Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 661



CHƯƠNG 661: KHÔNG BIẾT ĐIỀU, DÂY DƯA KHÔNG DỨT!

Cảnh Liêm Uy ngồi trong phòng khách, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm tin tức trên ti vi, gương mặt đẹp trai đầy ý lạnh, nhưng khóe miệng lại mang theo một nụ cười giễu cợt mê người.

Ân Thiên Thiên nhìn ti vi xoay người không nói một câu, bộ dạng cúi đầu cười nhạt giống như tin tức trên đó là scandal nổ ra của một ngôi sao nào đó vậy, từ sau khi Cảnh Liêm Uy nói anh sẽ lo, Ân Thiên Thiên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, từ đầu tới đuôi cũng không có nữa tâm tư khác.

Cô đợi.

Dù là dài đằng đẵng, cũng không hối tiếc.

Chỉ cần là Cảnh Liêm Uy nói, cô sẽ tin.

Trên ti vi, tin tức phát ra như dầu sôi lửa bỏng, rõ ràng chuyện liên quan đến nhà họ Cảnh, nhưng điện thoại nhà họ Ân nhà họ Cảnh không hề gọi, bộ dạng kia giống như hoàn toàn không quan tâm Đổng Khánh rốt cuộc làm cái gì…

— Theo báo cáo, cậu chủ nhà họ Đổng tối hôm qua liên lạc ký giả của tòa, cùng với ký giả của toà còn có rất nhiều ký giả ở tòa khác, ở nhà họ Đổng, cậu Đổng đã kể lại tường tận những gì anh ấy đã nói ở cổng nhà họ Ân trước đó rằng cậu ba Cảnh mắc chứng rối loạn hoang tưởng…

— Hồ sơ bệnh lý của cậu ba Cảnh, viết rõ ràng cậu ba Cảnh đúng là bị mắc chứng rối loạn hoang tưởng, nhưng ngày tháng chẩn đoán là trước khi cậu ba Cảnh ly hôn với vợ là cô Ân, điều này không khỏi làm chúng ta càng hoài nghi, nguyên nhân cô Ân và cậu ba Cảnh ly hôn, thứ hai, đứa bé trong bụng cô Ân cũng bị mọi người hoài nghi, rốt cuộc có phải của cậu ba Cảnh hay không…

—Trước mắt, cách giải quyết tốt nhất của chuyện này, dường như chính là cậu ba Cảnh đứng ra tiếp nhận kiểm tra một lần nữa. . .

…..

Người dẫn chương trình trên ti vi vẫn đang nghiêm túc phát tin tức, đều là chuyện có liên quan đến nhà họ Đổng lấy hồ sơ bệnh lý về Cảnh Liêm Uy ra, thậm chí Đổng Khánh vẫn bày tỏ nguyện ý cưới Ân Thiên Thiên làm vợ, chỉ bởi vì yêu…

Ăn sáng xong, Cảnh Liêm Uy ưu nhã buông cái ly xuống, quay đầu đặt một nụ hôn ôn nhu lên trán Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài, em ở nhà ngoan ngoãn, đừng làm rộn.”

Hơi cắn môi, Ân Thiên Thiên hơi bất mãn nhìn anh, từ sau khi Cảnh Liêm Uy đi ra từ bệnh viện, cô phát hiện anh luôn coi cô giống như đứa trẻ mà ‘Quản’, lời này làm Ân Bách Phú và Lý Mẫn cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong mắt đều là cười nhạo và vui vẻ.

Con gái và con rể có quan hệ tốt, đây là một chuyện rất tốt, không phải sao?

Đi ra từ nhà họ Ân, vẻ mặt Cảnh Liêm Uy không để ý gì nữa lập tức trở nên nghiêm túc, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân nhanh chóng tiến lên, một người ở sau lưng anh nhẹ giọng nói gì đó, một người ở phía trước chú ý tới ký giả sáng sớm đã chặn đường, bảo vệ của nhà họ Ân và nhà họ Cảnh bận rộn tới giải quyết.

