Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 2: “Nhớ cho kỹ, cô là tình nhân của tôi, Lục Hàn Thâm.”



Cố Noãn được một người phụ nữ xa lạ đưa đến phòng tổng thống của một khách sạn.

“Tôi là trợ lý của Lục tổng, cô có thể gọi tôi là chị Từ.”

Chị Từ lấy trong tủ ra một chiếc hộp tinh xảo, gương mặt không biểu tình đưa về phía Cố Noãn: “Cố tiểu thư, cô tắm xong hãy mặc bộ váy này vào.”

Cố Noãn nhận lấy, mở ra, ánh mắt giật giật.

Bộ đồ ngủ viền ren trong suốt màu đen.

Đợi chị Từ rời đi, Cố Noãn ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.

Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, hai vai run lên. Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cô có những mơ ước tốt đẹp cho tương lai, cô vốn dự định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn cùng Thẩm Quân Châu

Thẩm Quân Châu…

Nhớ đến nụ cười sáng rỡ của anh, trong lòng cô từ từ ấm áp.

Đúng rồi, cô còn có Quân Châu, nếu không liên lạc được với cô, anh nhất định sẽ đi tìm cô.

Thẩm gia và Phó gia có mối quan hệ tốt, cô và Thẩm Quân Châu tình đầu ý hợp, cho dù cô biết mẹ anh thích Cố Minh Châu hơn.

Dù cô có làm gì cũng không sánh bằng Cố Minh Châu, dù cô có đỗ một trường đại học tốt nhất thành phố A, cũng không thể sánh bằng Cố Minh Châu trong lòng ba mình.

Cô thật sự không thể tin được Cố Minh Châu lại làm như vậy. Dù sao cô ta cũng là em gái của cô, dù có bất mãn đến đâu, ngày thường châm chọc khiêu khích thì thôi đi, vì sao lại bỏ thuốc mê cô bán đi.

Nghĩ đến nếu vừa rồi bị lão già kia… cô liền cảm thấy sợ hãi.

Nhưng nghĩ về những gì phải đối mặt tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, lau nước trong mắt rồi đi về phòng tắm.

Những vết thương trên cổ tay dính vào nước, bắt đầu rỉ máu, hòa vào làn nước tan đi.

Đau đớn… nhưng cô cảm giác như không có chút cảm giác nào, lấy sữa tắm, hung hăng chà sát làn da, nhớ đến lão già kia chạm qua liền ghê tởm.

Cô biết người đàn ông họ Lục kia cũng không phải người tốt, nhưng trong thời điểm đó, cô không còn lựa chọn nào khác.

Cố Noãn do dự một lúc, thay vì mặc chiếc váy ngủ xuyên thấu mà chị Từ đưa, trên thân mặc một bộ đồ ngủ kín đáo một chút mà cô tìm được trong khách sạn.

Mở cửa phòng tắm đi ra.

Cố Noãn nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.

Thân ảnh cao lớn tuấn tú, gương mặt đẹp đẽ bị che bằng chiếc mặt nạ bạc.

Trong lòng cô căng thẳng, ngón tay nắm chặt chốt cửa, cố gắng bình tĩnh nói: “Lục tiên sinh.”

Ánh sáng trong phòng mờ nhạt.



Người đàn ông châm một điếu thuốc, rít một hơi khói, âm thanh lạnh lùng: “Đến đây.”

Cố Noãn mím môi, kéo chặt bộ quần áo ngủ trước ngực, không bước đến gần: “Cảm ơn Lục tiên sinh đã cứu tôi, tôi biết Lục tiên sinh sẽ không lợi dụng người khác gặp nguy.”

Lục Hàn Thâm cười nhạo một tiếng, ánh mắt như chim ưng nhìn lên cơ thể cô: “Cứu cô, cô gái nhỏ, cô thật sự quá ngây thơ rồi, tôi cảm thấy cô vẫn chưa nhìn rõ thân phận của mình?”

Cố Noãn hoảng hốt đến mức siết chặt tay, thân phận của cô là gì?

Lục Hàn Thâm lần nữa lạnh lùng nhếch môi: “Tất nhiên, tôi vẫn cho cô lựa chọn. Cởi quần áo thay y phục, ngoan ngoãn trở thành tình nhân của tôi, hoặc là quay về bên cạnh Phó tổng. Tôi bỏ tiền mua cô, không phải để cô nói cảm ơn.”

Ánh mắt Cố Noãn rơi vào chiếc hộp trên đầu giường, hàng lông mi run rẩy, thanh âm khô khốc: “Tôi hiểu rồi.”

Cố Noãn quay đầu đi về phía chiếc hộp, cầm lên, muốn đi về phía phòng tắm.

“Đứng lại.” - Thanh âm của hắn lạnh lẽo: “Thay ở đây.”

Toàn thân Cố Noãn cứng đờ, ôm bộ đồ ngủ không nhúc nhích, nhưng cô không khỏi muốn phản kháng. Trên thân người đàn ông này đầy hàn khí, giống như bước ra từ địa ngục, cô biết hắn có thể cứu cô cũng có thể dễ dàng hủy cô như trở bàn tay.

Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy nhắm lại hàng lông mi nhợt nhạt của mình. Sự nhục nhã và xấu hổ tràn ngập trong lòng cô, cởi từng chiếc cúc áo bằng đôi bàn tay run rẩy.

Sau đó, mặc vào bộ váy ngủ viền ren trong suốt.

Trên da xuất hiện một tia rùng mình, Cố Noãn vô thức muốn ôm lấy cơ thể, không phải vì lạnh và là vì ánh mắt tàn nhẫn của người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt đầy mỉa mai và dò xét.

