Ở bệnh viện ngẩn ngơ bốn ngày, Cố Noãn cũng được xuất viện về nhà.
Dì Châu tới đón cô, miệng cười không nhịn được: "Phu nhân, cô mang thai sao lại không nói cho tôi biết, tôi thật sự rất vui. Phu nhân, buổi tối thèm ăn cái gì, tôi sẽ nấu cho phu nhân, tôi gần đây học được mấy món bổ dưỡng cho phụ nữ mang thai."
Cố Noãn mỉm cười: "Dì Châu nấu món nào cũng ngon, con đều rất thích."
Quay về biệt thự, Cố Noãn đặc biệt đi thăm phòng kín trồng hoa, lúc cô trở ra, dì Châu đã mang bánh đến cho cô:
"Phu nhân, lần trước cô nói thích ăn bánh này. Tôi đã học làm, ha ha, cô thử mùi vị xem."
"Cảm ơn dì Châu." - Cố Noãn mỉm cười ăn một miếng bánh: "Dì Châu, làm sao dì biết con mang thai."
"Là thiếu gia nói cho tôi biết, thiếu gia còn căn dặn chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng cho phu nhân." - Dì Châu cười cười nhìn Cố Noãn: "Phu nhân, cô cũng thật là, mang thai sao không nói cho thiếu gia. Nếu cậu ấy sớm biết cô mang thai, làm sao sẽ cãi nhau với cô làm gì, che chở còn không kịp đây."
Cố Noãn cười khổ một cái.
Mặc kệ mục đích của anh là gì, Cố Noãn cũng nên cảm ơn anh ta.
Buổi chiều, Cố Noãn ngủ một giấc tỉnh lại, đi xuống lầu thấy dì Châu đang bận rộn, nhìn thấy cô liền nói: "Phu nhân, hôm nay thiếu gia quay về ăn cơm."
Cố Noãn gật đầu, nghĩ tới có lấy một quyển sách của anh ta trong thư phòng liền quay lại lên lầu, muốn mang sách trả lại.
Đặt lại sách vào vị trí ban đầu, Cố Noãn định bước ra ngoài thì nhìn thấy bàn làm việc có chút bừa bộn, có vẻ hôm nay Tiêu Mặc Thần nói về ăn cơm nên dì Châu bận rộn nấu ăn và quên dọn dẹp thư phòng.
Cố Noãn dọn dẹp tài liệu trên bàn gọn gàng, quét rác trên sàn, phát hiện ngăn kéo phía dưới bàn mở ra, đang định đóng lại thì đột nhiên ngưng lại..
Mở rộng hơn ngăn kéo, bên trong là một sợi lắc bạc rất bình thường.
Nhưng mà với cô, chiếc vòng tay này rất quen mắt.
Có chút không thể tin được.
Nhìn kỹ chiếc vòng tay, vẫn còn vết hàn quen thuộc. Chiếc vòng bằng bạc khá mỏng cho nên dấu vết sửa chữa còn khá rõ ràng, năm đó cô nghịch ngợm nên vô tình làm đứt.
Đây là quà mẹ cô tặng cho cô, nên cô rất yêu thích.
Nhớ năm cấp hai, nhà trường tổ chức đi giã ngoại. Cô cảm thấy hơi chán nên đi dạo một mình, không ngờ nhìn thấy có người đi đuối nước, vì bơi khá giỏi, cho nên cô nhảy xuống kéo người đó lên bờ.
Đó là một cậu thanh niên anh tuấn vẫn đang bất tỉnh, Cố Noãn rất sợ, liền hô hấp nhân tạo cho cậu ấy.
Sau đó người lớn cũng chạy đến đưa cậu thanh niên đó đi.
Chỉ là khi ngồi xe bus quay về trường, cô mới phát hiện chiếc vòng tay của mình đã rơi mất.
Cô đã khóc rất lâu vì đó là quà của mẹ.
Không ngờ nhiều năm như vậy, nó lại ở nơi này.
Nhìn chiếc vòng tay, tâm tình của cô rất phức tạp. Chẳng lẽ cậu thanh niên năm đó cô cứu được... là Tiêu Mặc Thần.
"Phu nhân, phu nhân... cô đang ở đâu?"
Nghe tiếng dì Châu gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Noãn, nhìn chiếc lắc tay trên tay, cô đặt lại nó trong ngăn kéo.
Đi xuống lầu, dì Châu đang nghe điện thoại, nhìn thấy cô vội vẫy tay: "Phu nhân, Tiêu lão gia gọi đến."
Cố Noãn nhận lấy: "Vâng, ông nội."
"Minh Châu, con mang thai, chuyện lớn như vậy sao lại không nhanh nói cho ông nội một tiếng."
Cố Noãn: ".."
Ai nói với ông nội vậy, là Tiêu Mặc Thần sao?
