Hứa Liên Kiều nhìn Đường Dạ Khê và nói: “Mấy năm nay, tôi đã đi theo sư phụ đến trời nam đất bắc.
Sau khi sư phụ qua đời, tôi lại đến Quảng Sa, tiếp nhận nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Tôi đã đi khắp nơi để tìm và giết chết những kẻ đã hại chết bố mẹ và ông nội tôi.”
Cô ấy lại lắc đầu nói: "Nhưng thế giới quá rộng lớn, biển người quá mênh mông, tôi tìm mãi mà vẫn không tìm được...!May mà...”
Cô ấy cúi đầu nhìn xuống tấm ảnh trên điện thoại của Đường Dạ Khê, giọng nói bỗng trở nên lạnh như băng: “May mà lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.
Cuối cùng tôi cũng tìm được bà ta...!tôi phải giết bà ta!”
Hứa Liên Kiều bất thình lình đứng dậy, lao ra khỏi cửa.
“Kiều Kiều, cô bình tĩnh đã!” Đường Dạ Khê vội vàng ôm lấy cô ấy: “Kiều Kiều, giết người phải đền mạng.
Cô giết bà ta, cô cũng không sống được đâu.”
“Tôi không sợ!” Hứa Liên Kiều bình tĩnh nói: “Tôi sống là để báo thù, chỉ cần có thể báo thù cho bố mẹ và ông nội, để kẻ sát nhân nhận báo ứng mà chúng đáng phải nhận, tôi không sợ chết!”
“Nhưng Kiều Kiều…” Đường Dạ Khê nói: “Tôi vừa nói rồi, bà ta tên Từ Tú Huỳnh, là mợ hai của tôi.
Cậu tôi là con trai thứ hai của nhà họ Đường, có quyền có thế Từ Tú Huỳnh là bà hai nhà họ Đường, bọn họ đi lại bằng xe hơi sang trọng, bên cạnh còn có vệ sĩ luôn đi kèm, cô không giết được bà ta đâu!”
Đường Dạ Khê kéo Hứa Liên Kiều lại, ấn cô ấy xuống sô pha: “Kiều Kiều, đến lúc đó, cô không giết được bà ta, còn mang tội giết người không thành, còn bà ta vẫn có thể tiêu dao tự tại ở bên ngoài thì cô định làm gì?”
Hứa Liên Kiều hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Đúng, Khê Khê, cô nói rất đúng.
Tôi không thể quá nóng vội...!tội đã đợi ngày này hơn mười năm rồi, tôi có thể đợi thêm mấy ngày nữa...!Tôi cần một kế hoạch chi tiết, một kế hoạch có thể giết được bà ta chỉ trong một lần duy nhất.”
Đường Dạ Khê: “...!Kiều Kiều, cô đừng nghĩ như vậy.
Cô tự ý trừng phạt bà ấy có thể khiến bản thân cô rơi vào vòng lao lý, hay là chúng ta báo cảnh sát? Chúng ta tìm luật sư giỏi nhất, tống bọn họ vào tù, được không?”
“Vào tù ư? Sau đó thì sao?” Hứa Liên Kiều nghiêng đầu nhìn Đường Dạ Khê, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: “Đừng nói là đã mười mấy năm trôi qua có thể sẽ không tìm được chứng cứ nữa.
Cho dù có thể tìm được thì những chứng cứ đó có thể tống bọn họ vào tù không? Gây tai nạn bỏ chạy dẫn đến chết người, cô có biết là sẽ bị kết án bao nhiêu năm không? Bọn họ bị tống vào tù, nhưng vẫn có thể tìm cách giảm án, giảm mấy lần như thế, nói không chừng chưa ngồi được mấy năm đã lại có thể ra ngoài làm lại cuộc đời rồi! Còn bố mẹ tôi, ông nội tôi thì sao?”
Hai mắt Hứa Liên Kiều đỏ ngầu, ý hận như lan tràn ra ngoài: “Bố mẹ tôi, ông nội tôi, ba mạng người, họ không bao giờ có thể sống lại được.
