Cô có rất ít quần áo ở Cố gia, lúc này liền phát hiện mất một chiếc áo khoác màu xanh, chiếc áo hơi mắc tiền một chút nhưng kiểu đã cũ rồi, Cố Minh Châu chắc chắn không thích, Trần Linh sẽ không vào phòng cô, chỉ còn cái người làm mới mà thôi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Này, xuống ăn cơm."
Giọng nói rất khinh thường.
Cố Noãn bước tới, mở cửa, người kia sợ hết hồn, vỗ ngực một cái: "Sao lại đột nhiên mở cửa, làm tôi sợ chết khiếp."
Có lẽ Trần Linh đã nói với cô ta không ít về cô cho nên cô ta mới dám tỏ ra cái thái độ này, còn dám lấy cắp quần áo của cô.
"Cô có lấy quần áo trong tủ của tôi không?"
Đường Hân không nghĩ Cố Noãn sẽ hỏi thẳng như vậy, chị họ không phải nói Cố Noãn này tính tình yếu ớt, không có địa vị ở Cố gia, giống như quả hồng mềm tùy ý bóp nát sao?
Nếu đã phát hiện, Đường Hân đơn giản thừa nhận, dù sao cô ta cũng có chị họ làm chỗ dựa.
"Là tôi lấy thì sao, kiểu dáng cũ như vậy, cô cho rằng ai thèm mặc."
Quả nhiên, Đường Hân này thật giống Trần Linh, Cố Noãn lạnh giọng: "Ai cho phép cô chạm vào đồ của tôi? Cho dù tôi không cần, cô cũng phải đợi tôi vứt đi cô mới có thể nhặt về."
Cô ta đang nghĩ Cố Noãn cô dễ dàng bắt nạt như vậy sao?
....••
Trong phòng ăn, Cố Minh Châu liếc nhìn vị trí trống, hừ lạnh: "Thật sự coi mình là đại tiểu thư, kiêu ngạo như thế, ăn cơm còn phải đợi người khác lên mời."
"Đúng rồi Cố Noãn là con gái của ba, còn con không phải, con không nói nữa."
Cố Khang nhíu mày không vui, nhưng chính mình lại quá yêu thương con gái, chỉ nhẹ giọng rầy một câu: "Minh Châu, Noãn Noãn là chị gái của con.
"Con mới không có loại chị gái này. Nhưng mà, ba, không phải nói ba mới ký được hạng mục ở Tây thành sao, nghe nói lợi nhuận rất cao, ba xem con mới trở về, ngày mai con muốn cùng mẹ đi dạo phố."
"Được, ăn cơm xong ba đưa cho con thẻ."
"Cảm ơn ba."
Cố Minh Châu nhớ tới ngày đó nhìn trên TV, trông thấy Tiêu Mặc Thần mặc tây trang, có sắc lại nhiều tiền: "Ba, ba khi nào rãnh liền hẹn Tiêu tổng đến nhà chúng ta ăn cơm, để cho con nhận biết một chút. Ba xem Cố Noãn kia trang điểm ăn mặc không có chút nào dễ nhìn, thật quê mùa, thật không biết Tiêu tổng vừa ý cô ta chỗ nào."
Cô ta nghĩ lần đó mu mắt mới không gả cho Tiêu Mặc Thần, nhìn Cố Noãn bây giờ không tệ, nhìn cái nhần trệ tay trị giá chín chữ số, chắc hẳn Tiêu Mặc Thần đã không còn truy cứu chuyện nửa năm trước nữa.
Cũng đúng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, Tiêu Mặc Thần có thể nhất thời yêu thích Hứa Tử An, nói không chừng đã không còn thích nữa, quên mất tên cô ta.
Sao còn có thể truy cứu chuyện cô đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang chứ.
Cố Minh Châu ngày càng hối hận.
"Minh Châu, đó là anh rể của con."
Cố Minh Châu nghe Cố Khang nói vậy, vừa định mạnh miệng, nhung bị Trần Linh từ phía dưới vỗ đùi ra hiệu, cô ta không lên tiếng nữa.
Cố Noãn lôi Đường Hân xuống lầu, đi vào phòng ăn, hất tay Đường Hân ra.
Cố Khang nhìn thấy liền hỏi: "Noãn Noãn, có chuyện gì vậy?"
