Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 46: Cô Không Xứng



Mấy ngày tiếp theo, Cố Khang liên tục gọi điện thoại cho cô, nhờ cô nói với Tiêu Mặc Thần gần đây Cố thị đang gặp chút khó khăn về dòng tiền và hy vọng Hưng Thịnh có thể tạm thời cho mượn một số tiền.

Cô đã từ chối rất nhiều lần.

Đến cuối cùng vẫn không thể từ chối mãi, chỉ có thể đành nói: "Con sẽ thử nhưng anh ấy không chắc sẽ đồng ý."

Bên kia điện thoại của Cố Khang có tiếng quát lớn: "Thử? Cô đang nói cái gì vậy, cô là Tiêu phu nhân, phu nhân tổng giám đốc Hưng Thịnh, lời nói nhất định có giá trị. Nếu không được cô đi van xin Tiêu lão gia, ông ấy không phải rất thích cô sao?"

Cố Khang quát lớn: "Được rồi, Trần Linh, tôi đang nói chuyện với Noãn Noãn, ai cho phép em giật lấy, mau trả lại."

"Con gái yêu quý của anh đang không muốn giúp chúng ta. Quả nhiên, sau khi gả vào Tiêu gia, nó đang nghĩ cách thoát khỏi gia đình chúng ta."

Cố Khang cau mày: "Được rồi."

Trần Linh miễn cưỡng im lặng.

Cố Noãn thở dài: "Ba, chuyện này con sẽ nghĩ cách, Cố thị đang thiếu bao nhiêu..."

Cố Khang nói ra một con số.

Cố Noãn cúp điện thoại, người duy nhất cô quan tâm ở Cố gia chỉ có ba của mình, tuy nhiên, ông ấy luôn muốn một gia đình hòa thuận, ông ấy tin tưởng Trần Linh, cũng yêu thương Cố Minh Châu.

Đối với cô cũng tốt, nhưng lại quá nhu nhược, vì vậy nên mẹ cô mới quyết định rời đi.

Nhưng cô cũng không thể ngồi yên nhìn công ty của ba mình xảy ra chuyện.

Tiêu Mặc Thần đưa cho cô một tấm thẻ, Cố Noãn mím môi đi đến ngân hàng rút một số tiền lớn.

Sau khi làm xong, cô gọi điện cho Cố Khang.

"Ba, con đã chuyển tiền cho ba rồi, hãy lo việc của Cố thị."

"Noãn Noãn, ngày mai có việc gì không, quay về nhà ăn cơm."

Cố Noãn lắc đầu: "Ngày mai con bận rồi."

Cúp máy, Cố Noãn nhìn tấm thẻ trong tay, cô đã rút 500 triệu cho ba của mình, đây là con số không nhỏ, cô biết bây giờ nó đã báo tin nhắn cho bên kia.

Cô nhìn điện thoại, rất lâu không có cuộc gọi đến, cô soạn tin nhắn, lúc đầu định giải thích rất nhiều, nhưng xóa đi, chỉ nói ngắn gọn: "Tiêu tiên sinh, tiền tôi sẽ từ từ trả lại cho ngài."

Văn phòng tổng giám đốc Hưng Thịnh.

Tiêu Mặc Thần nhìn vào tin nhắn trừ tiền của ngân hàng, cũng như tin nhắn của Cố Noãn.

Hắn cười khẩy, đặt điện thoại lên bàn, tựa lưng vào ghế xoay, Cảnh Dương đặt tài liệu trên bàn: "Nhị gia, đây là tài liệu cần chữ ký của ngài."

"Ừ, tra cho tôi sao kê của thẻ."

"Vâng."

Một lúc sau, Cảnh Dương lại đi vào văn phòng: "Nhị gia, sáng nay đã chuyển cho Cố thị 500 triệu."

Tiêu Mặc Thần nheo mắt lại, quả nhiên như hắn nghĩ.

Cảnh Dương không hề rời đi, liếc mắt nhìn Tiêu Mặc Thần nói: "Nhị gia, Hứa tiểu thư tới, đang ở dưới lầu."

Sắc mặt Tiêu Mặc Thần thay đổi, sau đó đứng lên rời khỏi văn phòng.

Phòng tiếp khách..

Cô gái ngồi trên ghế sô pha với gương mặt xinh xắn, trên người mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt rất đáng yêu, cô đặt chiếc túi xách trên bàn, cầm một ly nước nóng bằng cả hai tay.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Hứa Tử An quay đầu mỉm cười: "Mặc Thần."

Tiêu Mặc Thần đi tới cầm lấy tay cô, giọng không vui: "Sao lạnh thế?"

