Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 9: Bạo Lực Gia Đình Là Phạm Pháp



Bị hắn dùng bông y tế đè lên vết thương, Cố Noãn có chút sụt sùi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô: “Khóc cái gì?”

Cô vẫn cúi đầu: “Có chút đau.”

Cô khá đau đớn, đặc biệt là sau lưng, có lẽ nó đã bị bầm tím.

Buổi tối, Cố Noãn mở tủ quần áo lấy ra áo choàng tắm muốn đi tắm, thanh âm của người đàn ông đột ngột vang lên: “Đi đâu?”

Cố Noãn quay đầu lại: “Tôi muốn đi tắm.”

“Vết thương của cô không được dính nước.”

Cả người cô đầy mồ hôi, nhìn cánh tay bị thương của mình, chắc đêm nay người đàn ông này sẽ không chạm vào cô.

“Tôi sẽ cẩn thận không để dính nước.”

Cố Noãn vừa bước đi một bước, thanh âm của hắn trầm xuống: “Tôi nói không cho phép là không cho phép, cô thử bước tới một bước xem.”

Cảm giác hảo cảm một chút khi hắn bôi thuốc cho cô tiêu tán hết, chịu kiềm chế khi ở Cố gia, bây giờ cô lập tức tức giận.

Cô không chút do dự đi về phía phòng tắm.

Lục Hàn Thâm với đôi chân dài, mấy bước đi tới.

Cố Noãn bị ném xuống giường, mặc dù chiếc nệm mềm mại dưới lưng nhưng khi chạm vào vết bầm sau lưng, gương mặt cô tái nhợt và hít một ngụm lớn.

“Loại nữ nhân được một tấc lại muốn lên một thước.” - Lục Hàn Thâm đưa tay nắm lấy cái cằm xinh xắn của cô, ánh mắt hung ác nhìn cô chằm chằm: “Tôi đêm nay vốn đã muốn tha cho cô.”

Cố Noãn không lên tiếng, cắn chặt đôi môi tái nhợt.

Lục Hàn Thâm phát hiện sắc mặt cô không đúng, buông cằm cô ra, mi tâm nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào cổ của cô, vòng một tay qua chiếc cổ trắng sứ, một tay đẩy cô trở mình lại, kéo tóc cô sang một bên.

Anh nhìn vào những vết bầm tím trên gáy cô.

Anh nhíu mày càng chặt hơn, đôi bàn tay to lớn kéo áo cô lên, bả vai Cố Noãn run lên, chỉ nghe giọng nói quá mức lạnh lùng của Lục Hàn Thâm: “Cô không định giải thích sao?”

“Tôi…” - cô nhỏ giọng: “Trên đường gặp phải cướp.”

“Cố Minh Châu, cô cho rằng tôi là kẻ ngu sao?”

Cô mím môi muốn nói “tôi không phải Cố Minh Châu” nhưng lại quá đau, sợ nói ra hắn lại phát tiết, cô chịu không nổi.

“Tôi thật sự gặp cướp , hắn ta lấy túi xách của tôi và hắn dằn co. Cuối cùng tôi ngã lăn xuống đất và lưng tôi bị đập vào đá.”

Lục Hàn Thâm buông cô ra, đi đến bên cửa sổ lấy điện thoại ra và bấm gọi cho trợ lý: “Tìm bác sĩ và đến đây càng sớm càng tốt.”

Trợ lý lập tức đáp: “Vâng, ông chủ.”

Lục Hàn Thâm nhìn người đang nằm lỳ trên giường bằng đôi mắt sâu thẳm, nói với đầu bên kia điện thoại: “Nhớ kỹ, tôi muốn một bác sĩ nữ.”

Trợ lý sửng sốt: “Vâng.”

…….

Một bác sĩ nữ trung niên được gọi đến.

Khi nhìn thấy những vết bầm tím trên lưng Cố Noãn và những dấu hôn mờ nhạt trên cổ cô, nữ bác sĩ cau mày lấy thuốc mỡ trong hộp thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên: “Cô bé, con bị cái gì đập phải mà bị thương thành ra thế này.”



Cố Noãn không đáp, gương mặt chôn trong gối.

Nữ bác sĩ thấy vậy ngẩng đầu lên liếc nhìn người đang đứng ở cửa sổ với khí chất lạnh lùng, dường như nhận ra điều gì đó.

Nữ bác sĩ vỗ vỗ lưng Cố Noãn, tức giận nói: “Cô bé, đừng sợ. Bạo lực gia đình chính là phạm pháp. Nếu con có gì ủy khuất thì cứ nói với tôi, đem con đánh thành ra thế này, đúng là không phải là đàn ông.”

Cố Noãn nhẹ nhàng nói, kìm nén đau nên giọng khàn đi: “Cảm ơn bác sĩ, con không sao.”