Cố Noãn vòng tay trước ngực, liếc mắt nhìn thấy Đường Hân đang cầu cứu Trần Linh, lạnh giọng: "Cô ta trộm quần áo của con."
Đường Hân vội xua tay: "Không có, không có... chị họ, anh rể, hai người nghe em giải thích, em làm sao có thể lấy trộm đồ của đại tiểu thư, là tiểu thư hiểu nhầm em, em thấy quần áo của tiểu thư luôn để ở trong tủ, sợ ẩm mốc, sáng nay liền mang đi phơi, em làm sao có thể lấy quần áo của đại tiểu thư chứ?"
Trần Linh cắn răng nhìn Cố Noãn, sau đó mỉm cười nhìn Cố Khang: "Anh à, buổi sáng em có nhìn thấy Tiểu Đường phơi quần áo."
Cố Noãn nhìn về phía Cố Khang, rõ ràng là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không: "Noãn Noãn, con hiểu lầm rồi, Tiểu Đường không phải loại người này." - Ông vẫy tay với cô: "Tới đây ngồi xuống ăn cơm, nào, ngồi bên cạnh ba."
Nhìn sự đắc ý của Trần Linh, Cố Noãn không nở nổi nụ cười, cô chỉ về phía Đường Hân: "Ba, cô ta đến nhà chúng ta mấy ngày, ba liền tin tưởng cô ta không phải loại người đó?"
"Noãn Noãn." - Cố Khang cau mày: "Noãn Noãn, được rồi, là Tiểu Đường tốt bụng muốn phơi quần áo cho con, ba biết con không thích người khác chạm vào đồ của mình. Ngày mai dì Trần và Minh Châu đi mua sắm, con đi cùng họ đi, nói dì Trần ngày mai mua cho con mấy bộ quần áo mới."
Trần Linh ôn nhu mỉm cười: "Em biết rồi." - Sau đó nhìn về phía Cố Noãn đầy đắc ý: "Noãn Noãn, mau đến đây ăn cơm, đừng chuyện bé xé thành to, ngày mai dì mua cho con thêm mấy món, Tiểu Đường cũng không biết con có thói quen này."
Đường Hân vội vàng gật đầu, quả nhiên Cố Noãn này không được yêu thích, hai ba câu nói liền qua đi, cô ta nhìn
Cố Noãn liền ủy khuất nói: "Đại tiểu thư, tôi đã biết rồi, lần sau tôi nhất định không chạm vào đồ của cô, lần sau có muốn phơi quần áo của cô, tôi sẽ hỏi ý cô."
Cố Noãn cười lạnh, cô cũng không biết mình có một thói quen như vậy, không thích người khác đụng vào quần áo của minh? Cô nhìn về phía Cố Khang, ánh mắt ông né tránh.
Cô biết ý của ba mình, muốn chuyện nhỏ hóa không, đáy lòng cô lạnh đi, nói không muốn ăn cơm và rời đi ngay lập tức.
Gió bên ngoài thật lạnh, cũng không lạnh bằng lòng cô.
Cố gia.
"Mẹ, mẹ xem ba con kìa, con muốn ba mời Tiêu tổng đến nhà ăn cơm, vậy mà ông ấy nói chuyện này để Cố Noãn lên tiếng. Mẹ xem hôm nay cô ta về nhà ăn cơm đi, cái bộ dạng nghèo hèn đó, nhưng trên tay cô ta đeo một chiếc nhẫn, ôi cái nhẫn đó phải tiền tỷ, không biết Tiêu tổng lại vừa ý cô ta chỗ nào."
"Được rồi, Minh Châu, tính của ba con mà con không biết sao? Đợi lát nữa mẹ sẽ lên nói với ông ấy, vốn cứ nghĩ
Tiêu tổng sẽ hận chuyện con đẩy Hứa Tử An kia xuống lầu, cho nên mới đem Cố Noãn kia gả đi, không nghĩ tới lại mang lợi ích cho nó, thật hối hận."
"Mẹ, mẹ nhanh nghĩ cách giúp con, nếu con làm Tiêu phu nhân, nhà chúng ta sẽ không chỉ có như vậy. Mẹ xem
Cố Noãn kia không có tác dụng gì, không giúp được gì của Cố gia, chính là cô ta chủ tâm không muốn giúp."
"Được, chuyện này để mẹ nghĩ cách, con và Thẩm Quân Châu chuyện ly hôn là thế nào?"