Tiêu Mặc Thần nhìn nhân viên tiếp đón, tức giận hét lên: "Cô không biết chỉnh điều hoà cao lên một chút sao?"

Nhân viên kinh hãi: "Tiêu tổng, tôi... tôi..."

Hứa Tử An ôn hòa nói: "Mặc Thần, em không sao, là do em đường đột đến tìm anh, em đang đi dạo, đi qua đây liền muốn đi vào nhìn anh."

"Về sau ngày nào em muốn đến thì cứ đến."

"Mỗi ngày đều đến, không phải rất phiền anh sao?"

Giọng nói của hắn rất ôn nhu: "Không phiền."

Hứa Tử An mỉm cười: "Mặc Thần..."

Hôm nay, Cố Noãn đi ra ngoài mua thêm một ít sách, cô không muốn chạm đến sách của Tiêu Mặc Thần nữa.

Cô không muốn ở lại, nhưng không biết đi đâu cả.

Cố gia, cô sẽ không quay về đó nữa.



Vậy nên cứ ở lại cho đến ngày sinh con ra, cô sẽ rời đi.

Ở thư viện đọc sách đến tối, Cố Noãn đón xe về lại biệt thự, nhưng phát hiện mình quên cầm theo chìa khóa.

Cô gọi cho dì Châu, nhưng không ai nghe máy.

Gọi cho quản lý khu biệt thự, nhưng họ nói, cô không phải chủ nhân biệt thự, họ không cho cô chìa khóa dự phòng, giải thích thế nào cũng không xong.

Nhìn đồng hồ đã 8 giờ tối, Cố Noãn sờ sờ bụng, có chút đói, liền đi tìm gì đó ăn, đợi dì Châu về mở cửa cho cô.

Đến 9h, ăn xong một bát mì, cô vẫn không gọi được cho dì Châu.

Đang đi bộ về biệt thự, trời bỗng đổ cơn mưa, Cố Noãn nhanh chân chạy về cửa hàng gần đó trú mưa và mua một chiếc ô.

Trời mưa vơi đi, Cố Noãn cầm ô đi trong mưa quay về biệt thự.

Cánh cửa sắt cao lớn vẫn khóa chặt, vẫn không liên hệ được với dì Châu, đã hơn 10h tối rồi, cô không thể cứ như vậy đứng bên ngoài.

Cô lấy điện thoại ra, do dự nhìn vào tên của hắn, hắn là người duy nhất có chìa khóa, cho nên cô chỉ có thể bấm gọi.

Không biết rằng là hắn sẽ nhận, hay là giống lần trước, là cô gái kia nhận.

"Chuyện gì?"

Trong lòng cô chợt rung lên, vội nói: "Tiêu tiên sinh, là tôi, tôi ra ngoài nhưng quên mang theo chìa khóa, dì Châu không có ở nhà, ngài có thế... có thế..."

"Tôi biết rồi."

Hắn cúp máy, Cố Noãn cầm điện thoại đến trước cửa ngồi xuống, cô cũng không hiểu ý của Tiêu Mặc Thần, biết?

Là đơn giản hắn đã biết, hay là...

Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo bao lấy cô, chợt bé con lại đạp, Cố Noãn mỉm cười... không, cô không cơ đơn, cô còn có con mình bên cạnh.

Tiêu Mặc Thần dừng xe lại, bước xuống che ô đi tới trước mặt Cố Noãn.

Tuy che ô, nhưng mưa lớn, tạt thấm ướt quần áo trên người cô, sắc mặt cô tái nhợt, tóc đã ẩm ướt, lúc này cô đang ngẩng lên đưa đôi mắt trong veo nhìn hắn..

Khiến hắn không vui.

Giọng Tiêu Mặc Thần lạnh lùng, như đang nói với một người xa lạ: "Không mang theo chìa khóa không biết liên hệ quản lý sao?"

Vừa nói, hắn vừa ném chìa khóa về phía cô.

Cố Noãn nhìn chìa khóa nằm dưới mặt đất, cô đứng lên, cúi người nhặt chìa khóa dưới đất lên, không nhìn hắn lấy một lần, quay người mở cổng đi vào.

Tiêu Mặc Thần cũng đi theo vào bên trong.

Cố Noãn đi vào phòng khách, nhìn thấy một tờ giấy trên bàn: "Phu nhân, thiếu gia bảo tôi đến chăm sóc cho Hứa tiểu thư, trong nồi tôi đã nấu cháo bí đỏ cho cô, cô về nhớ hâm lại rồi ăn cho nóng."

Tiêu Mặc Thần để dì Châu đến chăm sóc Hứa Tử An. Cố Noãn cắn môi, khó trách sao dì Châu vẫn không quay về.

Tiêu Mặc Thần đi vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, trời mưa lớn, nước mưa dính vào người anh ta.

