Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 37: Chương 37:



Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Lâm Tư Hàm chuẩn bị đi làm. Bỏ Tiểu Thập Tam vào trong cặp dành cho mèo, Lâm Tư Hàm xoa xoa bụng nhỏ đầy thịt của Tiểu Thập Tam.
 
“Con mới trở lại công việc nhiều, nếu không cứ để Tiểu Thập Tam ở bên này, mẹ và ba con không có việc gì sẽ chăm sóc nó.” Triệu Nguyệt vừa gấp đồ vừa nói.
 
Tiểu Thập Tam trong balo dành cho mèo vẫy vẫy đuôi, kêu lên vài tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“A, Tiểu Thập Tam con đồng ý không?” Lâm Tư Hàm gãi gãi cằm nó, “Ở cùng bà ngoại?”
 
Tiểu Thập Tam kiêu ngạo mà quay đầu đi.
 
Triệu Nguyệt làm bộ muốn đánh đầu nó, “Đồ không có lương tâm.”
 
Ngày thường ở nhà, Triệu Nguyệt dỗ nó thường cho nó thêm cơm, trộn lẫn một ít ức gà hoặc là trứng cút linh tinh. Kết quả là, Tiểu Thập Tam vẫn cứ lựa chọn đi cùng Lâm Tư Hàm.
 
Thu thập mọi thứ xong, Lâm Tư Hàm kéo vali, đeo ba lô mèo trên vai đi ra cửa.
 
“Nhớ gọi điện thoại, công việc không bận thì trở về nhà ăn cơm.” Triệu Nguyệt đứng ở cổng lớn dặn dò, “Lần sau nhớ đem cả Tiểu Thập Tam đến ăn cơm.”
 
“Vâng vâng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm, cánh hoa điêu tàn của hàng cây trúc đào ven đường vẫn còn dính hơi sương. Giao lộ khu chung cư giáo viên trường đại học S, dưới cây long não đậm hương có một chiếc xe bảo mẫu đang đỗ. Lâm Tư Hàm kéo vali đến xe bảo mẫu, đi lên.
 
Đường Như nghe được động tĩnh quay đầu lại, “Ai ya, sao em về nhà còn mang theo hai túi hành lý? Chị nhớ rõ lúc em về là tay không mà?”
 
Trợ lý Tiểu Giang ở bên cạnh đỡ lấy balo mèo, thả Tiểu Thập Tam ra, “Đáng yêu quá.”
 
“Em cũng không biết, tay không về nhà, không biết lúc đi thế nào lại thu được cả túi đồ.”
 
“Được rồi, cả ngày hôm nay em sẽ rất bận. Tiểu Thập Tam làm sao bây giờ, cùng em chạy?” Đường Như ôm Tiểu Thập Tam mềm mại vào lòng, cùng trợ lý Tiểu Giang trêu đùa nó.
 
“Lịch trình ngày hôm nay đã sắp xếp lại một lần rồi, khẳng định không có thời gian đưa Tiểu Thập Tam trở về. Vừa đi vừa về, chỗ đó khẳng định sẽ kẹt xe.”
 
“Chị trông giúp em.” Lâm Tư Hàm để chuyên viên trang điểm làm việc trên mặt mình.
 
“Cũng được.” Đường Như suy nghĩ, đồng ý.

 
“Đúng rồi, đại ngôn ngày mai có nhận hay không?”
 
“Đại ngôn gì vậy?”
 
Đường Như cầm điện thoại đọc văn kiện, “Chính là đại ngôn DY mà Dương Tử San nhận cách đây không lâu. Em muốn nhận không?”
 
DY là một hãng son môi nổi tiếng, tuy rằng không phải nhãn hiệu lâu đời, nhưng những năm gần đây rất được các cô gái hoan nghênh, không ít minh tinh cũng rất thích dùng nó, ưu ái có thừa. Mà màu son Stoned rose trong bộ DY kissing cũng là màu mà Lâm Tư Hàm rất thích. Có thể nói, đại ngôn DY bây giờ chỉ có hai người Dương Tử San và Lâm Tư Hàm là có giá trị thích hợp nhất.
 
