"Ông nội đưa cho cô thì cô cứ cầm đi, ông nội cho cô, tôi mang trả lại thì thành ra cái gì? Bình thường không làm gì thì ra ngoài dạo chơi đi." - Tiêu Mặc Thần dừng một chút: "Để dì Châu đi cùng cô, muốn mua cái gì thì mua, mua đồ tốt một chút, cô là vợ của Tiêu Mặc Thần tôi, hình tượng của cô là mặt mũi của Tiêu gia, thích cái gì liền mua cái đó, không cần quan tâm đến tiền."
Thích cái gì mua cái đó?
Không cần quan tâm đến tiền!
Một câu nói, thật sự thật ...ngầu.
Cố Noãn dùng hai tay nâng khuôn mặt, nháy mắt...đây chính là cảm giác của người giàu sao?
Nhưng cái cảm giác này, cô chỉ là cảm thụ một chút thôi, dù sao nó cũng không thuộc về cô.
"Tôi đã có đủ đồ rồi, không cần mua gì cả. Hơn nữa trong tủ cũng có rất nhiều quần áo, túi xách, trang sức, tôi đều chưa từng dùng qua, tôi không thiếu thứ gì cả."
Nói xong, hắn lấy ví tiền ra, cầm một tấm thẻ đặt trên bàn: "Đây là thẻ phụ của tôi, cô muốn mua cái gì thì dùng thẻ này, tôi đặt nó trên bàn."
Cố Noãn vội vàng cự tuyệt: "Tôi thật sự không thiếu cái gì cả."
Nghe cô từ chối, Tiêu Mặc Thần lại không vui, cau mày nói: "Cô biết bên ngoài có bao nhiêu thiên kim danh viện muốn gả cho Tiêu Mặc Thần tôi, Tiêu gia ở A thành là đứng đầu, cô cả ngày ra ngoài với bộ dạng gì, chẳng phải muốn ném đi mặt mũi Tiêu gia."
Cố Noãn nhớ lại lần gặp ở Đế Vương, bọn họ bàn về quần áo trang sức xa xỉ, còn trêu chọc áo khoác của cô, Cố Noãn cúi đầu: "Xin lỗi, tôi biết rồi, tôi về sau sẽ chú ý không làm mất mặt Tiêu gia."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô một cái, không nói gì, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Cố Noãn cảm thấy hôm qua không biết ngủ khi nào, chỉ cảm thấy bên cạnh, còn chút ấm áp.
Là Tiêu Mặc Thần đêm qua ngủ bên cạnh cô.
Tắm rửa thay quần áo, Cố Noãn đi xuống lầu.
Dì Châu dọn ra một bàn đồ ăn, cười sảng khoái nói: "Phu nhân, sáng nay trước khi thiếu gia rời đi còn căn dặn không được quấy rầy cô, những thứ này là thiếu gia sai tôi chuẩn bị, còn căn dặn nhất định phải nhìn phu nhân ăn xong."
Cố Noãn cười nhạt, trong lòng biết dì Châu muốn cô vui vẻ, Tiêu Mặc Thần làm sao căn dặn dì ấy mấy chuyện này.
Ăn sáng xong, Cố Noãn đến thư phòng lấy sách đọc, buổi chiều, Tiêu lão gia tử đến.
Tiêu lão gia tử mang cho cô rất nhiều đồ tốt, còn căn dặn dì Châu nhất định phải chăm sóc cô.
Cố Noãn vút tay lên bụng, đột nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi với ông nội Tiêu.
Cô không cố ý lừa gạt ông nội, nhưng ông nội tốt với cô như vậy, đợi đến ngày vạch trần sự thật, nhất định ông nội đối với cô... sẽ rất thất vọng.
.....
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến sinh nhật của Tiêu Mặc Thần.
Cố Noãn thật sự không biết mua cho Tiêu Mặc Thần quà gì, dù sao hắn chẳng thiếu thứ gì, nhưng mà cô là Tiêu phu nhân, cũng không thể không mua cái gì.
Dì Châu đi tới: "Phu nhân, Mạnh tiểu thư tới."
