Rất lâu rồi Cố Noãn không gặp Tiêu Mặc Thần, cứ như vậy cũng tốt, cô có nơi dung thân cho đến khi sinh ra con.
Bước ra khỏi phòng trồng hoa, nghe tiếng động cơ xe đi vào biệt thự, cô có chút giật mình.
Cảnh Dương từ bên ngoài đi vào nói: "Phu nhân, Nhị gia cho tôi đến đón cô đến Tiêu gia một chuyến."
Cố Noãn đi tới đại sảnh Tiêu gia đã nghe thấy thanh âm của một người đàn ông xa lạ, lạnh lùng và kiêu ngạo, cô từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đối diện ông nội Tiêu và Tiêu Mặc Thần, vẻ bề ngoài của anh ta giống
Tiêu Mặc Thần đến 50%, anh tuấn bức người. Nhưng cô không có hảo cảm với người đàn ông này, bởi vì ánh mắt của anh ta, ba phần vui vẻ, bảy phần ngả ngớn.
"Ông nội." - Cố Noãn chào hỏi.
Ông nội Tiêu mỉm cười: "Minh Châu tới rồi. Ngồi đi, đây là anh trai của Mặc Thần, Tiêu Mặc Ninh."
Cố Noãn gật đầu và ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc Thần.
Tiêu Mặc Ninh nhìn cô, ánh mắt như chim ưng, cười nhẹ một tiếng: "Cô ấy là em dâu sao?"
Ánh mắt của hắn khiến cô có chút hoảng sợ.
Cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mặc Ninh, ánh mắt của hắn thật sự khiến cô cảm giác... như muốn lột trần cô trước mặt hắn.
Tiêu Mặc Thần lên tiếng: "Anh cả, tôi giới thiệu một chút, đây là Minh Châu, vợ của tôi."
"Mới ở nước ngoài về, cũng không biết em dâu thích gì, tôi có mang về một món quà nhỏ cho em dâu, không biết em dâu có thích không."
Tiêu Mặc Ninh nói, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh, đưa cho Cố Noãn.
Tiêu Mặc Thần nhìn Cố Noãn nói: "Còn không cảm ơn anh cả đi."
Cố Noãn đưa tay tiếp nhận, khóe môi cong lên cười nhàn nhạt: "Cảm ơn anh cả."
Ông nội Tiêu rất vui vẻ: "Được rồi, khó khăn gia đình mới tụ hợp, không nói chuyện khác nữa, chúng ta đi ăn cơm."
Trong bữa ăn, Cố Noãn luôn cảm giác được một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng có chút bất an.
Từ lúc ăn cơm đến khi kết thúc bữa ăn, Cố Noãn chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm trắng trong bát, không dám nhìn lên.
Tiêu Mặc Thần trong cổ tay Cố Noãn dường như còn bé hơn bình thường, rõ ràng mang thai sao lại gầy đi như vậy.
Hắn gắp cho cô một con tôm, đặt vào chén cô: "Ăn nhiều vào."
Cố Noãn dị ứng hải sản, nhưng Tiêu Mặc Thần vẫn là không biết hoặc không quan tâm.
Ông nội Tiêu đang nói chuyện với Tiêu Mặc Ninh nên cô cũng không cần phải giả vờ trước ông nội.
Cô vẫn cúi đầu ăn hết phần cơm trong chén, chừa lại con tôm mà Tiêu Mặc Thần gắp cho mình.
Tất nhiên, Tiêu Mặc Thần cũng nhìn thấy, hắn liếc nhìn cô, nếu đã không ăn thì hắn cũng không quan tâm. (
Buổi tối, Tiêu Mặc Thần lên thư phòng nói chuyện với ông nội Tiêu.
Cố Noãn ra ban công đứng hóng gió, nhìn bầu trời đêm đen kịch, trong lòng thật nặng trĩu.
Đột nhiên từ phía sau có hai bàn tay đặt hai bên ban công, ép sát cô.
Cố Noãn giật mình, quay đầu lại, đối diện là Tiêu Mặc Ninh.
Cô ra sức tránh né: "Anh cả, có chuyện gì vậy?"
"Em dâu, không bằng chúng ta làm một giao dịch."
"Tôi và anh cả có gì để giao dịch?" - Cố Noãn đua tay ngăn chặn Tiêu Mặc Ninh muốn ép sát, nhưng không đủ lực đẩy hắn ra.
Đây là Tiêu gia, hắn ta vậy mà dám khóa cô lại ở ban công.
Cô không biết hắn muốn gì.
Ngoài ban công cũng không có đèn.
"Tôi muốn Hưng Thịnh, cô muốn tự do, tại sao chúng ta không hợp tác?"