"Nếu không phải A Châu nói cho ta biết, con và Mặc Thần còn muốn giấu ta đến khi nào?"
Cố Noãn chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là xong rồi.
Chuyện này chắc chắn sẽ bị Tiêu Mặc Thần hiểu nhầm...cho rằng cô cố tình nói với ông nội để xin thưởng.
Nếu hắn thật sự nghĩ vậy, tức giận ép cô phải phá thai thì cô phải làm sao?
"Minh Châu, đây là chuyện tốt." - Tiêu lão gia tử rất vui vẻ: "Minh Châu, ngày mai ông nội sẽ đến thăm con, con hãy mua bất cứ thứ gì con thích bằng tấm thẻ lần trước ông nội cho con, nếu hết ông nội sẽ cho con thêm, đừng tiếc cái gì cả, hãy chăm sóc thật tốt chắc ngoan của ta..."
"Con... hiểu rồi... Ông nội, đừng lo."
Sau khi cúp máy, Cố Noãn xoa xoa thái dương. Cô không thể trách dì Châu, dù sao thời gian tới bụng cô sẽ ngày càng lớn, cũng không giấu được nữa. Dù là vì cái gì, nếu Tiêu Mặc Thần tức giận, dù thế nào cô cũng bảo vệ các con.
"Phu nhân, cô không khỏe sao, sắc mặt không tốt, là cơ thể khó chịu chỗ nào sao?"
"Không có, con không sao." - Cố Noãn đứng lên đi theo dì Châu vào bếp: "Dì Châu, Tiêu tiên sinh thích ăn cái gì, con cùng dì nấu."
Muốn lấy lòng Tiêu Mặc Thần, dù sao cũng nên biểu hiện một chút.
Dì Châu không muốn Cố Noãn cực khổ, nhưng Cố Noãn quyết tâm làm, cho nên hai người vui vẻ nấu một bữa cơm.
7h tối.
Chiếc Bentley màu đen lái đến cửa chính biệt thự.
Cảnh Dương bước xuống, mở cửa phía sau.
Tiêu Mặc Thần xuống xe, đi vào bên trong thay giày, trước mắt anh là một khung ảnh ấm áp tươi sáng, trong không khí thoảng mùi cơm nóng. Anh nhíu mày, có chút không kịp thích ứng, đi vào phòng khách, Cố Noãn vừa vặn bê đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh, bàn tay cầm dĩa hơi run lên một cái.
Tiêu Mặc Thần phát hiện điều này liền cau mày, hắn đáng sợ đến vậy sao?
Cố Noãn nhìn hắn, cắn môi: "Tiêu tiên sinh..."
Tiêu Mặc Thần hiếm hoi gật đầu một cái, đưa tay tháo cà vạt, cởi áo khoác vest đặt lên ghế sopha, bước về phía trước.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Tiêu tiên sinh, cơm tối sắp xong rồi, lát nữa anh nhớ xuống lầu ăn tối nhé."
Tiêu Mặc Thần dừng bước, hơi quay đầu lại, dưới ánh đèn pha lê sáng ngời, cô gái đang đeo tạp dể, tay cầm dĩa đựng đồ ăn, đôi mắt sáng ngời nhìn anh mỉm cười.
Trong giây lát, anh cảm thấy rất ấm áp.
Cảm giác như... ở nhà.
Tiêu Mặc Thần gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đợi anh ta đi lên lầu, Cố Noãn mới thở ra một hơi. Đi vào phòng bếp mang mấy món còn lại ra, nhìn thấy áo vest của anh ta tùy ý đặt trên ghế sô pha.
Cố Noãn đi tới, cầm áo vest lên, móc lên móc áo khoác.
Nhìn áo vest này, lại nghĩ đến Tiêu Mặc Thần chính là người mà cô từng cứu... lại không nghĩ Tiêu Mặc Thần lại còn giữ cái vòng tay kia.
"Phu nhân, cô lên gọi thiếu gia xuống ăn cơm đi, trong nồi còn một món, tôi sẽ dọn ra ngay." - Dì Châu từ phòng bếp nói ra.
Cố Noãn đi lên lầu, nhìn thấy thư phòng đang sáng đèn.
Cố Noãn dự định gõ cửa, sau đó gọi một tiếng mời hắn xuống ăn cơm. Nhưng khi cô vừa đưa tay lên, phát hiện cửa chỉ khép hờ.
Xuyên qua khe hở.
Cố Noãn trông thấy Tiêu Mặc Thần ngồi trên ghế ở bàn làm việc, trong tay là chiếc vòng tay bằng bạc, cô hơi híp mắt lại...
Anh ta dường như đang nói gì đó, thanh âm khá nhỏ.
Cố Noãn không nghe rõ.
Chỉ nghe rõ một từ: "Tử An."
Người hắn đang nhớ tới, chính là Hứa Tử An sao?
