Trở về từ Tạ gia, mẹ Tạ đã cho rất nhiều món ăn nhỏ do bà tự làm, Tạ Nghiên không thích nhưng Hoắc Duyên Niên bất ngờ lại thích món đó, thậm chí còn mang đến văn phòng để ăn mỗi ngày. Tạ Nghiên không biết Hoắc Duyên Niên buồi trưa nhìn thấy nhân viên liền khoe món ăn của mẹ vợ làm.4
Hôm nay Tạ Nghiên ngồi trong phòng vẽ tranh không có nhiều hứng thú, có chút nhàm chán. Trời nhiều mây, không nắng, nhìn ra ngoài cửa sổ đầy mưa gió.
Bản thảo gấp đều bị tống ra ngoài, nay lại không có tâm trạng mai làm, Tạ Nghiên dọn dẹp một chút rồi đi xem hoa của mình. Lưu bản thảo, đầu to gọi điện thoại tới.
"Tiểu Tạ! Ông chủ mới của chúng ta là đồ ngu ngốc, cậu ta muốn đuổi cậu!" Giọng nói tức giận của đầu to rất vó lực xuyên thấu.
"Lâm Ngô?" Tạ Nghiên lỗ tai có chút khó chịu, liền đơn giản bật lớn âm thanh.
"Ừ, cậu ta không phải là đàn em của cậu sao? Có chuyện gì vậy? Hôm trước cậu ta nói muốn sa thải cậu. Chúng tôi tưởng đó chỉ là nói đùa. Hôm nay cậu ta lại nói đến." Nguyên chủ kể từ khi tốt nghiệp đã hợp tác với đầu to, tự dưng bị đuổi. Đầu to thẳng lên vì sự bất công của Tạ Nghiên, "Chúng ta đều đứng về phía cậu, tên ngốc Lâm Ngô đó, chúng ta đã thấy khó chịu. Hôm nay cùng tên ngốc kia có thù ngày mai nói đối phương ngu ngốc, mỗi ngày vẽ nửa bức tranh đều bị cậu ta kêu ngừng. Hắn nghĩ rằng họa sĩ vẽ dễ dàng sao. "
Đầu to đang nói thì có một cuộc điện thoại mới tới. Tạ Nghiên thấy đó là Lâm Ngô, nói với đầu to trả lời cuộc gọi của Lâm Ngô.
"Tạ Nghiên, anh đã bị đuổi việc. Công việc trên tay anh có thể không làm. Tôi sẽ tìm người khác làm thay. Loại người như anh mệt tôi còn coi anh là học trưởng! Rác rưởi! Đồ cặn bã!" Lâm Ngô không cho Tạ Nghiên một cơ hội để phản bác liền cúp.
Tâm trạng đã không tốt lắm, bây giờ không chỉ bị đuổi còn bị mắng mỏ, Tạ Nghiên giờ rất khó chịu.
Hoắc Niên Niên làm cho mọi người vui vẻ, Tạ Nghiên muốn đi tìm Hoắc Niên Niên, đã gần đến giờ ăn trưa, không có thời gian nấu cơm, Tạ Nghiên thu dọn đồ đã nấu sẵn đi đến Hoắc thị.
Trên đường có một cuộc điện thoại xa lạ, anh vừa mới kéo đen Lâm Ngô, không biết có phải hắn hay không, Tạ Nghiên hai lần đều không trả lời. Sau đó, có một tin nhắn đến.
[Tôi nghe nói em bị mất việc, có muốn đến bộ phận tuyên truyền của công ty chúng tôi không? Bộ Lệ Tình. 】
Nghe nói, nghe ai nói? Anh vừa mới biết được tin tức cách đây nửa giờ, chồng anh còn chưa biết gì, mà Bộ Lệ Tình biết?
Tạ Nghiên dứt khoát kéo đen số mới của Bộ Lệ Tình. Hàn Mạt Mạt khoe tài xế của Bộ Lệ Tình đưa đón mình. Lâm Ngô yêu thích ai nhất? Còn không phải là Hàn Mạt Mạt.
Bộ Lệ Tình không phải là nhân vật phản diện lớn thứ hai sau Hoắc Duyên Niên sao? Cho dù anh ta hơi mù quáng một chút, Khương Hành chẳng lẻ không nhắc nhở? Tạ Nghiên lười quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng nghĩ đến Hàn Mạt Mạt giở trò sau lưng anh, Tạ Nghiên không vui và muốn gây chuyện.
Hoắc thị.
Tạ Nghiên bước vào cửa đã được nhân viên lễ tân cho biết Hoắc tổng đã ra khỏi công ty để bàn chuyện công việc.