Cố Noãn ánh mắt chua chát, cắn chặt môi.

Người đàn ông từng bước từng bước đi về phía cô, Cố Noãn hơi thở ngưng trệ, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của hắn đã bóp lấy eo cô, ném cô lên giường, sau đó thân ảnh cao lớn đè lên người cô.

Cố Noãn quay mặt đi không dám nhìn người đàn ông trên thân, nằm trên chiếc giường lớn, tóc cô xõa xuống gối, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú tái nhợt.

Nhưng lộ ra sự quật cường.

Lục Hàn Thâm nheo mắt lại, bàn tay xé bỏ bộ váy mỏng manh, nhìn thấy vết đỏ trên người cô, đôi môi nhếch lên.

Bàn tay nắm lấy cằm cô, chỉnh lại gương mặt cô đối diện với anh.

“Tôi bỏ ra trăm tỷ mua cô về, hãy cho tôi nhìn thấy giá trị của cô, đừng tỏ ra bộ dạng cá chết, khiến người ta chán ngán.”

Chính vì người phụ nữ này là Tử An phải nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lục Hàn Thâm lạnh lùng nheo mắt lại: “Lấy lòng tôi, khiến tôi hứng thú, nếu không tôi sẽ ném cô ra ngoài. Có khi tôi cao hứng chơi chán cô, tôi sẽ thả cô đi.”

Lời nói của hắn khiến cô xấu hổ, nhưng cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến tên đàn ông bụng phệ như bị chó cắn, thà là bị một tên đẹp trai còn tốt hơn.



Cô ngập ngừng hôn lên yết hầu của hắn, đôi mắt nhìn lên gương mặt che đậy sau chiếc mặt nạ bạc, có vẻ không phải vì che đây thân phận, mà có khả năng vì gương mặt quá trai, chỉ là có cơ thể đẹp thôi.

Đôi môi cô chạm vào yết hầu của hắn, hận không thể cắn đứt động mạch của hắn, nhưng suy nghĩ lại bên ngoài kia có bao nhiêu cận vệ, cô cắn chết hắn cũng không chạy thoát được.

Lục Hàn Thâm bị hôn lên yết hầu, toàn thân có một luồng nóng không thể khống chế, vừa tức giận vừa khó chịu, không một chút báo trước nào, tháo thắt lưng, hơi kéo quần xuống một chút, đem gậy lớn cắm thẳng vào bên trong tiểu h.uyệt, tách đôi cánh hoa, xuyên thẳng vào bên trong không chút dịu dàng.

Cố Noãn đột nhiên bị một cơn đau đớn xé rách xuyên qua, cô cắn chặt răng không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Cơn đau đột ngột kéo đến, gậy sắt thô cứng không chút để ý đến cảm nhận của cô, va chạm mạnh mẽ, thô bạo đến mức Cố Noãn đau đớn đến mức nước mắt từ từ trào ra.

Lục Hàn Thâm nhíu mày bất ngờ, đây lại là lần đầu của cô, nhưng sự do dự ấy kéo dài không lâu, chỉ còn sự hận ý ngập trời trong mắt anh.

Cố Noãn không muốn hắn đắc ý, nghiến răng nghiến lợi nén cơn đau chế giễu: “Chỉ là cái màng, làm phẫu thuật tốn chẳng bao nhiêu. Ngược lại kỹ thuật của Lục tiên sinh thật chẳng ra làm sao.”

Đôi môi người đàn ông rơi xuống tai cô, cắn mạnh lên vành tai: “Vậy sao? Vậy tối nay tôi sẽ thỏa mãn cô.”

Lời vừa dứt, gậy sắt thô lớn hung hăng cắm mạnh vào tận cùng bên trong.

Cố Noãn kìm nén cơn đau và nuốt tiếng hét vào bên trong.

Lục Hàn Thâm bắt đầu dùng lực mạnh hơn, bắt lấy bàn tay cô đặt trên đầu gối, siết chặt cổ tay đầy thương tích của cô không thương tiếc.

Cơn đau trên cổ tay không thể so sánh với cơn đau xé rách dưới hạ thể.

Đôi môi đi đến đâu đều cắn mạnh để lại đầy dấu vết sưng đỏ.

Cố Noãn nhắm mắt lại, kìm nén chua xót trong hốc mắt.

“Không tình nguyện?” - Giọng nói lạnh như băng vang bên tai cô, hạ thân từng cú nhấp vào đều là muốn mạnh hơn, mạnh hơn, bàn tay anh siết chặt cổ tay cô mạnh hơn: “Nhớ cho kỹ, cô là tình nhân của tôi, Lục Hàn Thâm.”

Trên thân cô quần áo đều rách nát, mồ hôi ướt sũng toàn thân, sắc mặt vì đau mà tái nhợt. Còn trên thân của hắn, áo sơ mi và quần của hắn chỉ hơi nhăng một chút.

Dòng nước mắt từ khóe mắt rất nhanh biến mất trong mái tóc.

Hắn bóp mạnh lấy eo cô: “Rên lên.”

Cố Noãn quật cường cắn môi, một chút tiếng động cũng không phát ra.

Sự tức giận của Lục Hàn Thâm lên đỉnh điểm.

Và tận cùng của sự tức giận này, hắn hành hạ cô một đêm một ngày.

Toàn thân cô như muốn hư.

Khóe mắt không còn giọt nước mắt nào, cô chỉ ngơ ngác nhìn về một hướng, giống như một con búp bê bị chơi hư.

Cô đã hiểu, thế nào gọi là tuyệt vọng.