Cố Noãn hằng ngày đều nấu súp mang đến cho Tiêu Mặc Thần, đến nữa tháng thì được xuất viện.
Đưa Tiêu Mặc Thần về lại khách sạn, Cố Noãn nói: “Đêm nay anh có rãnh không, chú Phương và mẹ tôi muốn mời anh về nhà ăn tối.”
Tiêu Mặc Thần chỉnh lại nút áo: “Mẹ và chú mời ăn cơm, anh đương nhiên phải đến rồi.”
Cổ Noãn: “ ”
“Đi thôi.” - Tiêu Mặc Thần ôm eo cô đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Cố Noãn nhìn ra cửa sổ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Lần đầu đến thăm nhà em, dù sao cũng phải mang theo chút lễ vật.”
“Lần đầu? Anh đến Phương gia mấy lần rồi?”
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần tràn ngập ấm áp: “Lần đầu theo đúng nghĩa”
Cố Noãn hiểu rõ ý của anh.
Hai người đi một vòng trung tâm bách hóa, mua rất nhiều lễ vật, khi ra khỏi trung tâm cũng đã 3h chiều.
“Chúng ta đi đâu tiếp theo?”
Tiêu Mặc Thần cười, cũng không trả lời.
Cố Noãn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay không an phận của anh đặt lên đùi của cô, Cố Noãn trừng mắt liếc anh một cái, nhưng anh cũng không có chút nào kiềm chế.
Cô liếc nhìn Cảnh Dương đang lái xe, nhỏ giọng gọi: “Tiêu Mặc Thần.
Tiêu Mặc Thần giống như bị điểm danh, lớn giọng nói: “Có mặt, vợ có gì sai bảo.”
Cố Noãn: “...”
Tiêu Mặc Thần thích nhìn bộ dạng tức giận của cô, không trêu chọc cô nữa vòng tay ôm lấy cô: “Một lát liền biết sẽ đi đâu”
Cố Noãn vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng Tiêu Mặc Thần hít một hơi kêu đau.
Cố Noãn không dám động đậy, nghe thấy giọng cười của anh trên đỉnh đầu, cô đưa tay đánh vào ngực anh: “Anh cười cái gì?”
Cảnh Dương họ khan hai tiếng, phía sau ngược cẩu vẫn đang diễn ra, Cảnh Hành muốn phớt lờ nhưng không hiệu quả.
Nghe Cảnh Dương ho khan, Cố Noãn xấu hổ vùi đầu vào ngực anh: “Đều là lỗi của anh.”
Sau khi xuống xe, Cố Noãn nhìn vào tòa nhà phía trước, nhẹ cắn môi.
“Tại sao lại đến đây?”
Tiêu Mặc Thần mua vé, nắm tay cô đi vào rạp chiếu phim, đặt một túi bắp
rang vào tay cô ổn định chổ ngồi: “Anh nợ em một lần đi xem phim, năm năm trước cũng vậy, năm năm sau cũng vậy”
Cố Noãn bĩu môi: “Một lần xem phim anh coi là trả xong?”
“Không sao, chúng ta còn cả đời, anh sẽ dùng cả đời trả lại cho em.”
Buổi tối, Tiêu Mặc Thần đưa Cố Noãn quay về Phương gia ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, Lục thị và Phương thị xóa tan hiềm khích, cùng nhau hợp tác hưởng lợi..
Đi ra phòng khách, Phương Tuấn liên tục nháy mắt cho Cổ Noãn.
Ông đang muốn ra hiệu cho Cố Noãn nói cho Hạ Đồng mọi chuyện khi tâm trạng của bà vui vẻ.
Cố Noãn cắn môi: “Mẹ”
Hạ Ðồng ngước mắt nhìn: “Ừm, có chuyện gì vậy?”
Cố Noãn còn chưa biết mở đầu thế nào, Tiêu Mặc Thần đã lên tiếng: “Là như vậy, con có chuyện muốn nói với dì Hạ. Noãn Noãn, em và chú Phương có thể lên lầu không, anh và dì trò truyện một chút.”
Phương Tuấn lập tức gật đầu kéo Cổ Noãn lên lầu.
Cố Noãn liếc nhìn Tiêu Mặc Thần, ánh mắt anh nhìn cô bằng ánh mắt “yên tâm”, cô gật đầu rồi đi lên cầu thang.
Chưa kịp bước lên tầng hai, đã nghe giọng người đàn ông nói phía dưới phòng khách: “Dì Hạ, đây là giấy kết hôn của con và Noãn Noãn.”
Cố Noãn suýt ngã cầu thang, may có Phương Tuấn đỡ lấy.
Phương Tuấn ho khan hai tiếng: “Noãn Noãn, không nghĩ tới Tiểu Thần lại thẳng thắn như vậy.”
Cố Noãn bồn chồn ngồi trên giường hơn một giờ.
Sau khi nghe tiênga gõ cửa, cô lập tức mở cửa, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần liền nói: “Anh mau nói, anh và mẹ nói gì với nhau.”
Tiêu Mặc Thần bình tĩnh nói: “Có một tin tốt và một tin xấu."
Cố Noãn: “..."
“Tin tốt là đêm nay mẹ cho anh ngủ cùng với em, tin xấu là mẹ em nói đêm nay em ngủ với anh.”
Cố Noãn đỏ mặt lùi về sau một bước: “Sao anh lại nói thẳng như vậy, mẹ có tức giận không?”
Tiêu Mặc Thần đưa tay nới lỏng cà vạt: “Nói thẳng một chút để mẹ sớm tiếp nhận.”
Tiêu Mặc Thần đi tới giường ngồi xuống.