"Còn chưa ăn cơm đi?" Tạ Nghiên cười hỏi.
Không phải lần đầu tiên nhân viên lễ tân nhìn thấy Hoắc phu nhân, nhưng hôm nay cảm thấy không đúng, phu nhân tuy rằng cười nhưng trong nụ cười lại có chút nguy hiểm, cả người lộ ra vẻ rất không vui.
"Còn chưa..." Cô nhân viên đáp lại một cách yếu ớt, sau khi có được cơm trưa tình yêu vốn dĩ thuộc về Hoắc tổng, cô mới hoảng sợ.
Tạ Nghiên tìm một nơi để ngồi xuống và gửi một tin nhắn cho Hoắc Duyên Niên.
[Tạ ngọt ngào: Khi nào anh trở lại công ty? ]
[Hoắc ấu trĩ: Đang ở Lâm thị bàn chuyện, làm xong trực tiếp về nhà, buổi chiều em bận không? Chúng ta đi hẹn hò? 】
【Tạ ngọt ngào: Hôm nay không được, em muốn mời đồng nghiệp ăn cơm và nhân tiện mượn thẻ ngân hàng của anh. ]
[Hoắc ấu trĩ: Chìa khóa ở ngăn kéo thứ ba bên trái bàn làm việc, trong đó có một ít thẻ em cầm đi. Ở nhà có một chiếc áo khoác đen trong túi có một chiếc thẻ. 】
【Hoắc ấu trĩ: Vậy buổi tối có thể hôn nhiều hơn được không? 】
【Tạ ngọt ngào: Có thể. ]
Sau khi trò chuyện với Hoắc Duyên Niên, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, không hiểu sao cảm thấy Hoắc siêu giàu có chút chua xót, hai người bên nhau lâu như vẫy chỉ dừng ở nụ hôn.
Tạ Nghiên mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng độc thân lâu như vậy mới có người thích, cũng không phải là không mong muốn, hai người thường xuyên cướp cò, lần đầu tiên Tạ Nghiên tình cờ đụng phải Hoắc Duyên Niên, kích thước thật kinh người. Tạ Nghiên nghĩ về các tài liệu học tập mà anh ấy đã đọc trước đây. Liền ngại ngùng.
Nghĩ đến Hoắc Duyên Niên ngày nào cũng phải đi tắm nước lạnh, Tạ mắc cỡ tự mình kiểm tra, sau khi hoàn thành hai việc kia, về nhà liền cùng Hoắc Duyên Niên giao lưu thêm một bước.
Sau khi cổ vũ tinh thần, Tạ Nghiên lên đường đến studio.
Không khí studio hôm nay không tốt lắm, Tạ Nghiên bưng trà sữa ra khỏi thang máy liền nghe thấy bên trong có tiếng ầm ầm.
"Để tôi đi tìm đại gia hắn, lão nương đã phải vẻ lại hơn chục lần, Lâm ngốc tử còn muốn sửa cho con mụ kia, nói gì mà nhan sắc tối quá, cô ta mặt mày tối tăm còn muốn sáng thế nào."
" Sửa cái beep. Nếu hôm nay sửa xong, có lẽ ngày mai Lâm ngốc sẽ nói hắn cùng nữ sinh kia đã chia tay, không vẽ. Ngươi có thể thấy đường màu của tôi đẹp như thế nào. Không muốn liền không muốn. Người ta mua cũng không bán, người vẽ như tôi tức giận cũng không làm được gì. Đây là thiên thần nhỏ tôi đã làm chăm chỉ và giao đúng giờ nhất. Tôi tìm ai khóc đây. "Giọng nói thô bạo này là từ Vương Thư Hoành.
"Các người còn chưa thảm đâu, tiểu Tạ của chúng ta người tốt như vậy bị đuổi. Tiểu Tạ của chúng ta thật đáng thương."
"Đầu to ngươi đừng khóc ah, chúng ta cùng nhau tìm cách, bình tĩnh lại đừng khóc."
Không nghĩ tới người như đầu to sẽ khóc vì mình, Tạ Nghiên gõ cửa và quẹt thẻ của mình vào.
Lúc ăn trưa, chỉ còn lại có mấy người Tạ Nghiên biết, đầu to nhìn thấy Tạ Nghiên đến, mắt anh ấy đỏ hoe, muốn ôm Tạ Nghiên một cái.
"Tiểu Tạ, cậu tới đây. Mua trà sữa làm gì. Cậu cũng đã bị đuổi hãy tiết kiệm tiền." Đầu to 100kg ôm Tạ Nghiên khóc nức nở. Tạ Nghiên tay chân luống cuống, cũng may Vương Thư Hoành nắm người kéo ra.