"Noãn..Minh Châu." - Manh Yến thè lưỡi, đi đến ngồi bên cạnh Cố Noãn, đem đầu tựa vào vai Cố Noãn, nhìn thấy dì Châu đi vào phòng bếp mới lên tiếng: "Tớ thật không muốn kêu cái tên này, nhưng mà cô ta đi đâu rồi, sẽ không về A thành nữa sao. Nhưng như vậy càng tốt, đừng để tớ nhìn thấy cô ta, bằng không tớ sẽ không cho cô ta dễ nhìn."
Cố Noãn lắc đầu: "Tớ cũng không biết." - Cô cũng từng liên lạc với Cố Minh Châu, muốn hỏi về chuyện liên quan đến Hứa Tử An, nhưng cô ta như đang trốn mất, đổi cả số điện thoại.
Bên ngoài, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước cửa biệt thự.
Tiêu Mặc Thần đi đến cửa, chưa kịp vào đã dừng bước.
Bên trong nghe thấy hai giọng nữ đang thảo luận.
Mạnh Yến nhìn chằm chằm bụng của Cố Noãn: "Nghe nói cậu có thai?"
Cố Noãn có chút kinh ngạc, sao Mạnh Yến lại biết?
"Ông nội tớ và ông nội của Tiêu Mặc Thần đi câu cá đã nói. Cậu xem, tin tức kia liền là giả, quả nhiên Tiêu Mặc Thần làm sao có thể như tin đồn...không làm được chứ."
Mạnh Yến nhỏ giọng nói thầm bên tai Cố Noãn: "Noãn Noãn, cảm giác thế nào, có phải rất mạnh mẽ không, có to không?".
"Tiểu Yến." - Hai má Cố Noãn đỏ bừng, đêm quá rất mạnh mẽ, chơi đùa đến mức cô suýt chút mất nửa cái mạng, cô phiền nào liếc nhìn quả dưa leo mà dì Châu để quên trên bàn: "Ừm, so với cái này không kém bao nhiêu."
Tiêu Mặc Thân vừa nghe, trong cổ họng dâng lên một ngụm máu, suýt chút nữa bị nghẹn chết.
Dì Châu đem trà từ trong bếp ra, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần đang đứng ở cửa.
Vừa định lên tiếng thì Tiêu Mặc Thần đã đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho dì Châu im lặng.
Dì Châu đi vào phòng khách, đặt trà lên bàn, Cố Noãn và Mạnh Yến vẫn trò chuyện vui vẻ. Dì Châu đi ra khỏi phòng khách, nhìn về cửa ra vào, đã không còn nhìn thấy thiếu gia nữa.
Buổi tối, Mạnh Yến rủ cô ra ngoài ăn rồi đi dạo phố.
Đang đi, Mạnh Yến nhận một cuộc điện thoại, nghe một chút liền quay sang nói với cô: "Hạ Lan Đông Khiêm còn có Tiêu Mặc Thần cùng mấy người bạn đang chơi ở Đế Vương, hỏi chúng ta có muốn tới không?"
Cố Noãn lắc đầu, có vẻ không nên đi.
"Không đi, hai chúng ta đi dạo ở đây đi."
"Ừm." - Mạnh Yến gật đầu, nói với bên kia mấy câu, sau đó còn dặn dò: "Uống ít rượu một chút." sau đó mới cúp máy.
Cố Noãn liền trêu chọc: "Còn chưa kết hôn cậu đã bắt đầu quản anh ta rồi."
Mạnh Yến đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô: "Làm gì có."
"Hạ Lan Đông Khiêm vốn thường bận việc công ty, giao lưu nhiều, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe, nên đi chơi thì uống ít một chút."
Nghe vậy, Cố Noãn không tự chủ nghĩ đến Tiêu Mặc Thần, anh ta cũng đau dạ dày, hôm nay tụ hợp, chắc hẳn uống cũng không ít rượu.
Không biết anh ta có khó chịu không?
Hai người đi dạo phố mua sắm, Mạnh Yến mua khá nhiều, Cố Noãn không đặc biệt thích món nào, nên không mua gì.
Hai người tạm biệt nhau, Mạnh Yến đón taxi về trước, Cố Noãn đi dọc theo ven đường.
Trước kia Thẩm Quân Châu đi tiếp khách nên cũng uống rượu rất nhiều, cũng đau dạ dày, cô đã từng tham khảo nhiều bài thuốc về dạ dày.