Đại ngôn là thành quả biến độ nổi tiếng thành lợi nhuận thực mà nhóm nghệ sĩ phấn đấu để giành lấy, xem một nghệ sĩ có nổi hay không, nổi như thế nào, địa vị cao hay không, cao như thế nào, nhìn đại ngôn trong tay của bọn họ là biết ngay.
 
Lâm Tư Hàm không nóng lòng tỏ thái độ, “Đại ngôn của cô ta bị mất?”
 
“Ừm. Cư dân mạng liên tục đòi DY đổi hình ảnh người phát ngôn. Không ít đại ngôn bị mất, sắp tới Dương Tử San có không ít quảng cáo bị hủy bỏ, rất nhiều hoạt động bị bắt ngừng lại.” Đường Như thở dài, “Cũng chỉ trách cô ta không biết cố gắng.”
 
“Nhận không? DY rất thích hợp với em.”
 
 “Không nhận.” Lâm Tư Hàm cự tuyệt, biểu tình thanh lãnh.
 
“OK.” Đường Như chỉ cần lâm Tư Hàm trả lời yes or no, nghe được câu trả lời phủ định, cũng không hỏi nhiều, nói thẳng: “Chị thông báo với bên kia.”
 
“Ừm.”
 
Trợ lý Tiểu Giang đang vuốt lông Tiểu Thập Tam khó hiểu hỏi: “Chị Tư Hàm, cơ hội tốt như vậy vì sao lại không nhận?”
 
“DY không thích hợp với chị.” Lâm Tư Hàm vén mái tóc ra sau tai, “Nói trắng ra, bây giờ chị không muốn có một chút quan hệ gì với Dương Tử San. Đại ngôn của cô ta cho dù tốt chị cũng không cần.”
 
“À à.” Trợ lý Tiểu Giang gật đầu liên tục.
 
“Hơn nữa lại nói, đại ngôn DY bây giờ giống như cầm củ khoai lang nóng trên tay, người không nhận, bất cứ tiểu hoa nào mà nhận cũng sẽ bị Dương Tử San cắn cho một ngụm.” Đường Như khó khi bộc lộ vẻ mặt kinh thường, “Bộ phận quan hệ xã hội còn không theo kịp tốc độ cắn người của cô ta.”
 
Bây giờ Dương Tử San giống như điên rồi, tẩy không sạch sau đó điên cuồng cắn người. Mấy fans viết những weibo dài nói ra đúng trọng tâm cho cô ta mà cũng bị cô ta block.
 
Ngoài cửa sổ xe, bóng cây màu xanh mơ hồ lướt qua nhanh. Thời tiết sáng sớm giữa mùa hè, càng ngày càng khô nóng, cánh cửa thủy tinh dày cũng bị phơi đến nỗi nóng bỏng người.
 
Lâm Tư Hàm hơi chau mày, trong nháy mắt lại buông ra.

 
Cục diện như ngày hôm nay, cơ hồ chỉ có thể nói là do chính tay Dương Tử San tạo thành. Không liên quan với cô.
 
“Chị vừa nói đã sắp xếp lại lịch trình ngày hôm nay?” Lâm Tư Hàm mở thời gian biểu của app Thời quang của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, khẽ xóa lịch trình.
 
Đường Như ra vẻ thần bí, “Chờ tới rồi sẽ biết.”
 
Lâm Tư Hàm, “…..”
 
Thế mà lại có người đại diện không cho nghệ sĩ biết lịch trình.
 
Qua cầu, con đường mà xe bảo mẫu đang chạy là con đường gần đây Lâm Tư Hàm hay tới lui. Gần giờ đi làm, các loại xe đủ kích cỡ đông đúc kết bè kết đội với nhau, chậm chạp di chuyển chờ đèn xanh đèn đỏ.
 