Cố Noãn tìm khăn lau tóc, thay tạm một bộ quần áo khô.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, trên người Tiêu Mặc Thần chỉ che một chiếc khăn ngang hông, bước ra ngoài.

Bàn tay cầm khăn lông của Cố Noãn siết chặt, sau đó đứng dậy trong không khí ngập tràn khí tức của hắn.

Cố Noãn do dự mở miệng: "Tiêu tiên sinh, dì Châu...dì Châu đã chăm sóc tôi lâu rồi."

Cô muốn nói không nỡ xa dì Châu.

Hắn liền nói: "Tử An không khỏe, tôi đã cho dì Châu đến chăm sóc cô ấy, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người làm khác cho cô, sẽ chăm sóc cô cho đến khi đứa bé sinh ra... chuyện sau đó, tính sau đi."

Cố Noãn đè nén đau đớn, bàn tay siết chặt: "Nếu như vậy... tôi cũng không phiền đến ngài, tôi ở một mình cũng tốt."

Hắn nheo mắt nhìn cô, dường như không vui khi bị cô từ chối: "Đây chính là cô nói không muốn người làm, về sau có chuyện gì cũng đừng gọi điện cho tôi, không mang chìa khóa cũng đừng gọi tôi, không tìm được cách thì ở bên ngoài đi."

Cố Noãn gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Được'"

Câu nói giống như nhóm một ngọn lửa trong lòng hắn, hắn nhận được cuộc gọi liền chạy một mạch tới đây, 11h tố không có chìa khóa vào nhà, hắn không tới thì phải làm sao?.

Tiêu Mặc Thần tức giận đá chiếc bàn cafe ngã trên mặt đất, nhìn cô đang cụp mắt xuống, đưa bàn tay mảnh khảnh siết lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình.

"Chính cô ra ngoài không mang theo chìa khóa? Bây giờ trách tôi đưa dì Châu đi sao? Muốn so với Tử An, cô xứng sao? Không có chìa khóa cô không nghĩ ra biện pháp sao? Cần phải đợi cho đến khi muộn thế này không? Cô đã ở đây lâu như vậy, ai không biết đến cô, đừng có nói với tôi quản lý biệt thự không mở cửa cho cô. Cô là Tiêu phu nhân, cô không cảm thấy mất mặt, tôi cảm thấy mất mặt."

Lời nói của anh lọt vào trong tai cô, Cố Noãn bị hắn rống đến giật mình, cái cằm có chút đau, cô gật đầu một cái:

"Tôi chỉ là cảm thấy, anh nói đúng."

Cô ngước mắt nhìn hắn, con người như bị phủ sương mù, nhìn không rõ, thấp giọng nói: "Tôi không xứng."



Tiêu Mặc Thần ngơ ngác trong giây lát, nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, hắn buông tay ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuống họng lăn lên lăn xuống, lời nói bị nuốt vào trong.

Sáng hôm sau tỉnh lại, phòng ngủ trống rồng, nhìn vị trí bên cạnh, cô biết đêm qua hắn ngủ lại.

Cố Noãn ngồi dậy, đưa tay xoa trán, đêm qua mắc mưa nên hiện tại có chút cảm sốt.

Thay quần áo, cô đi đến mua một ít thuốc cảm dành cho bà bầu. Dược sĩ nhìn cô mỉm cười, giới thiệu cho cô thuốc trị dạ dày hàng mới về, tác dụng rát tốt.

Cố Noãn nhớ đến những gói thuốc còn lại ở nhà, chỉ cười khổ, từ chối.

Quay về biệt thự, Cố Noãn đi vào kho, lấy những gói thuốc còn lại trong kho ra ngoài, sau đó ném tất cả vào thùng rác.

Thu dọn một chút liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cố Noãn đi mở cửa, bên ngoài là một cô gái trẻ đang đứng trước cửa.

Cô nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn cô.

Cô ta nhìn Cố Noãn che đậy sự kinh hoàng, hôm nay cô ta đến đây để khiêu khích Cố Minh Châu, nhưng không ngờ người ở trong biệt thự không phải Cố Minh Châu, mà là một cô gái xa lạ.

Cô ta mỉm cười: "Tôi là Hứa Tử An."

Cố Noãn mím môi, nhìn nụ cười ở đáy mắt Hứa Tử An và cau mày: "Xin chào Hứa tiểu thư, có chuyện gì không?"

Cách mà Hứa Tử An nhìn cô có vẻ không biết cô là ai, nhưng theo lý thuyết, Hứa Tử An hẳn là phát hiện cô không phải Cố Minh Châu, nhưng cô ta dường như không có ý định vạch trần.