“Cậu ba, Liên Mẫn bên kia bị Điền Vinh ngăn lại, nhìn bộ dạng, dường như là tỉnh rồi…” Thừa Phó Lân nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt đều là vẻ nghiêm túc: “Bây giờ Liên Mẫn bị Mạc Tả giám sát, hoàn toàn không có đường sống để cựa quậy, vụ án của cô ta hẳn là mấy ngày nữa sẽ kết thúc, luật sư La nói không có vấn đề gì.”

Gật đầu, Cảnh Liêm Uy tỏ ý biết rồi, ngay sau đó nhẹ giọng hỏi một câu: “Đổng Khánh thì sao?”

Thừa Phó Lân ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, càng hạ thấp giọng xuống trả lời, nói: “Đổng Khánh khoảng thời gian này hay ở bên ngoài, nhà họ Đổng bị nhà họ Cảnh áp chế không nhẹ, ông cụ Đổng và Đổng Khánh mỗi ngày đều ở bên ngoài lôi kéo người ta, trước mắt chỉ lôi kéo được ba người, tài liệu đều ở trong tay Cát Thành Phong, tôi xử lí xong rồi, còn nữa tất cả bác sĩ của ông cụ Đổng bây giờ đều ru rú trong nhà họ Đổng, Đổng Khánh…”

Hơi dừng lại một chút, Thừa Phó Lân len lén nuốt nước miếng, vẫn đánh bạo nói: “Đổng Khánh bây giờ, mỗi buổi tối đều sẽ qua bên này một chuyến, cũng không đi vào chỉ là ở cửa nhìn một chút, hẳn… Hẳn là đến xem mợ ba…”

Lông mày khẽ nhướng lên, khóe miệng Cảnh Liêm Uy cong lên một nụ cười châm chọc, không nói gì.

Đổng Khánh!

Không ngờ lại nhớ nhung vợ anh như vậy, anh nên tặng anh ta thứ gì đó không?

Bước lên xe, Cảnh Liêm Uy không hề để ý tới ký giả phía sau, sắc mặt như sương, nhìn qua cũng biết tâm trạng không tốt, không ít người suy đoán có phải vì tin tức sáng nay hay không, nhưng không ai so với Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong rõ ràng hơn, hoàn toàn là bởi vì tên Đổng Khánh không biết điều, dây dưa không dứt!

Tập đoàn Cảnh thị.

Cảnh Liêm Uy vừa xuống xe, bị đông đảo ký giả chặn ở cửa, toàn bộ bảo vệ đều điều động tới mới có thể chế trụ được.

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi anh sẽ đi làm kiểm tra một lần nữa để chứng tỏ mình trong sạch sao?

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi tin tức anh bệnh nặng là gạt nhà họ Ân sao?

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi cũng bởi vì chuyện này dẫn đến cổ phiếu Cảnh thị tuột dốc, anh có ý kiến gì không?

…..

Ký giả hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng bước chân Cảnh Liêm Uy không ngừng tiến thẳng vào trong tập đoàn Cảnh thị, lập tức không còn ai có thể bước vào quấy rầy anh nữa, ký giả phía sau vẫn còn đang âm ĩ, Cảnh Liêm Uy đưa lưng về phía bọn họ vừa đi vừa giơ tay lên vẫy vẫy, người phía sau đều ngậm miệng, không nói ra lời.

Bước vào phòng làm việc của mình, Cảnh Liêm Uy nhìn Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình ngồi bên trong, bước chân vững vàng rồi gật đầu sau đó dặn dò nói: “Mang tất cả bác sĩ nhà họ Đổng đến cho tôi, nếu bọn họ muốn ồn ào thì tôi càng làm ồn ào hơn, đúng lúc chọn lọc người cho Cảnh thị, người không để tâm ở Cảnh thị tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”

Thừa Phó Lân gật đầu, ngay sau đó nhìn Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình gật đầu mới xoay người rời đi.