Dự cảm trong lòng Lâm Tư Hàm ngày càng mãnh liệt, lịch trình ngày hôm nay Đường Như sắp xếp có liên quan đến B.S.
 
Xe bảo mẫu một đường thuận lợi mà tiến vào tầng hầm đỗ xe tòa cao ốc B.S. Tài xế dừng xe tắt máy, nhắc nhở: “Chị Đường, tới rồi.”
 
Đường Như ôm Tiểu Thập Tam dẫn đầu đi xuống, bảo Tiểu Giang cầm balo cho mèo.
 
“Tại sao lại là B.S?” Lâm Tư Hàm mặc một chiếc váy chữ A. Váy dài trên đầu gối, vừa vặn ngang đùi, nhìn chân vừa thon lại dài. Bên trên lộ ra hai bờ vai trắng nõn, trong vẻ thoải mái tươi mới lại có chút sexy.
 
“Làm việc.” Đường Như làm bộ xử lý theo công việc.
 
“Chúng ta đi vào như thế nào?” Trợ lý Tiểu Giang lo lắng sốt ruột hỏi. Ra vào đều yêu cầu quét thẻ, ngay cả đối phương đến bàn bạc công việc cũng cần phải có nhân viên chuyên môn đến làm thẻ đăng ký.
 
“Chị vừa mới gửi tin nhắn thông báo cho bọn họ, đợi lát nữa sẽ có người tới.” Đường Như dứt lời, cửa kính đầy khí phái của khoa học kỹ thuật B.S tự động kéo sang hai bên.
 
Một anh trai mặc đồng phục vội vàng chạy ra, “Thật ngại quá, chào các vị, tôi có chút việc nên chậm trễ. Vị này chính là Lâm tiểu thư đi?”
 
“Chào anh.” Lâm Tư Hàm lễ phép mà chào hỏi.
 
“Đi lên thôi, hôm nay mời Lâm tiểu thư đến đây là vì hoạt động buổi chiều của chúng tôi tại trường đại học.” Người phụ trách hoạt động giới thiệu, “Rất đơn giản. Lâm tiểu thư ngày thường có chơi game không? Hoặc là đã từng chơi game chưa?”
 
“Có chơi một chút… Hồi cấp 3 có chơi mấy trò võng du một thời gian, bây giờ vừa mới tiếp xúc với LOL.”

 
“Vậy tốt rồi.” Người phụ trách đẩy đẩy gọng kính, “Buổi sáng nay sẽ là huấn luyện, chủ yếu là làm quen với các kỹ năng của game. Lâm tiểu thư có thể lựa chọn nhân vật môn phái mà mình thích để chơi.”
 
“Hoạt động buổi chiều ở trường đại học yêu cầu cái gì?”
 
“A, cái này rất đơn giản, vô cùng đơn giản, đừng lo lắng, không yêu cầu phải có thủ pháp kỹ thuật.” Người phụ trách hoạt động cười một cái, “Lâm tiểu thư chỉ cần đến đó thử chơi trò chơi một lát là được rồi.”
 
“Ừm.” Lâm Tư Hàm nghe hiểu rồi, cô chính là đi làm bình hoa.
 
“Huấn luyện khi nào bắt đầu?”
 
“Cái này không vội.” Người phụ trách ấn số tầng sau đó đóng cửa thang máy, nói với Đường Như và trợ lý Tiểu Giang: “Làm phiền hai người vào phòng nghỉ ngơi ngồi một lát.”
 
Số tầng không ngừng nhảy, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở.
 
“Lâm tiểu thư, Thẩm tổng ở bên trong.”
 
Lâm Tư Hàm, “…”
 
“Cảm ơn.”
 
“Không cần khách khí.” Người phụ trách hỏi Đường Như và cô, “Mọi người uống gì?”
 
“Cà phê, cám ơn.”
 