"Không sao, vẫn còn đủ tiền mua trà sữa." Tạ Nghiên vỗ đầu, "Tối nay mọi người có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Tạ Nghiên kết hôn không hề thông báo cho họ. Sau khi bị phát hiện, anh đã bị trêu chọc muốn ăn bù. Hôm nay vừa lúc.
"Tiểu Tạ, hiện tại cậu là người đã có gia đình, chờ cậu tìm được công việc mới rồi mời chúng tôi, chúng tôi chờ nổi." Thường ngày đều giao tiếp ở trên mạng. Mọi người đều không rõ về gia cảnh của Tạ Nghiên, và sợ rằng cậu ấy đã thất nghiệp còn tốn kém.
Cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, Tạ Nghiên mỉm cười.
"Đừng lo lắng. Chồng tôi luôn nói mình là Hoắc siêu giàu, anh ấy có thể nuôi tôi."
Tạ Nghiên dừng lại.
"Thật ra, hôm nay tôi đến còn có mục đích khác. Tôi muốn tự mình mở một studio. Muốn hỏi mọi người có muốn đến không."
Nghe xong lời nói của Tạ Nghiên, tất cả mọi người đều có chút sửng sốt. Vương Thư Hoành lôi kéo Tạ Nghiên ra ngoài, nghiêm túc khuyên anh rằng Lâm Ngô có Lâm thị đứng phía sau. Họ không phải không muốn đi cùng Tạ Nghiên, nhưng anh ấy hy vọng rằng Tạ Nghiên sẽ không hành động cảm tính. Nếu không đắc tội Lâm Ngô, không chừng có thể sẽ bị trả thù.
"Anh Vương không sao đâu, chồng tôi so với hắn còn mạnh hơn." Tạ Nghiên dám khẳng định một đám đàn ông của Hàn Mạt Mạt không một ai có thể so với chồng của hắn, muốn so đàn ông ai sợ ai!
Tạ Nghiên nghĩ một hồi gửi một tin nhắn hỏi Hoắc Duyên Niên.
[Tạ ngọt ngào: Tối nay mang người nhà, anh có đi không? 】
【Hoắc ấu trĩ: Anh không tới, em muốn ai tới? 】
【Tạ ngọt ngào: Nhớ anh. ]
Để làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, Tạ Nghiên đã thú nhận đã kết hôn với Hoắc Duyên Niên và mọi người đều biết Hoắc Duyên Niên là ai. Người ta nói Hoắc Duyên Niên đã kết hôn với một người đàn ông, nhưng không ai biết là ai.
Tạ Nghiên giải thích, đầu to cũng không tin, cuối cùng tiểu Lệ nhìn chằm chằm Tạ Nghiên hồi lâu rồi đột nhiên vỗ bàn.
"Tiểu Tạ, tôi tin anh! Tiểu Tạ của chúng ta rất tốt, người lại đẹp, vẽ cũng tuyệt, Hoắc tổng rất xứng với Tiểu Tạ."
Địa điểm ăn tối là do Tiểu Lý giới thiệu. Rất gần studio. Mọi người lần đầu tiên tới, nhà hàng cũng rất tốt, có một cây cầu nhỏ nước chảy thanh bình. Các phòng riêng giống như phòng riêng của một nhà trọ cổ, có bàn ghế gỗ cổ, cửa sổ cũng là cửa sổ bằng gỗ chạm khắc.
Khi Tạ Nghiên và nhóm của anh đến, tiểu Lý đang đợi ở cửa, Tạ Nghiên nhìn thấy anh ấy nhưng không thấy Hoắc Duyên Niên.
"Hoắc tổng vừa rồi gặp một người quen, ngài ấy sẽ đến ngay." tiểu Lý giải thích.
Tiểu Lý một thân ưu tú, quản lý nhà hàng đi theo anh ta để chào hỏi mọi người, mọi người đều tin lời Tạ Nghiên nói.
Không để bọn họ trong phòng riêng đợi lâu, Hoắc Duyên Niên đã sớm trở lại, hắn quét qua một vòng, không có tình địch, cho nên yên tâm.
Những người ngồi ở đó là những người bình thường, cho dù Hoắc Duyên Niên ngồi ở đó không làm gì, đều có chút lạc lõng. Họ là đồng nghiệp của Nghiên Nghiên, chỉ cần đứng về phía mình thì sau này có ruồi bu xung quanh Nghiên Nghiên bọn họ cũng giúp cản trở, Hoắc Duyên Niên cố gắng làm cho mình trông bớt nghiêm túc hơn, chủ động uống rượu với mọi người.