Cát Thành Phong tiến lên nhẹ giọng mở miệng nói: “Cậu ba, đây là biến động cổ phiếu mấy ngày nay của Cảnh thị và nhà họ Đổng, hơn nữa, tôi phát hiện Đổng Khánh đang tính toán liên lạc với cô Ân Tinh….”

Nghe thấy tên Ân Tinh, Cảnh Liêm Uy hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Cát Thành Phong, Cát Thành Phong lập tức trả lời nói: “Anh ta dường như muốn ra tay từ chỗ Ân Tinh, nhưng có lẽ là chuyện của Kha Tiềm trước đây đả kích cô ấy quá lớn, bây giờ Ân Tinh vẫn chưa trả lời, người của chúng ta cũng đang quan sát kĩ lưỡng…”

Gật đầu một cái, Cảnh Liêm Uy không quá để ý chuyện này, nhưng đối với anh mà nói, nếu Ân Tinh tiếp tục buôn đi bán lại như thế, anh không ngại tự mình xử lí cô ta!

Đến khi Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đều báo cáo xong lui ra ngoài sau đó cẩn trọng đóng cửa lại, Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình mới nhìn anh nhẹ giọng mở miệng, hỏi: “Chuẩn bị làm thế nào?”

Đưa tay cởi nút áo âu phục ra, cả người Cảnh Liêm Uy tao nhã đứng ở đó cong khóe miệng lên nói: “Ba, chẳng lẽ ba không phát hiện bây giờ con có gì đó khác sao?”

Lời vừa nói ra, Cảnh Nguyên Phước không hiểu nhìn chằm chằm anh quan sát từ trên xuống dưới, ngay cả Cảnh Liêm Bình cũng chưa lấy lại được tinh thần, dường như là đồng thời, hai người bình tĩnh lại đứng dậy nhìn anh, không dám nói nhưng lại muốn mở miệng hỏi, dường như ngay cả hô hấp cũng dừng lại…

Có phải chuyện tốt đẹp giống như bọn họ nghĩ hay không?

Bệnh của Cảnh Liêm Uy, có chuyển biến rồi?

Khóe miệng khẽ mỉm cười, Cảnh Liêm Uy xoay người ngồi vào vị trí của mình, vừa mở máy tính ra vừa nói: “Tình hình ít nhiều khống chế được, khoảng thời gian trước nằm viện, viện trưởng và thầy Mộ Dung kiểm tra cho con, tình huống khá hơn một chút, tuy không tới mức khỏi hẳn, nhưng ít nhất con có thể bảo đảm, con sẽ không làm thương tổn vợ con của con…”

Lời vừa nói ra, Cảnh Nguyên Phước kích động như muốn khóc lên! Cảnh Liêm Bình lại không nhịn được toét miệng cười.

Nhà họ Cảnh, rốt cuộc vẫn không dễ dàng hao tổn một Cảnh Liêm Uy rồi!

“Liên quan tới chuyện Đổng Khánh bên này con sẽ xem xét mà làm, mọi người yên tâm đi, ba, chỉ là còn phải làm phiền ba chú ý ông cụ Đổng bên kia, con xử lý Đổng Khánh.” Khẽ cong khóe miệng cười nói, tâm trạng bây giờ của Cảnh Liêm Uy rõ ràng cũng không tệ lắm, quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Bình nói: “Anh, chuyện của em anh chắc có thể làm chứ?”

Cảnh Liêm Bình cười đưa quả đấm ra nhẹ nhàng đập vào ngực mình, giống như khi còn bé hai người cùng nhau nghịch ngợm phá phách vậy, ăn ý một cách lạ thường, mỗi lần đều có thể khiến Vi Gia Huệ nhức đầu không thôi.

Xử lý xong chuyện nơi này, Cảnh Liêm Uy bắt đầu bắt tay làm, mà Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình lại bắt đầu hỗ trợ từ bên kia, sự ăn ý và phối hợp như vậy đã chèn ép nhà họ Đổng gắt gao.