Trợ lý Tiểu Giang một bên xách theo balo mèo, trong lòng hừng hực mà giơ tay, “Tôi, tôi! Tôi có thể uống trà hoa được không?”
 
“Có thể.” Người phụ trách hoạt động nhìn cô gái mau miệng sau đó nhanh chóng đỏ mặt cười một tiếng, “Đều có.”
 
Cửa văn phòng kín mít, Lâm Tư Hàm không gõ cửa, cố gắng mở cửa không phát ra chút âm thanh nào. Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc làm việc của Thẩm Diệc Bạch.
 
Cởi áo vest màu đen, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trong tay thon dài có lực của người đàn ông đang cầm một cây bút màu đen, đang nghiêm túc nhìn văn kiện trên tay.
 
Từ góc độ này của Lâm Tư Hàm nhìn qua, chỉ có thể nhìn đường cong lãnh đạm và nghiêm nghị, xương hàm sắc bén như dao, không hơn không kém.
 
Phía sau anh là không gian trống hoàn toàn. Xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy cảnh biển cách đó không xa, biển trời nối liền, là một màu xanh mênh mang, trong màu lam thậm chí còn có chút màu lục nhạt.
 
“Bảng biểu báo cáo đâu?” Thẩm Diệc Bạch không nhìn người, trực tiếp hỏi.
 
Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng lùi về phía sau, khép cửa lại. Giẫm lên giày cao gót đi đến trước bàn làm việc của Thẩm Diệc Bạch, nói: “Là em. Không phải là người đưa bản báo cáo có phải rất thất vọng không?”
 
Thẩm Diệc Bạch buông bút, thân mình ngửa ra sau thản nhiên mà dựa vào ghế, cong khóe môi nhìn khuôn mặt đã make-up tinh xảo của Lâm Tư Hàm.

 
Lâm Tư Hàm hôm nay dùng son môi màu trà sữa, son môi hơi ngả cam, vừa dịu dàng lại có chút sắc xảo, khiến đôi môi no đủ của cô giống như pudding thạch trái cây, bóng loáng trơn mượt.
 
Nhận ra tầm mắt của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm cố ý cúi người. Cơ thể cô rất mềm mại, mặc dù bàn làm việc rất rộng, nhưng cô cũng vẫn có thể áp xuống để đối diện với tầm mắt của anh.
 
Môi, cách anh rất gần.
 
Yết hầu của Thẩm Diệc Bạch khẽ di chuyển, không nói chuyện.
 
“Son này không thể ăn.” Lâm Tư Hàm cười giảo hoạt.
 
Thẩm Diệc Bạch hỏi lại: “Cho nên?”
 
“Không, được.”
 
“Em nghĩ cái gì vậy?”
 
“Cái em nghĩ không phải là cái anh đang nghĩ?” Lâm Tư Hàm đứng dậy.
 
Thẩm Diệc Bạch hơi đẩy ghế về phía sau một đoạn ngắn, trầm giọng nói: “Lại đây.” Sợ Lâm Tư Hàm không đến, lại nói thêm một câu: “Huấn luyện.”
 
“A?” 
 
Phong cách chuyển đổi quá nhanh, Thẩm Diệc Bạch thay đổi một cách tùy ý tự nhiên, Lâm Tư Hàm có chút không theo kịp tiết tấu.
 
Thẩm Diệc Bạch nhắc nhở: “Hoạt động buổi chiều ở trường đại học.”
 
“…” Lâm Tư Hàm ngoan ngoãn đi qua, “Vì sao lại huấn luyện trong văn phòng của anh? Anh dạy em?”
 
Thẩm Diệc Bạch không ý kiến, cúi người mở bản cài đặt trò chơi trên máy tính.
 
Trò chơi đang load, ảnh hoạt hình giới thiệu đang chạy.
 
Lâm Tư Hàm cúi đầu nhìn thích thú nhìn đoạn hoạt hình mở đầu, hỏi: “Em ngồi đâu?”
 
“Em nói xem.”

 

 

 


— QUẢNG CÁO —