô tình.

Ở dưới, cô giáo cầm máy ảnh đứng ở vị trí trung tâm.

Trên sân khấu có một cặp trai gái đứng cạnh nhau chỉ cách một bước nhỏ. Cô gái mặc áo dài trắng thướt tha, cầm giấy khen nhìn vào máy ảnh cười rạng rỡ như hoa. Nhưng chàng trai bên cạnh lại không tập trung nhìn vào máy ảnh, mà nhìn vào cô gái bên cạnh, miệng vẫn treo nụ cười dụ dỗ gái nhà lành.

Tách.

"Tí nữa anh đợi em sau dãy phòng học." Vũ An thì thầm vào tai anh. Sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi.



(...)

"1 2 3 cheese."

Học sinh 12a1 xếp thành hai hàng ngang. Nữ đứng trước, nam đứng sau đồng loạt nhìn về máy ảnh, trỏ tay số một.

Sau khi chụp ảnh xong, Nguyên Khang nóng lòng, vội vã rời đi. Anh vừa chạy vừa đưa mắt nhìn xung quanh.

Ở sau dãy phòng vắng tanh, Vũ An cúi đầu di di mũi giày, không biết đang nghĩ ngợi điều gì nữa.

"Vũ An."

Vũ An ngoái đầu nhìn, cong môi mỉm cười, tiến lại gần anh.

"Anh nhắm mắt đi."

Nguyên Khang không hiểu cô đang định làm gì.

"Anh không được hé mắt đâu đấy."

Nguyên Khang không kiềm được mà nở nụ cười. Anh ngoan ngoãn nhắm chặt mí mắt, hai cánh tay buông lỏng hai bên.

Khi Nguyên Khang nhắm mắt lại, gương mặt ôn hòa, điềm đạm hơn nhiều, không còn nét cà lơ cà phất, đểu cáng giống mấy trap boy lừa tình.

Cơn gió thổi qua mang hơi nóng của mùa hạ nhưng tay Vũ An lại cực kỳ lạnh. Vũ An đặt vật gì đó vào lòng bàn tay anh.

"Anh có thể mở mắt được rồi."

Vòng tay được đặt ngay ngắn vào lòng bàn tay anh. Vòng tay đan bằng sợi chỉ đỏ, ở chính giữa gắn hình cỏ bốn lá. Vũ An vén vài sợi tóc mai, căng thẳng như đang trả bài cũ, cô mím môi.

"Em tự làm nên không được đẹp lắm."

"Đẹp lắm! Miễn là quà em tặng thì cái gì anh cũng thấy đẹp cả."

"Anh chẳng có lòng thành gì cả." Vũ An nhăn mặt.

"Em nghe nói mang vòng tay chỉ đỏ sẽ gặt hái được nhiều may mắn." Đoạn cô nói.

"Em chúc anh đạt được nguyện vọng một trong kỳ thi THPTQG." Vũ An ngẩng đầu, nghiêm túc nói.

"Em có cảm thấy vòng tay này, giống như tín vật trao cho người mình thương, trước khi người tham gia thi Đình không?"

Khác với những lần trước, Vũ An không ngại ngùng, lúng túng, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng điệu êm ả hơn mọi hôm.

"Em tin Dương Nguyên Khang sẽ thành công. Cố gắng anh nhé."

"Nếu anh được thủ khoa của tỉnh.."

Nguyên Khang chưa nói hết câu liền bị cô cắt lời.

"Anh nói linh ta linh tinh gì vậy." Vũ An nhón chân bịt miệng không cho anh hé răng thêm câu nào.

"Nói trước bước không qua"."

"Anh cứ cố gắng hết sức, trời cao sẽ không phụ lòng anh."
— QUẢNG CÁO —