Cố Noãn nhìn hắn, người đàn ông này biết cô muốn rời xa Tiêu Mặc Thần, cô bình tĩnh nói: "Tiêu Mặc Thần là chồng của tôi, tại sao anh nghĩ tôi sẽ giúp anh, hơn nữa tôi đang mang thai, vì vậy là tôi nên giúp đỡ chồng của mình."
"Ồ, vậy sao? Theo tôi biết, Tiêu Mặc Thần không yêu cô, nó đã rất lâu rồi không quay về nhà với cô, để tôi nghĩ xem, hình như nó yêu thích người khác..."
Cố Noãn dùng hết sức đẩy hắn ra: "Anh cả, tôi không biết anh muốn nói gì, tôi còn có việc, đi trước."
Nói xong cô mở cửa ban công đi vào trong.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Tiêu Mặc Thần đi tới.
Hắn từng bước đi về phía cô, vuốt ve gò má cô giọng nói nhẹ nhàng: "Minh Châu, tôi vừa muốn đi tìm em, chúng ta nên quay về."
Cố Noãn cúi đầu: "Ừm."
Tiêu Mặc Thần nhìn về phía sau lưng Cố Noãn, giống như mới phát hiện cười nhạt một chút: "Anh cả cũng ở đây à?"
Tiêu Mặc Ninh gật đầu một cái: "Em trai muốn về sao? Vậy không tiễn."
Tiêu Mặc Thần đặt tay lên vai Cố Noãn, dùng sức đưa cô ra ngoài.
Lên xe, không khí trong xe ngưng trệ.
Cố Noãn nhìn gương mặt trong bóng tối của Tiêu Mặc Thần, cô biết Tiêu Mặc Thần đã hiểu nhầm.
"Tiêu tiên sinh, vừa rồi đại thiếu gia muốn hợp tác với tôi... tôi không đồng ý."
Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng khịt mũi: "Cố Minh Châu, cô cảm thấy cô có bao nhiêu năng lực để Tiêu Mặc Ninh có thể tới tìm cô hợp tác? Lại nói, cô cảm thấy cô có bao nhiêu năng lực để nắm giữ bí mật của tôi? Cô có tâm tư muốn cùng hắn hợp tác, là cô quá đề cao chính mình sao."
Cố Noãn không đáp.
Tiêu Mặc Thần nói không sai, cô không biết bí mật gì của Tiêu Mặc Thần. Nhưng như vậy thì tại sao Tiêu Mặc Ninh lại muốn hợp tác với cô.
Tiêu Mặc Thần môi mỏng khẽ mở: "Cô có thể đi câu dẫn anh trai tôi chỉ trong thời gian ngắn. Cô cũng thật có năng lực, đang mang thai, đi câu dẫn đàn ông năng lực cũng không thiếu. Mỗi ngày ở trước mặt tôi giả vờ thanh thuần, giả vờ vô tội, thế nào, vừa mới cùng Tiêu Mặc Ninh ở ban công đang làm việc mờ ám gì, đèn cũng không dám mở."
Cố Noãn chán nản: "Tôi hóng gió, là anh ta tự đến tìm đòi hợp tác, anh ta dùng vũ lực ép tôi không cho tôi đi, tôi không đánh lại anh ta."
"Nói như vậy, cô tự tin đến mức nào? Tiêu Mặc Ninh ở nước ngoài loại nữ nhân nào chưa gặp, nhưng anh ta lại để mắt cô từ cái nhìn đầu tiên à. Cố Minh Châu, bịa chuyện thì cũng phải nói cho dễ tin một chút."
Cố Noãn mím môi, quay đầu nhìn Tiêu Mặc Thần: "Trong mắt ngài Tiêu tôi dơ bẩn như vậy thì tại sao không ly hôn đi."
Tiêu Mặc Thần nghe cô nhắc đến việc ly hôn, cơn giận trong lòng lại ngập trời hơn: "Ly hôn, cô có tư cách nhắc tới, chuyện cô làm với Tử An chưa trả lại món nợ nào thì sao tôi để cho cô thoát được. Cứ ở đó yên ổn làm Tiêu phu nhân đi, tôi sẽ từ từ hành hạ cô."
Cố Noãn không đáp, nhắm mắt lại quay đầu đi.
Cô muốn rời đi, nhưng với sự thù hận này của Tiêu Mặc Thần, có vẻ như phải đợi đến lúc hắn ta cam tâm tình nguyên đá cô đi.
Với thế lực của Tiêu gia, chỉ sợ cô trốn không thoát.
Phải làm cách nào để Tiêu Mặc Thần đề nghị ly hôn, Cố Noãn thầm suy nghĩ.
Sau đó chỉ còn yên lặng cho đến khi quay về biệt thự.