"Hừ, đây còn không phải là do Cố Noãn sao. Thẩm Quân Châu buổi tối đều không về nhà, con không có chịu được cô đơn như vậy, hơn nữa đứa bé luôn bất ổn, chảy máu mãi, hắn lại không có chút nào thương tâm, cũng không an ủi con, trong đầu hắn lúc nào cũng là Cố Noãn mà thôi."
"Minh Châu không sao, Minh Châu của mẹ đẹp như vậy, coi như Thẩm Quân Châu kia mắt mù, cái này cũng tốt, con thừa cơ hội này tiếp cận Tiêu tổng một chút."
Cố Noãn đi trên đường về biệt thự, trong đầu nhớ tới chuyện ở Cố gia, ba của cô tận lực muốn che chở Trần Linh, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
Cô biết, ba mình muốn giữ hòa khí trong nhà.
Nhưng mà, cô nào có chuyện bé xé ra to?
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, mũi cay cay, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Cảnh Dương lái xe trên đường, bỗng nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc
Theo bản năng nhìn qua gương chiếu hậu nhìn xem Tiêu Mặc Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Cảnh Dương có chút do dự, buổi sáng hai người có vẻ không vui, không biết có nên gọi Nhị gia tỉnh lại hay không, dù sao phu nhân cũng đang đi bộ trên ven đường.
Tốc độ từ từ chạm lại, Cảnh Dương có chút do dự.
Lúc này Tiêu Mặc Thần đột nhiên mở mắt, nhìn về phía bên ngoài cửa, trầm giọng nói: "Dừng xe."
Cảnh Dương nhanh chóng đạp phanh: "Vâng."
"Nhị gia, có muốn tôi...gọi phu nhân lên xe không?"
Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt nói: "Chiếc xe lớn như vậy dừng trước mặt cô ta, chẳng lẽ cô ta còn không nhìn thấy."
"Vâng."
Nhưng mà Cố Noãn bước tới, vòng đi qua xe, như không thấy, một mực cúi đầu.
Tiêu Mặc Thần giận tái mặt: "Lái xe."
Cảnh Dương không còn cách nào khác lái xe.
Nhưng mà khi chiếc xe đi ngang qua Cố Noãn, Tiêu Mặc Thần lại ra lệnh: "Dừng xe."
Sau đó anh ta nhanh chóng mở cửa xuống xe, kéo Cố Noãn lại, ngón tay nắm lấy căm cô, để cô ngắng đầu lên nhìn anh.
Anh nhìn gương mặt cô đang nước mắt giàn giụa
Anh cau mày khó chịu: "Khóc cái gì?"
Cố Noãn nhìn anh, đột nhiên đưa tay ôm lấy anh, đem khuôn mặt dán vào lồng ngực anh, cứ như vậy tùy hứng một lần, mặc kệ một lát dù anh có không vui, cô vẫn muốn tùy hứng một lần.
Trong lòng cô thật sự khó chịu.
Tiêu Mặc Thần như bị mắc xương trong cuống họng, trước ngực là một mảng ẩm ướt, anh nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, từng chút từng chút một, chính anh cũng không phát hiện mình có bao nhiêu ôn nhu.
Người phụ nữ nhào vào lòng ngực anh khóc nức nở khiến trái tim anh cực kỳ khó chịu.
Không biết qua bao lâu, Cố Noãn mới rời khỏi lòng ngực của anh, nhìn xem chiếc áo màu xanh nhạt bên trong đã bị nước mắt làm ướt, cô cắn môi, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, làm bẩn áo của anh, thật xin lỗi."
Tiêu Mặc Thần một lần nữa kéo cô ôm vào lòng ngực: "Im đi."
Hắn chán ghét cô một mực vâng vâng dạ dạ suốt ngày xin lỗi.
Cố Noãn cũng không lên tiếng, tựa vào lòng ngực của anh
"Khóc đủ chưa? Tại sao cô lại khóc?"
Cố Noãn muốn ngẩng đầu nói chuyện, nhưng đầu bị anh ta đè lại, cô khó hiểu chỉ có thể đáp: "Không có gì, chỉ là tôi nhớ đến chuyện không vui."
Tiêu Mặc Thần nhìn xuống mái tóc cô, ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô: "Có phải vì tôi vứt nhẫn của cô cho nên cô mới không vui?"