Hứa Tử An này không đơn thuần như vẻ bề ngoài.

"Không có việc gì, hôm qua quần áo Mặc Thần để ở đây, trong túi của anh ấy có cái gì đó, cô có thể giúp tôi lấy một chút không?"

Cố Noãn gật đầu: "Tôi sẽ lấy nó."

Cô xoay người đi vào trong.

Hứa Tử An gọi: "Cố tiểu thư, không mời tôi vào trong sao."

Cố Noãn: "..."

Cô thở dài, mở cửa cho Hứa Tử An đi vào, còn cô tự đi vào phòng giặt tìm đồ.

Cố Noãn tìm được một chiếc hộp trong túi áo của Tiêu Mặc Thần, khi cô lấy nó ra, là một hộp đựng trang sức.

Cô mở ra và nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được chế tác tuyệt đẹp bên trong.

Bề mặt được cắt thành ngôi sao sáu cánh vô cùng đẹp mắt.

Cô nheo mắt, cầm chiếc hộp quay lại phòng khách.

Hứa Tử An ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt giấu không được vẻ tự hào.

"Cố tiểu thư, đã tìm được đồ chưa?"

Cố Noãn đặt chiếc hộp lên bàn nói: "Hứa tiểu thư đã lấy được đồ cần tìm, không tiễn.".

Hứa Tử An mở chiếc hộp ra, lấy chiếc nhẫn bên trong ra đeo lên tay mình, duỗi ngón tay ra: "Cố tiểu thư, cô xem chiếc nhẫn này có đẹp không? Đây là nhẫn cầu hôn của Mặc Thần dành cho tôi, tôi thích ngôi sao sáu cánh, Mặc Thành liền cho chế tác thành kim cương ngôi sao sáu cánh, dùng để cầu hôn tôi, nhưng bây giờ còn chưa nói cho tôi biết, muốn cho tôi một cái kinh hỉ."

Cố Noãn biết Hứa Tử An đến đây để khoe khoang, nhưng cô thật sự không quan tâm. Hứa Tử An biết rõ cô không phải Cố Minh Châu, nhưng không nói ra, rất rõ ràng xem cô là cái gai trong mắt.

Cô chỉ vào cánh cửa: "Hứa tiểu thư, đồ đã lấy được, mời cô rời đi."

"Tôi không quan tâm cô là ai, đừng có kiêu ngạo, cô sẽ không giữ được vị trí Tiêu phu nhân lâu đâu. Tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để trèo lên giường của Mặc Thần, nhưng mà tôi nói cho cô biết, tôi mới là Tiêu phu nhân..." -

Hứa Tử An mỉm cười, đưa ngón tay đến trước mặt cô: "Sẽ không bao lâu nữa Mặc Thần sẽ ly hôn với cô."

Cố Noãn có chút không vui nhưng vẫn bình tĩnh: "Chuyện này không phí sức Hứa tiểu thư quan tâm, thỉnh Hứa tiểu thư rời khỏi nơi này, tôi muốn nghỉ ngơi."

Hứa Tử An hừ lạnh, nhìn vào bụng của Cố Noãn, quần áo rộng rãi nên không thấy, bây giờ liền nhìn thấy nó nhô lên rõ ràng.

Giọng Hứa Tử An sắc bén: "Cô có thai?"

Cố Noãn không muốn nói thêm cái gì, đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy mệt mỏi đi lên lầu: "Việc này không liên quan đến Hứa tiếu thư."

Hứa Tử An đi đến trước mặt cô, không thể ngờ cô ta vậy mà mang thai, khó trách đêm qua, Tiêu Mặc Thần nghe điện thoại cô ta liền chạy đi.

"Cô đừng tưởng cô có thai có thể thay đổi được chuyện gì, Mặc Thần yêu tôi, tôi hôn mê lâu như vậy, anh ấy một mực chăm sóc tôi, cô đừng tưởng cô mang thai có thể chiếm lấy vị trí Tiêu phu nhân."

Trong sân vang lên tiếng động cơ xe, Cố Noãn tay vịn vào cầu thang, giật mình nhìn về phía cửa có chút ngạc nhiên.

Có vẻ Tiêu Mặc Thần trở về.

Cô đi xuống cầu thang và nghe thấy âm thanh sứ vỡ bên tai.

Cố Noãn giật mình quay đầu, nhìn thấy bàn trà đỗ xuống, trên mặt đất mộ mảng tách chén trà vỡ tan tành, Hứa Tử An che đầu gối ngã ngồi trên thảm, giữa ngón tay xuất hiện vết máu, khuôn mặt sợ hãi.

Cố Noãn còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa mở ra, Tiêu Mặc Thần từ bên ngoài bước vào.