Mấy người thân với Tạ Nghiên nhất là những người đầu tiên thả lỏng, số ít còn lại là những người mới đến, không quá quen thuộc với Tạ Nghiên, nhưng có mối quan hệ tốt với các tiền bối, bầu không khí tại bàn ăn dần dần trở nên hài hòa.
Sau một vòng, đầu to bắt đầu nói về khó khăn của Tạ Nghiên.
"Cũng may Tiểu Tạ có ông chồng tốt. Nếu không thật sự bị Lâm ngốc bắt nạt. Hoắc tổng ly này tôi kính anh."
"Ai bắt nạt em?" Hoắc Duyên Niên cười, trong mắt hiện lên ý cười ngay lập tức rút đi.
Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Duyên Niên cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Hai người lên xe Hoắc Duyên Niên liền nâng vách ngăn lên.
Tạ Nghiên cảm thấy hôm nay Hoắc Duyên Niên không vui, hôn như trừng phạt, khóe miệng anh bị cắn rách.
"Tại sao em không nói với anh?" Hoắc Duyên Niên liếm giọt máu trên khóe miệng Tạ Nghiên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm.
"Em muốn nói, nhưng anh không có ở công ty, sau anh lại bận việc. Em muốn về nhà nói chuyện với anh." Tạ Nghiên lấy lòng xoa xoa đôi môi của Hoắc Duyên Niên.
"Không bận, công việc đối không quan trọng bằng em." Đối với Hoắc Duyên Niên, Hoắc thị là gánh nặng nhất đối với anh, Tạ Nghiên là người anh thích, cho nên Tạ Nghiên là quan trọng nhất, mặc dù anh không biết vì sao gia đình hạnh phúc của Tạ Nghiên nhưng lại không thân thiết với cha mẹ Tạ. Cho nên anh chỉ có thể để Tạ Nghiên dựa vào, không muốn Tạ NNghiên buồn bực một mình.
"Lần sau có chuyện liền nói với anh, được chứ?" Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể anh, "Anh là chổ dựa của em."
"Vậy thì lần sau sẽ dùng của anh, được không?" Hoắc Duyên Niên nói nhỏ, cố ý thổi vào tai Tạ Nghiên.
"Những gì anh nói thật màu mè..." Tạ Nghiên hờn dỗi tựa vào Hoắc Duyên Niên, anh cảm thấy mình đã dựa dẫm vào Hoắc Duyên Niên rồi, nhưng vẫn rất vui khi nghe nói như vậy.
Dù đã là chồng chồng nhưng cả hai mới yêu nhau đã muốn gần gũi nhau hơn.
"Anh không chỉ nói màu mè, mà còn muốn làm về chuyện màu mè khác." Hoắc Duyên Niên cảm thấy Tạ Nghiên cứng đờ trong giây lát, xoa xoa mái tóc mượt mà của anh ấy. "Đùa thôi, anh sẽ gọi điện giúp em báo thù.. "
Chỉ thấy Hoắc Duyên Niên đã sao chép một số điện thoại từ cuộc đối thoại giữa anh ấy và Phạm Chiêu Đạm, gọi ra.
"Ai?" Giọng người đàn ông vang lên.
"Hoắc Duyên Niên."
"Hoắc tổng gọi đến muộn như vậy có chuyện gì vậy?" Bên người đàn ông thực yên tĩnh, nhưng dường như có người đang nức nở.
"Lâm Ngô đang đuổi theo Hàn Mạt Mạt."
"Cảm ơn Hoắc tổng đã nhắc nhở, tôi sẽ giáo dục lại nó." Giọng điệu của người đàn ông thực bình tĩnh, nhưng tiếng rên rỉ đằng đó lại lớn hơn một chút. Trước khi cúp điện thoại, Tạ Nghiên lờ mờ nghe thấy tiếng người đàn ông nói lời tạm biệt.1
"Anh đã gọi cho ai?" Tạ Nghiên tò mò.
"Lâm Tuyên, chồng sắp cưới của Nghiêm Nhân Chư."
"Anh thật cơ trí." Nghiêm Nhân Chư thích Hàn Mạt Mạt. Lâm Tuyên và Hàn Mạt Mạt là tình địch của nhau. Bây giờ em trai anh ta đang theo đuổi tình địch của mình, nên cần phải quản lý nó, nếu không đuổi tới tay. Bản thân không phải lúc nào cũng có nguy cơ bị cắm sừng sao.
Vậy Lâm Tuyên đã ở cùng ai vào buổi tối? Tạ Nghiên mỉm cười, Nghiêm Nhân Chư cũng có ngày hôm nay.