Bởi vì hai kẻ súc sinh đó mà tôi mất bố, mất mẹ, mất gia đình, cả đời này tôi phải sống trong sự đau khổ.
Bọn họ đã hủy hoại cuộc đời tôi, ngồi tù mấy năm là coi như xí xóa, có công bằng không?”
“Cô nói đúng lắm! Tôi ủng hộ cô! Nhưng tôi thấy nếu cô tự mình lao đi giết người thì quá đơn giản và thô bạo, không có chút kỹ thuật nào hết.” Bách Lý Tùy Băng nhìn Hứa Liên Kiều, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Thế này đi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một tay sát thủ cực kỳ giỏi, chỉ cần cô đưa tiền, tôi đảm bảo rằng, cô muốn giết ai thì người đó phải chết.”
“Anh cút đi!” Đường Dạ Khê tức giận, ném khăn giấy ở bên cạnh vào người Bách Lý Tùy Băng: “Bây giờ anh lập tức cút ra ngoài cho em.”
Bách Lý Tùy Băng đỡ lấy khăn giấy bị Đường Dạ Khê ném, tỏ ra ấm ức: “Khê Khê, sao em lại vô lý như vậy? Không phải cách anh nói tốt hơn việc cô ta tự mình đơn phương độc mã xông vào nhà họ Đường giết người sao?”
“Bách Lý Tùy Băng!” Đường Dạ Khê tức đến nỗi muốn bóp cổ anh ta: “Em cảnh cáo anh, nếu sau này anh để em phát hiện ra anh đã làm những chuyện phạm pháp, em sẽ bảo anh Hàn đánh chết anh! Bây giờ thì anh lập tức ra ngoài ngay cho em! Đến Vạn Chi Long mua sinh tố hoa quả cho em, em muốn anh đích thân đi mua, nếu anh dám nhờ người khác đi, ngày mai em sẽ bảo anh Hàn đưa anh về!”
Bách Lý Tùy Băng nhún vai: “Mua sinh tố thì mua sinh tố, làm gì mà phải hung dữ như vậy? Nếu em muốn uống, đương nhiên là anh có thể đích thân đi mua, sao phải nhờ người khác làm gì? Sau này em không nên nói những lời uy hiếp như vậy, làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta quá.”
Đường Dạ Khê: “Anh mau đi đi!”
Nếu anh ta còn không đi thì sợ là Kiều Kiều sẽ chém chết anh ta mất.
Người ta đang đau lòng như thế mà anh ta cứ như không, chẳng có một chút đồng cảm gì cả, bị chém chết cũng không có gì kỳ lạ.
“Anh hiểu rồi, anh đi ngay đây...” Bách Lý Tùy Băng đứng dậy đi ra ngoài: “Em yên tâm đi, anh sẽ quay lại sớm thôi, đảm bảo là em sẽ được uống ly sinh tố tươi ngon nhất.”
“Đừng!” Đường Dạ Khê nói với theo: “Anh cứ đi từ từ thong thả thôi, càng chậm càng tốt.”
Bách Lý Tùy Băng đáp: “Anh biết em ghét bỏ anh mà.
Anh đẹp trai như vậy, tại sao em lại ghét bỏ anh chứ? Em chẳng có mắt nhìn gì cả, nếu đổi lại là người khác thì người ta đã cười cười nói nói với anh suốt ngày rồi.”
Anh ta lẩm bẩm rồi rời đi, Đường Dạ Khê an ủi Hứa Liên Kiều: “Kiều Kiều, cô đừng để bụng, con người anh ta là như vậy đấy, đầu óc anh ta không được bình thường, cô đừng so đo với anh ta.”
“Không sao.” Hứa Liên Kiều lắc đầu, giọng đầy châm chọc: “Thế này đã là gì, so với đám người ác độc của năm đó thì ít nhất anh ta không làm hại tôi mà.
Anh ta đã cho tôi một gợi ý...!tôi thấy ý kiến của anh cũng không tồi!”
