Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 12: Hôn Sự Với Cố Minh Châu



Buổi sáng, Cố Noãn ngủ ở ghế sô pha, tỉnh lại mới rón rén đi lên lầu.

Đêm qua cô nhờ dì An gọi cho bác sĩ đến tiêm cho hắn, có lẽ cũng đã đỡ hơn rồi.

Cô muốn thay quần áo, cũng không dám làm phiền hắn ngủ, vừa vào phòng đã chạy thẳng vào phòng quần áo.

Ngờ đâu lúc thay quần áo đi ra, Lục Hàn Thâm cũng từ nhà tắm quấn khăn bước ra.

“Buổi tối cùng tôi tham dự tiệc từ thiện.”

Cố Noãn ngẩng đầu, có một giọt nước trượt xuống từ lồng ngực của hắn, cô xấu hổ quay đầu sang một bên.

Cô vội gật đầu: “Vâng.”

Cố Noãn có chút thở dài, xem thái độ của hắn hôm nay, có lẽ đã quên chuyện xảy ra đêm qua.

7h tối.

Cố Noãn theo Lục Hàn Thâm đi vào phòng đấu giá từ thiện, một người đàn ông trung niên nở nụ cười nịnh nọt đi tới: “Lục tiên sinh, mời đi hướng này.”

Thái độ cung kính quá mức của ông ta khiến Cố Noãn càng thêm suy đoán về thân phận của Lục Hàn Thâm.

Hai người đi vào một căn phòng kính trong suốt, có thể nhìn rõ ràng những vật phẩm đấu giá bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, rõ ràng dành cho khách hàng đặc biệt.

Lần này là cuộc đấu giá được tổ chức bởi các thợ kim hoàn lớn kết hợp ba gia tộc lớn nhất thành phố A.

8h tối, cuộc đấu giá bắt đầu.

Cố Noãn không có hứng thú với những món trang sức trong cuộc đấu giá, đôi mắt có chút thờ ơ. Đầu ngón tay co rút lại khi vô tình chạm vào một ly trà nóng hổi.

Cô thổi vào đầu ngón tay, nghiêng mặt nhìn Lục Hàn Thâm, người vẫn nhìn chăm chú vào bàn đấu giá, không có phản ứng gì khác.

Cô thoáng nhìn thấy Thẩm Quân Châu và Cố Minh Châu cũng có ở đây.

Bây giờ đang đấu giá là một sợi dây chuyền ngọc trai.

Cố Noãn không quan tâm đến đồ trang sức lắm nhưng lúc này cô nhìn thấy Cố Minh Châu đang giơ một tấm biển lên đấu giá.

Cố Noãn cắn môi, nhìn Thẩm Quân Châu đang nở một nụ cười dung túng.

Cô cụp mắt xuống và nắm chặt các đầu ngón tay từng chút một.

Lục Hàn Thâm nghiêng mặt qua, nhìn xem cô mặt mũi rũ xuống, ánh mắt anh phức tạp, nhìn xem vật đang đấu giá đột nhiên cười nhạo một tiếng, giơ tay lên một cái, trợ lý lập tức hiểu ý.

“Vật đấu giá thứ bảy, sợi dây “Tình Yêu Vĩnh Hằng” đã được Lục tiên sinh mua lại.”



Cố Noãn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Thâm, không xác định hỏi: “Lục tiên sinh.”

Hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Thích gì thì mua đi.”

Cố Noãn cong môi: “Anh không sợ đêm nay tôi tiêu hết tiền của anh à?”

Hắn cong môi: “Tiêu hết được hay không là bản lĩnh của cô.”

Năm phút sau, trợ lý hoàn tất thủ tục, cầm trong tay chiếc hộp nhung đi vào phòng riêng, đưa cho Cố Noãn: “Cố tiểu thư.”

Cố Noãn tiếp nhận, vốn muốn đặt nó sang một bên, nhưng sợ làm mất lòng hắn, liền mở chiếc hộp ra nhàn nhạt nói: “Đẹp quá.”

Lục Hàn Thâm không thèm nhìn cô một cái, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Vứt nó đi.”

Người trợ lý nhìn Lục Hàn Thâm rồi lại nhìn Cố Noãn sửng sốt một chút, nhưng không dám làm sai, cầm sợi dây trong tay Cố Noãn rồi vứt vào sọc rác.

Cố Noãn mím môi, người đàn ông chết tiệt này…

Cuộc đấu giá tiếp tục.

Cố Noãn nhìn thấy Cố Minh Châu và Thẩm Quân Châu thì thầm gì đó, cô đoán lần này họ đến đây là muốn kéo mối quan hệ. Cố gia không có danh tiếng gì ở thành phố A, Thẩm gia đang bị thu mua.

Cố Minh Châu thì thầm vào tai Thẩm Quân Châu, sau đó nhìn thấy hắn gật đầu, Cố Minh Châu liền giơ bảng đấu giá.

Cố Noãn liếc mắt nhìn Lục Hàn Thâm, hắn vừa nói cô thích gì liền mua?