Cố Noãn thu tay lại, đứng ở cửa thư phòng.
Cô nhớ Mạnh Yến từng nói, trong lòng Tiêu Mặc Thần chỉ có mối tình đầu, về sau mối tình đầu xảy ra chuyện.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Mạnh Yến: "Tiểu Yến, cậu nói cho tớ nghe một chút về chuyện mối tình đầu của Tiêu Mặc Thần nhé."
Mạnh Yến là Fan của Tiêu Mặc Thần, liên quan đến Tiêu Mặc Thần cô ấy biết rất nhiều.
Mạnh Yến nhanh trả lời: "Noãn Noãn, cậu không cần lo lắng, những chuyện trước kia đều qua rồi. Hơn nữa cô gái kia nghe nói hình như xảy ra chuyện gì đó, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cho nên cậu không cần để trong lòng."
"Tớ không có ý đó, Tiểu Yến, cậu nói cho tớ nghe đi."
Nhắn tin nhắn này xong, Cố Noãn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, gõ cửa thư phòng, không đợi hắn lên tiếng, cô nói trước: "Tiêu tiên sinh, cơm tối xong rồi, xuống ăn cơm."
Không có ai trả lời, Cố Noãn đưa tay lên định gõ thêm một lần, cửa thư phòng liền từ bên trong mở ra.
Người đàn ông tuấn tú xuất hiện trước mắt cô.
Trong lòng cô run lên, thu tay lại, cúi đầu xuống, hắn ta sao di chuyển không có tiếng động vậy.
Tiêu Mặc Thần đi ra ngoài, đi đến hành lang khúc quanh, hắn dừng lại, giọng nói lạnh lẽo: "Còn không đi."
"À..." - Cố Noãn đi tới mấy bước, cúi thấp đầu, đi theo sau lưng anh ta xuống lầu, đi tới phòng ăn.
Trên bàn ăn.
Dì Châu mang ra hai bát cơm nóng, cười tươi nói: "Thiếu gia, ngài mau nếm thử, thức ăn đêm nay đều do phu nhân làm."
Tiêu Mặc Thần hơi nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn về người đối diện, trong lòng phức tạp, rất lâu không có loại cảm giác này, chính là... ấm áp.
Miệng lại nói: "Khó trách khó ăn như vậy."
Cố Noãn vốn trong đầu có chút mong đợi, nghe câu này, sự mong đợi nháy mắt tiêu tan, giống như bị tạt một gáo nước lạnh..
Cô vốn không nên mong đợi.
Cố Noãn chọc chọc cơm, nhỏ giọng lầm bầm một tiếng: "Sớm biết vậy liền để cho anh chết đuối đi."
Tiêu Mặc Thần nói ra câu đó liền có chút hối hận, định sửa lại một chút thì nghe thấy Cố Noãn nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.
Anh ngước mắt nhìn qua: "Cô vừa nói cái gì?"
Cố Noãn lắc đầu: "Không có gì."
Không có tâm tình, Cố Noãn cố gắng nhét lên cơm vào miệng thật nhanh, đứng lên: "Dì Châu, con no rồi, con đi lên trước."
Từ đầu đến cuối không nhìn Tiêu Mặc Thần lấy một lần.
Cố Noãn tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Tiêu Mặc Thần ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ.
Cô đi tới lấy máy sấy tóc, cắm điện vào, nghe một tiếng nổ, Cố Noãn sợ hết hồn nhảy ra, tưởng bị ngã, ai ngờ lại ngã vào lòng Tiêu Mặc Thần.
Cô vội vàng thoát khỏi lòng ngực của hắn.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, đi tới rút dây điện ra, sau đó thì vào trong phòng tắm, mang ra một chiếc khăn lông lớn đi tới bên giường, chùm đầu cô lại, chà lung tung trên đầu cô, từ từ, lực nhẹ lại.
Cố Noãn đưa tay: "Tôi tự làm."
Ngón tay cô lại đụng vào tay hắn.
Cả hai khựng lại.
Cố Noãn dời tay đi, nắm lấy khăn: "Tự tôi lau."
Tiêu Mặc Thần ánh mắt tối sầm lại, đi đến sô pha ngồi xuống, lấy từ túi ra một điếu thuốc, đốt lên hút hai hơi, sau đó nghĩ đến cái gì, nhìn Cố Noãn một cái, lập tức dụi đi.
Cố Noãn lau tóc xong, liếc mắt nhìn về phía Tiêu Mặc Thần, cảm thấy hắn đêm nay có chút lạ.
"Tiêu tiên sinh, Tiêu lão gia tử cho tôi một tấm thẻ, tôi để nó trong ngăn kéo bàn đọc sách, tôi đã từ chối nhưng lão gia tử... Tôi chưa từng dùng tới, anh có thời gian, giúp tôi mang trả lại là Tiêu lão gia tử."