Chiều hôm đó, Cảnh Liêm Uy thông qua bộ phận Quan hệ xã hội của tập đoàn Cảnh thị phát một thông báo, bày tỏ sẽ bảo lưu quyền hạn pháp lý đối với bất kỳ ai đã tiến hành phỉ báng anh, đồng thời hành động cá nhân của anh không liên quan gì đến Tập đoàn Cảnh thị.

Nhà họ Đổng.

Đổng Khánh và ông cụ Đổng từ sáng sớm đã thức dậy muốn nhìn bản mặt đen thui trầm tĩnh của Cảnh Liêm Uy trên ti vi, nhưng không chờ được gì cả, khó tránh khỏi không vui, ngay lúc hai người tỏ ý bất mãn cả ngày trời, đột nhiên có ba người cảnh sát tới nhà họ Đổng, trong đó bao gồm Mạc Tả hiện giờ đang làm cảnh sát trong cục cảnh sát, cũng bao gồm Trình Thiên Kiều cảnh sát hình sự quốc tế, cảnh này vừa xuất hiện lập tức thu hút vô số ký giả.

Khoảng thời gian này, chỉ cần là người của nhà họ Cảnh nhà họ Đổng, bên cạnh đều có vô số ký giả đi theo!

Bây giờ gặp tình huống như vậy từng giây từng phút càng phải nắm chắc thời cơ tốt nhất!

— Cục trưởng Mạc, xin hỏi hôm nay anh tới đây làm gì? Nhà họ Đổng phạm tội gì sao?

— Cục trưởng Mạc, vụ án liên quan tới cô Ân còn chưa xử lý xong, bây giờ anh tới đây là chỉ thị của phía trên sao?

— Cục trưởng Mạc, anh và hình cảnh Trình cùng nhau tới, là bởi vì có án lớn sao?

….

Hai người đều không trả lời câu hỏi của ký giả, ngược lại cảnh sát nhỏ ở bên cạnh tiến lên bày tỏ nếu như bọn họ tiếp tục như vậy sẽ bắt bọn họ với tội danh gây cản trở công vụ, cứ như vậy các ký giả lập tức đều yên lặng, ngay cả cảnh sát nói không cho phép chụp hình và báo cáo cũng ngoan ngoãn làm theo, nhưng trước sau đứng ở một bên xem chừng.

Có một số việc mặc dù không thể báo cáo ra ngoài, nhưng biết cũng là một chuyện tốt, không phải sao?

Ông cụ Đổng và Đổng Khánh ra ngoài, mặt đầy vẻ lo lắng, hoàn toàn không nghĩ tới cảnh sát sẽ đến nhà.

“Cục trưởng Mạc, hình cảnh Trình, xin hỏi có chuyện gì không?”Ông cụ Đổng nhẹ giọng hỏi thăm, đối mặt với hai vị đại thần này ông ta ít nhiều cũng hơi kiêng kỵ, dù sao đây không phải là địa bàn của ông ta, cho dù là địa bàn của ông ta, với danh hiệu của Mạc Tả và Trình Thiên Kiều, ông ta cũng không dám làm bậy: “Tôi có thể giúp các người cái gì không?”

Mạc Tả cười xấu xa, cái thờ ơ khi ban đầu làm ‘Diêm Vương’ lộ ra, làm ông cụ Đổng cũng hơi xấu hổ.

“Ông cụ Đổng đương nhiên là có thể giúp một tay, giao tất cả bác sĩ có tay nghề cao của nhà ông ra đây mọi người đều dễ làm việc, không cần huyên náo khó coi như vậy phải không?” Nhẹ giọng nói, trong mắt Mạc Tả đầy ác ý, khóe miệng nâng lên một độ cong dường như cũng lộ ra vẻ hồ ly gian trá: “Bọn tôi chỉ là dựa theo ý của phía trên mà làm việc, xin lỗi, ông rộng lòng tha thứ.”

Nụ cười bên khóe miệng đó ông cụ Đổng nhìn thấy hận không thể tiến lên đánh cho hai quyền!

— QUẢNG CÁO —