Đường Dạ Khê: “...”
Đợi đến khi Bách Lý Tùy Băng quay lại, cô nhất định sẽ gọi anh ta vào phòng tập võ, đánh cho anh ta một trận thật đau!
“Kiều Kiều, cô đừng nôn nóng.
Tôi nhất định sẽ giúp cô báo thù!” Đường Dạ Khê ôm vai cô ấy, khuyên nhủ: “Kiều Kiều, cô là bạn tốt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô phải vào tù vì chuyện báo thù này.
Chúng ta cứ thong thả suy nghĩ, chắc chắn có thể tìm ra được một cách, vừa có thể báo thù được cho cô mà bản thân cô vẫn bình an vô sự.”
Hứa Liên Kiều im lặng không nói gì, vừa nhìn đã biết là cô ấy không đồng tình với ý kiến này.
Đường Dạ Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Kiều Kiều, cô xem, Từ Tú Huỳnh chỉ là đồng phạm, hung thủ thật sự giết bố mẹ cô là người đàn ông đi cùng với bà ta.
Cho dù cô có giết Từ Tú Huỳnh thì cũng không có nghĩa lý gì cả.
Cô giết Từ Tú Huỳnh, cô sẽ bị cảnh sát bắt, còn kẻ thực sự giết chết bố mẹ vẫn có thể tiêu dao tự tại ở bên ngoài.
Cô cũng không muốn kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy, đúng không?”
Hứa Liên Kiều do dự một chút, sau đó gật đầu đáp: “Khê Khê, cô nói đúng, tôi nên tìm ra người đàn ông đó trước, giết người đàn ông, sau đó giết Từ Tú Huỳnh!”
Đường Dạ Khê: “...!Kiều Kiều, cô bình tĩnh lại một chút.
Đừng cứ động chút là đòi chém đòi giết, sau cùng thù không báo được còn bị tống vào nhà giam.
Chúng ta suy nghĩ kỹ, tìm ra một cách giải quyết chu toàn được không?”
“Cô nói đúng!” Sau khi sự kích động và nóng nảy lúc đầu đã qua đi, Hứa Liên Kiều bình tĩnh lại, đầu óc cũng bắt đầu xoay chuyển: “Đòi chém đòi giết chỉ là cách làm ngu ngốc, tôi có thể dùng thuốc độc! Tôi có thể nghĩ cách đầu độc họ.
Tôi không giỏi võ, mà tỷ lệ thành công khi giết người bằng dao thật, súng thật quá thấp, chi bằng tôi dùng sở trường của mình, dùng thứ mà tôi giỏi nhất, hạ độc Từ Tú Huỳnh và người đàn ông kia, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cách giải quyết chu toàn mà cô muốn nói không phải là như vậy!
“Kiều Kiều, chúng ta không thể phạm pháp!” Đường Dạ Khê nắm tay cô ấy, nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, tôi mong cô có thể bình an vô sự, sau này tìm một người kết hôn và sinh con, sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc vui vẻ một đời.
Nếu tay cô nhuốm máu tươi, cho dù cảnh sát không bắt được cô thì cuộc đời này của cô cũng sẽ không hoàn mỹ.”
Hứa Liên Kiều khịt mũi đáp: “Tôi không sợ!”
“Tôi biết là cô không sợ, nhưng tôi sợ!” Đường Dạ Khê nói: “Trước khi sư phụ qua đời, ông đã giao tất cả mọi người lại cho tôi, dặn tôi chăm sóc mọi người.
Tôi nhất định phải hoàn thành lời dặn dò của ông ấy, chăm sóc mọi người thật tốt! Mọi người phải sống tốt, không ai được xảy ra chuyện gì cả.”
Đường Dạ Khê ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thế này đi, để tôi đi hỏi Cố Thời Mộ, xem anh ấy có cách gì không, anh ấy là người sinh ra và lớn lên ở thủ đô, hiểu biết nhiều, vừa có bản lĩnh vừa có quan hệ, có lẽ anh ấy có thể giúp cô báo thù.”.