Cô ghé vào tiệm thuốc bắc, mua mấy bài thuốc chữa đau dạ dày mang về.
Về tới biệt thự, mang thuốc đưa cho dì Châu, căn dặn mỗi ngày đều nấu thuốc cho Tiêu Mặc Thần uống.
"Phu nhân, thiếu gia mà biết phu nhân mua cho ngài ấy, nhất định sẽ rất vui."
Cố Noãn mím môi đáp: "Dì Châu, chuyện này, không cần nói với anh ấy."
Cô sợ hắn nghe của cô mua sẽ không uống.
Mặc dù gần đây hai người khá tốt, nhưng dù sao anh ta cũng rất ghét Cố Minh Châu, và cô hiện tại là Cố Minh Châu. Cô đã quen với sự hỉ nộ vô thường của anh ta.
Dì Châu có chút sửng sốt: "Phu nhân... cái này... vâng."
Buổi tối, Cố Noãn mơ màng vào giấc ngủ.
Đột nhiên cảm thấy cơ thể mình chìm xuống.
Cô nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy khó chịu, cổ ngứa ngáy, cảm giác như có vật gì đè lên người, muốn đẩy nhưng vô ích, tay cô đã bị thứ gì đó giữ lấy.
Hai mắt vẫn nhắm, cô rất buồn ngủ, không thoải mái hừ một cái.
Sau đó không có động tĩnh nữa.
Ngay lúc cô lại chìm vào giấc ngủ, hơi thở của cô đột ngột bị chặn lại.
Một cảm giác ấm áp bao phủ đôi môi của cô, hung hăng cướp đoạt lấy hơi thở của cô.
Cố Noãn mở to mắt, ánh đèn ngủ mờ nhạt chiếu vào gương mặt của người đàn ông trước mắt.
Tiêu Mặc Thần.
"Um..."
Cố Noãn lập tức tỉnh ngủ.
Môi của anh dính đày vị rượu.
Anh ta sẽ không thừa cơ say rượu... để...
Môi bị chặn lại, giọng nói của Cố Noãn gặp khó khăn: "Tiêu tiên sinh.... Tiêu..."
Cô muốn vùng vẫy nhưng anh ta quá khỏe, giữa chặt cô. Anh ta hôn cô càng lúc càng mạnh mẽ, một bàn tay đã thăm dò bên trong váy ngủ.
Cố Noãn sợ làm bị thương đứa bé trong bụng, cô nhắm mắt lại, hung hăng khẽ căn, hai người trong miệng làn tràn mùi máu tươi, Tiêu Mặc Thần bị đau một chút, đáy mắt thoáng vẻ tức giận, đưa tay nâng cằm cô lên.
Cố Noãn thở hốn hển: "Tiêu tiên sinh, anh say rồi."
Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại, mỉm cười: "Tôi rất tỉnh táo."
Cố Noãn nhìn vào ánh mắt của anh ta, rât thanh tỉnh, không có vẻ gì là say rượu.
Cô đột nhiên sợ hãi: "Tiêu... Tiêu tiên sinh."
Tiêu Mặc Thần buông bàn tay nắm cằm cô ra, đứng thẳng dậy, cởi thắt lưng ra, lạnh lùng nói: "Đây chỉ là nghĩa vụ vợ chồng mà thôi."
Sắc mặt Cố Noãn tái nhợt, hắn nói không sai... nghĩa vụ vợ chồng...
Cô không có lý do để từ chối.
Nhớ đến chuyện chiều nay cô cùng bạn mình bàn luận, Tiêu Mặc Thần nén giận, cái gì gọi là "Ừm, so với cái này không kém bao nhiêu."
Được lắm, buổi tối hôm nay hắn phải làm cho cô hài lòng mới thôi.
Cố Noãn nhắm mắt lại và cam chịu số phận.
Nhưng không hề đau đớn như dự đoán. Nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào cổ cô và di chuyển xuống bộ ngực đầy, trượt xuống một đường, toàn thân Cố Noãn trở nên căng cứng.
Nụ hôn như tia chớp, mang theo tia điện, trên da cô nổi lên một lớp da gà: "Tiêu...tiên sinh..."