“Chủ tịch Lục! Là tôi sai. Mong ngài có thể rộng lượng cho chúng tôi một cơ hội.”
Lục Tử Ngôn gõ tay lên bàn cũng không nói là được hay không.
Người vừa lên tiếng đổ mồ hôi vẫn đứng yên bất động chờ đợi câu trả lời của anh.
Lục Tôn cảm thấy tình hình không ổn liền hạ giọng nói gì đó với Tô Khuynh.
Lục Triều ở một bên cứ ngây ngốc đến tận bây giờ. Lục Tử Ngôn thật sự là đi lại được rồi… Anh ta bắt đầu lo sợ rằng Lục Tử Ngôn sẽ trả thù mình.
Lục Tử Ngôn lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Mọi người biết vì sao đến tận giờ phút này vẫn còn có thể ở lại Lục Thị không.”
“Chúng tôi…” Mọi người ngập ngừng.
“Vì ba tôi. Mọi người đã cùng ông ấy cố để có ngày hôm nay. Lúc ông ấy mất vẫn muốn tôi giữ lại Lục Thị để mọi người có thể tiếp tục thay ông ấy.”
Ai cũng lặng người… Lòng tham đã làm mờ mắt họ nên mới.
“Chủ tịch! Chúng tôi sai rồi. Chúng tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mong ngài có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội.”
Những người có tuổi ở đây đã từng góp sức vào Lục Thị. Nhưng khi ba anh mất, mọi người cũng vì lòng tham của mình mà chia năm xẻ bảy không còn đoàn kết nữa.
“Nếu tôi không tình thì giờ phút này các người có thể ngồi ở đây không. Vấn đề này đến đây kết thúc.”
Vừa nghe đến đây họ mừng rơi nước mắt.
Lại nghe anh nói tiếp.
“Cũng sắp sang năm mới. Ai cũng cần tiền để lo cho gia đình mình. Tôi cũng không tuyệt đường sống của mọi người. Tất cả lợi nhuận tôi đều đã sắp xếp. Năm mới vui vẻ.”
Tâm trạng họ như vỡ òa.
“Hoan hô chủ tịch! Chủ tịch muôn năm.”
Lục Tử Ngôn khẽ cười.
“Tan họp!”
Mọi người cũng không dám nán lại lâu liền nối tiếp nhau rời khỏi.
Đồng Tịch nhìn ông xã mình đến không chớp mắt. Vừa đánh phủ đầu vừa xoa dịu. Quá lợi hại.
Cả nhà ba người họ cũng đứng dậy.
“Chưa gì đã đi rồi sao.”
Chỉ đi được vài bước liền khựng lại.
Tô Khuynh hít sâu một hơi quay lại.
“Con còn muốn gì nữa hả?”
“Câu này con nên hỏi mẹ.”
Anh đứng dậy đi về phía bà.
“Thấy con trai mình lành lặng đứng trước mặt mẹ không vui sao.”
“Con… Con lừa mẹ đúng không. Còn chưa bao giờ bị thương.”
Lục Tử Ngôn bật cười nhưng lại chua xót.
“Những đau đớn để đứng lên một lần nữa. Không dễ dàng.”
“…” Tô Khuynh mím môi, tay siết chặt lại không lên tiếng.
Đồng Tịch mím môi lại nhớ đến những việc mà mẹ mình đã từng làm. Cô lại thấy đau lòng cho anh…
Lục Tôn níu tay bà.
“Louis khỏe lại là một chuyện chuyện vui. Hay là nhân cơ hội này ăn bữa cơm đoàn viên.”
Ông lại nhìn sang Đồng Tịch.
“Đây chắc là con dâu.”
Đồng Tịch giật mình khi bị nhắc đến. Cô gật đầu chào hỏi hai người.
Tô Khuynh híp mắt. Giờ này bà mới để ý đến đứa con gái bên cạnh con trai mình. Dù sao dùng cớ này để hòa hoãn lại vấn đề rò rỉ thông tin mật. Sau đó sẽ tìm cách giải quyết cũng tốt.