Cố Noãn gấp gáp: “Anh định làm gì?”
“Tất nhiên là nghe theo ý mẹ.”
Cố Noãn chỉ về ghế sô pha: “Tối nay anh ngủ sô pha.”
Tiêu Mặc Thần cúp mắt xuống: “Vợ ơi, trên người anh còn bị thương, em nỡ sao?”
Cố Noãn bâng khuâng: “Vậy anh phải hứa không được phép làm bậy”
"Um."
Nhưng mà lời hứa của anh ta có hữu dụng không?
Hai người nằm trên giường, Cố Noãn tựa vào lòng ngực của anh, Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng đặt cằm trên đỉnh đầu cô: “Noãn Noãn, mấy ngày nữa chúng ta trở về đi, Bảo Bảo và Bối Bối chắc chắn nhớ em.”
Cố Noãn gật đầu: “Ừm.”
Mấy ngày sau, Cố Noãn và Tiêu Mặc Thần quay về A thành, Hạ Đồng nói luôn tôn trọng quyết định của cô, sẽ sắp xếp về A thành thăm hai đứa trẻ.
Hai người vừa xuống máy bay, Tiêu Mặc Thần nhận một cuộc điện thoại, cho Cảnh Dương đưa cô về, còn mình nhanh chóng đón xe đến công ty.
Cố Noãn hỏi Cảnh Dương: “Trợ lý Dương, anh ấy đi đâu vậy, có chuyện gì sao?”
“Nhị gia đi đến Hưng Thịnh, tin tức tôi vừa nhận cảnh sát kinh tế mang chứng
cứ tội phạm của Tiêu Mặc Ninh và Cố Minh Châu, bây giờ Hưng Thịnh rất loạn, chờ Nhị gia đến chủ trì đại cuộc.
Cố Noãn gật đầu, cuối cùng thì ai cũng phải trả giá vì hành động của mình.
Quay về biệt thự, dì Châu nhìn thấy Cố Noãn vừa mừng vừa khóc.
Buổi chiều, Cố Noãn liền đi đón hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ nhìn thấy Cố Noãn liền chạy đến nhào vào lòng cô.
“Mẹ.”
Cố Noãn ôm hai đứa trẻ lên xe: “Con có nhớ mẹ không?”
“Mẹ, Bối Bối rất nhớ mẹ.”
Cố Noãn ôm thật chặt Cố Bối, đưa tay nhéo lấy má Cố Bảo: “Bảo Bảo có nhớ mẹ không?”
Buổi tối, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Tiêu Mặc Thần cuối cùng cũng trở về lại biệt thự.
Nhìn anh mệt mỏi, Cố Noãn lo lắng hỏi: “Anh sao rồi, anh có mệt lắm không?”
“Không sao, Tiêu Mặc Ninh làm cho mấy lão già ầm ĩ một phen, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.” - Tiêu Mặc Thần ôm lấy eo Cổ Noãn, bất ngờ cúi đầu hôn lên môi cô.
Tiêu Mặc Thần củi người ôm lấy Cố Noãn đặt lên giường, Cố Noãn đưa tay chặn lấy ngực của anh: “Anh không phải mệt mỏi sao? Bận rộn cả buổi chiều rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Mặc Thần hơi thở thô nóng, phả vào tai cô: “Hiện tại có chuyện quan trọng hơn là nghỉ ngơi.
Sau một cơn kích tình nóng bỏng, Tiêu Mặc Thần bế Cố Noãn từ phòng tắm đi
ra, vừa sấy tóc vừa cưng chiều nói: “Cuối tuần thứ bảy, không biết Tiêu phu nhân có thời gian không?”
Cố Noãn hưởng thụ sự cưng chiều: “Cũng không có thời gian đâu, nhưng vì Tiêu tiên sinh em sẽ rảnh rỗi một chút, anh muốn làm gì?”
“Hẹn hò.”
Sáng thứ bảy, Cố Noãn tỉnh lại lúc 8h sáng.
Dì Châu nói Tiêu Mặc Thần đã đưa hai đứa trẻ ra ngoài chơi.
Nghĩ đến cuộc hẹn với anh, đôi môi Cố Noãn khẽ nhếch lên cười.
Ăn sáng xong, cô thay quần áo xong liền đón taxi đến công viên trò chơi.
Đi đến cổng khu công viên trò chơi, Cố Noãn được một nhân viên đưa một nhánh hoa hồng.
Bước vào bên trong, từng người đều đưa cho cô một nhánh hoa hồng.
Từng người từng người hướng dẫn cho cô hướng đi tới.
Cho đến khu bờ hồ, có một chiếc khinh khí cầu, trên đó có ghi “Mặc Thần Yêu Noãn Noãn”
Đôi mắt Cố Noãn đỏ lên, cô quay người đã nhìn thấy một người đàn ông ôm một bó hoa thật lớn đi về phía cô, cô mỉm cười và lau khóe mắt.
Tiêu Mặc Thần bước tới gần cô hơn, đưa bó hoa lớn cho cô: “Sao em lại khóc?”
Cố Noãn mỉm cười: “Em hạnh phúc.”
Dưới ánh nắng mặt trời yếu ớt, người đàn ông nhìn cô với nụ cười trên môi. Một chiếc hộp nhung màu đỏ được flycam bay đến trước tầm mắt Cố Noãn. Tiêu Mặc Thần đưa tay lấy chiếc hộp nhung, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Anh quỳ một chân xuống đất, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Noãn Noãn, đồng ý gả cho anh.”
Lúc này, các máy bay không người lái bắt đầu thả ra hàng vạn cánh hoa hồng.