Cố Noãn nhắm mắt mệt mỏi thiếp đi, xe đến nơi cũng không có tỉnh lại.
Tài xế định gọi cô nhưng Tiêu Mặc Thần lắc đầu.
Hắn xuống xe bế cô lên muốn đưa cô vào bên trong, nhận ra rõ ràng cô rất nhẹ, lúc ăn cơm đã nhận ra cô rất gầy... nhưng không ngờ lại nhẹ như vậy.
Còn có, mái tóc dài trước kia rất đẹp, rất hợp với cô, vì cái gì mà cắt ngắn như vậy. @
Trong lòng Tiêu Mặc Thần bỗng cảm thấy khó chịu.
Cố Noãn bị động liền mở mắt tỉnh lại, nhìn Tiêu Mặc Thần đang bế mình liền vùng vẫy lên tiếng: "Tiêu tiên sinh, tôi tự đi được, ngài thả tôi xuống."
Ánh mắt cô vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nhìn hắn trong veo.
Tiêu Mặc Thần sửng sốt một chút, cảm nhận đôi mắt này của cô rất giống cô gái năm đó.
Nhưng hăn đã tìm được Tử An rồi.
Tiêu Mặc Thần không buông bế cô đặt xuống sô pha trong phòng khách.
"Tự bản thân nói không cần người làm, cô tự biến bản thân thành gầy như vậy, cô muốn lấy lòng thương hại của ai?" - Tiêu Mặc Thần nhìn một vòng biệt thự nói.
Cố Noãn đứng lên, không nhìn hắn đi về phía cầu thang.
"Cố Minh Châu, ai cho cô lá gan phớt lờ lời nói của tôi."
Cố Noãn dừng lại, cũng không quay đầu: "Tiêu tiên sinh, ngài Tiêu đây là đang quan tâm tôi sao?"
Tiêu Mặc Thần chế giễu: "Đừng có ảo tưởng nữa. Bỏ mặc cô ở đây, cô không biết ăn uống đàng hoàng, người khác lại nghĩ tôi ngược đãi Tiêu phu nhân, danh dự Tiêu gia bị cô vấy bấn. Cố Minh Châu, cô không sợ nghiệt chủng trong bụng cô có ngày không chịu được sao? Cha của nó là ai? Hay là cô đã ngủ với quá nhiều đàn ông nên cũng không biết cha của nghiệt chủng đó là ai? Cố Minh Châu, nghĩ đến cảm giác động vào loại nữ nhân như cô, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm."
Cha của đứa bé trong bụng cô, không phải Tiêu Mặc Thần.
Cô chợt nghĩ đến Lục Hàn Thâm... cô hận hắn.
Nhưng cô cũng không muốn nói về Lục Hàn Thâm cho bất cứ ai biết.
Hai đứa bé này, chỉ là của cô mà thôi.
Cố Noãn cắn môi, quay lại nhìn Tiêu Mặc Thần: "Nếu đã ghê tởm thì ngài Tiêu còn lưu lại nơi này làm gì, mau về tìm người ngài yêu thương đi, đừng phí thời gian ở đây. Tiêu tiên sinh, không tiễn."
Cố Noãn mệt mỏi bước lên cầu thang đi về hướng phòng ngủ.
Phía sau lưng truyền đến tiếng đập cửa rất mạnh.
Mặc kệ, dù sao đây cũng không phải nhà của cô, muốn đập ra sao tùy ý.
.....
Một tuần sau, Cố Noãn sau đêm đó vẫn tiếp tục cuộc sống yên tĩnh thường ngày.
Buổi sáng, cô đi đến thư viện tìm sách đọc.
Vừa đến thư viện chưa kịp vào, điện thoại di động của cô rung lên, Cố Noãn tiếp nhận.
"Tôi nói cho cô biết, đừng có đắc ý. Mặc Thần hiện không ly hôn với cô chỉ vì cô nắm giữ cổ phần Hưng Thịnh, tôi mặc kệ cô là ai, nhưng người Tiêu Mặc Thần yêu là tôi."
Cố Noãn vừa nghe đã biết đó là ai.
Cố mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Hứa tiểu thư, tôi nghĩ cô nghĩ sai rồi, là Tiêu Mặc Thần không muốn để tôi rời đi, cô ở bên cạnh anh ta cứ thổi thêm vào tai anh ta một chút, tôi cảm ơn cô trước."
Hứa Tử An chỉ cảm thấy Cố Noãn đang khoe khoang với cô ta, bỗng nhiên cầm điện thoại di động đập xuống đất, chiếc sim rơi ra đi bẻ nát.
Rất nhanh, Hứa Tử An cong lên khóe môi, từ dưới bàn lấy ra một chiếc điện thoại thường dùng.