Bà đi đến.
Lục Tử Ngôn chắn ngang.
“Mẹ muốn làm gì?”
Tô Khuynh dừng lại.
“Con làm sao vậy. Mẹ muốn nhìn con dâu một chút cũng không được.”
“Cũng không nhất thiết phải đến gần như vậy.”
“Con… Mẹ cũng không thể ăn tươi nuốt sống nó được.”
Đồng Tịch níu góc áo anh.
“Em không sao đâu.”
“Haha… Con dâu thật ngoan.”
Bà nhìn xung quanh, không thấy Lục Triều có chút buồn bực. Mỗi lần có chuyện gì liền chạy mất dạng.
Quay lại vấn đề chính.
“Hai con về nhà ăn bữa cơm đoàn viên với ba mẹ. Con dâu sẽ đến đúng không.”
“…” Đồng Tịch.
Lục Tử Ngôn nắm lấy tay cô kéo ra sau mình.
“Được rồi! Không cần giả vờ nữa. Con sẽ về.”
Bà chưa kịp tỏ ra vui mừng đã nghe anh bồi thêm một câu.
“Chuyện riêng đã nói xong. Chuyện công cũng không thể thiếu. Con cho mẹ một tuần, giải thích thỏa đáng vấn đề rò rỉ thông tin.”
“Mẹ…”
Anh đưa cô ra ngoài cũng không nán lại thêm giây phút nào nữa.
Đồng Tịch như thở phào khi ra khỏi nơi đó. Cô niết nhẹ lòng bàn tay anh. Cô bây giờ lại bắt đầu nể phục anh, sống trong ngôi nhà như vậy vẫn có thể tự mình làm chủ bản thân.
“Sao vậy?”
“Ông xã! Anh mệt mỏi lắm đúng không.”
Anh khẽ cười xoa xoa mái tóc cô.
“Ừm!”
Với danh nghĩa người nhà nhưng chưa bao giờ nhận được sự ấm áp từ tình thân. Suốt ngày cứ tranh giành lợi ích, không bao giờ nhìn thấy cái sai của mình. Có lẽ, phải đến lúc khiến bà từ bỏ, hiểu được cái sai của mình. Khi mù quáng yêu và tin một người chưa từng yêu mình.
Nếu ông ta thật sự yêu mẹ anh sẽ không bao giờ khiến bà trở nên tồi tệ như vậy.
[…]
Tô Khuynh cùng Lục Tôn trở về biệt thự.
Mặc dù bên ngoài ông ta rõ ràng khuyên bà nhưng ẩn ý bên trong lại là khiêu khích.
Ông ta thở dài có chút mệt mỏi.
Tô Khuynh nhìn sang.
“Anh sao vậy? Buồn vì chuyện…”
Ông liền cắt ngang lời bà.
“Em đừng nghĩ như vậy. Anh cũng không muốn những thứ đó… Chỉ là… Louis chắc hẳn là vẫn còn không vừa mắt anh nên mới đối đầu với em.”
Tô Khuynh đi sang phía ông ta ngồi xuống.
“Anh đừng nghĩ như vậy. Em sẽ tìm cách thuyết phục nó. Dù sao Lục Thị không thể so sánh với TS. Em nghĩ nó chỉ đang giận dỗi em thôi.”
“Nhưng mà… Em có thấy lạ không.”
“Chuyện gì?”
“Chân Louis rõ ràng ngày hôm ấy, anh và em đều có mặt. Bác sĩ nói có thể không chữa khỏi… Tại sao, có phải nó vẫn luôn không tin tưởng em, cho nên.” Nói đến đây ông ta lại ngập ngừng.
Tô Khuynh khựng lại. Ngày hôm đó, mình đã quỳ xuống cầu xin nó đừng truy cứu vì Tiểu Triều. Bà biết mình ích kỷ nhưng anh cũng không nên lừa dối mình như vậy.