Cô bĩu môi, cười nhẹ: “Lục tiên sinh, còn lại mấy món trang sức, tôi đều thích, không bằng mua hết.”

Loại cặn bả cầm thú này, nên cho hắn mất ít máu, cũng coi như vì thành phố A này tạo phúc.

Trợ lý ngồi phía sau trợn mắt nhìn, mua hết, bao nhiêu trang sức xa sỉ, bây giờ mua hết… hắn đang đợi xem thái độ của Lục Hàn Thâm.

Quả nhiên cô ta là một người phụ nữ tham lam hư vinh, Lục Hàn Thâm cười lạnh: “Lục Hàn Thâm này chưa bao giờ bạc đãi phụ nữ. Nếu cô thích, thì mua hết đi.”

Người trợ lý nghe lệnh, đi ra ngoài.

Cố Noãn chỉ cảm thấy người đàn ông này thật sự vung tiền như rác.

Sau buổi đấu giá, toàn bộ thành phố A đồn thổi về vị đại gia họ Lục, vì nụ cười của hồng nhan mà vung tiền như rác.

…….

Tiêu gia.



Tiêu lão gia tử xem tin tức trên báo về người đàn ông thần bí vung tiền như rác ở buổi đấu giá, nhìn thấy bóng lưng của hai người trong ảnh, Tiêu lão gia tử vỗ bàn một cái: “Gọi điện thoại, gọi thằng nhóc ngu ngốc này trở về cho tôi.”

Sao ông có thể không nhận ra bóng dáng cháu trai của mình.

Nửa giờ sau.

Một chiếc Bentley lái vào cổng nhà họ Tiêu.

Tiêu Mặc Thần từ trên xe bước xuống, quản gia bước tới nói: “Thiếu gia, lão gia đang đợi ngài ở thư phòng.”

Người đàn ông gật đầu một cái, đôi lông mày hơi nhíu lại, cởi bộ vest khoác trên tay rồi bước lên lầu.

Đẩy cửa thư phòng ra, Tiêu Mặc Thần đi vào: “Ông nội.”

“Con còn biết trở về.” - Tiêu lão gia tử hừ lạnh: “Con xem tin tức hôm nay đi, đại gia bí ẩn một đêm chi ra 200 tỷ để đổi lấy nụ cười hồng nhan, hóa ra lại là đứa cháu ngoan của ta.”

“Ông nội gọi con tới đây, không phải chỉ vì chuyện này chứ?”

Tiêu lão gia tử thở dài: “Mặc Thần, mấy ngày nữa ông nội sẽ đến nhà họ Cố, con và Cố Minh Châu hôn sự này phải thực hiện.”

Tiêu Mặc Thần cau mày: “Ông nội, chuyện này không có khả năng.”

“Con không cưới cũng phải cưới, đó là do bà nội con từ khi con còn nhỏ đã quyết định hôn sự. Nhiều năm như vậy cũng không liên hệ Cố gia, ông nội còn sợ con gái nhà người ta không chịu gả cho con nữa kìa.” - Tiêu lão gia tử xua tay: “Được rồi, ông nội mệt rồi, mấy ngày này con và con bé nhà họ Cố liên lạc tìm hiểu một chút đi, đó là một cô gái tốt, đừng có bắt nạt người ta.”

Tiêu Mặc Thần muốn nói, Tiêu lão gia tử đã mệt mỏi nhắm mắt lại.

Người đàn ông ánh mắt sâu thẩm, nhớ tới đêm qua cô ta muốn anh mua tất cả vật phẩm đấu giá, không hiểu người phụ nữ tham lam hư vinh đó làm sao mê hoặc ông nội, lại mang hôn sự nhiều năm như vậy nói lại.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của ông nội, xem ra Cố Minh Châu đó, hắn không thể không cưới.

Buổi tối, Đế Vương.

Lục Hàn Thâm đang nghe điện thoại vệ sĩ báo cáo tình hình ở nhà, cô ta ngọai trừ ở phòng đọc sách, buổi chiều liền ở phòng hoa không rời.

Không đòi ra ngoài, cũng không ầm ĩ.

Nghĩ tới lời của ông nội, hắn nói vào điện thoại: “Mấy ngày này, tìm thời điểm thích hợp để Cố Minh Châu đi, tự nhiên một chút đừng để cô ta phát hiện.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hàn Thâm cầm ly rượu đỏ trên tay lắc lư, suy nghĩ điều gì đó, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ nhưng không uống.

An Thạch Phong mở miệng: “Lão nhị, nhanh như vậy liền thả Cố Minh Châu.”

Lục Hàn Thâm nhếch môi: “Con chim nhỏ nhốt lâu như vậy, cũng nên thả ra ngoài, hít thở một chút không khí mới mẻ.”

Hắn uống một hớp rượu đỏ, ánh mắt sâu thẩm: “Hơn nữa, ngày sinh nhật của ông nội sắp tới rồi, hôm nay tôi đi gặp ông nội, xem ra Cố Minh Châu kia, tôi không thể không cưới cô ta.”