“Cô bé, đừng sợ, có phải có người uy hiếp không để con nói phải không?” - Nữ bác sĩ liếc mắt nhìn Lục Hàn Thâm, tiếp tục nói: “Đừng sợ, nói với ta, ta sẽ giúp con, bây giờ có một số người, vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng nội tâm là kẻ biến thái.”

Cố Noãn rất đồng ý với lời của bác sĩ. Đúng vậy, hắn ta chính là kẻ biến thái.

Nhưng mà cô chỉ dám nói trong lòng mà thôi.

Hơn nữa, ánh mắt của hắn hiện tại khiến cô rùng mình.

“Tôi thật sự không sao.”

Dù sao cũng là chuyện gia đình nên bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ dẫn vài câu, kê thuốc, rất cảnh giác nhìn Lục Hàn Thâm rồi cầm đồ nghề rời đi.

Cố Noãn thật sự muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn trong lòng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn xem Lục Hàn Thâm, cảm nhận được ánh mắt của hắn, vai cô rung lên, nhếch môi: “Là bác sĩ nói bạo lực gia đình, không phải tôi.”

Nhìn thấy người đàn ông bước từng bước tới, Cố Noãn rụt cổ một cái, nhỏ giọng kêu lên: “Lưng tôi đau quá, đau chết mất.”

“Ngủ đi.” - Lục Hàn Thâm đi ngang qua cô, nhìn bộ dạng thê thảm của cô, đôi mắt phiến hồng ươn ướt, nghiêng mặt đi, bỏ lại một câu rồi đi về phía phòng tắm.

Ồ.

Cố Noãn có chút sửng sốt, sao hôm nay hắn ta tốt bụng quá vậy?

Chuyện xảy ra hôm nay khiến Cố Noãn mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng lưng cô đau đến mức chỉ có thể nằm sấp, đau đến không ngủ được.

Cố Noãn nhìn Lục Hàn Thâm vừa mới tắm xong nằm bên cạnh, trên mặt nạ bạc vẫn còn dính nước, anh ta đeo cả mặt nạ lúc đi tắm sao?

Trên thân anh ta mùi sữa tắm hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.

Cố Noãn cảm thấy mùi quen thuộc, ngửi ngửi một cái: “Đây là sữa tắm của tôi.”

Lục Hàn Thâm hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhíu lại: “Ở đây có thứ gì không phải của tôi.”

Nói cũng đúng.

“Nếu cô ngủ không được, chúng ta có thể làm cái gì đó.”

“Tôi ngủ ngay đây.”

Cố Noãn sợ hãi không dám mở mắt, vừa nghe tiếng trang sách của người đàn ông lật qua, dần dần chìm trong cơn buồn ngủ, cô tìm được một cái gì đó ấm áp, ôm thật chặt và ngủ say.

Sáng hôm sau.

Khi Cố Noãn mở mắt ra.

Cô đang nằm trong lòng của hắn.

Cô giật mình tỉnh lại, nhưng Lục Hàn Thâm đã tỉnh từ sớm, khi cô muốn đứng lên, bàn tay anh nắm lấy eo cô kéo lại, thô bạo hôn lên môi cô.

Cô Noãn đã hoàn toàn tỉnh dậy.

Một bàn tay xâm nhập vào áo ngủ của cô, toàn thân cô cứng ngắc. Những ngón tay thô ráp, hơi chai sạn của hắn cọ xát vào làn da cô, khiến toàn thân cô nổi cả da gà.



Lục Hàn Thâm buông môi cô ra, nụ hôn như cắn xe từ từ rơi xuống cằm, rồi xuống cổ…

“Lục tiên sinh, bây giờ là ban ngày…”

Người đàn ông này đang muốn ngay giữa ban ngày…vừa mới ngủ dậy… làm cô?

“Lục tiên sinh, lưng tôi còn đau lắm.” - Vừa nói, nước mắt rưng rưng nhìn hắn, người đàn ông này sẽ không cầm thú đến mức nhìn bộ dạng cô như vậy mà còn không buông tha cô.

Lục Hàn Thâm buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ lên mông cô, dạng rộng hai chân, để cô ngồi trên eo anh, giọng nói khàn khàn vang lên: “Vậy cô ngồi ở trên.”

……

Đến gần trưa, hắn mới buông tha cô mà đứng lên.

“Nhớ uống thuốc.”

Sau khi hắn ăn mặc chỉnh tề, bỏ lại một câu rồi rời đi.

Không cần hắn nói, cô mỗi lần đều sẽ uống thuốc tránh thai.

Cô nằm trên giường, kéo chăn trùm cả cơ thể, vùi mặt vào gối, không biết khi nào cuộc sống không có tự do mới kết thúc.

Sau một lúc, Cố Noãn lau những giọt nước mắt đi xuống giường.

Cô muốn đi tắm, dù trên tay vết thương không thể dính nước, nhưng cô không thể chịu được trên thân toàn mùi hương của hắn.

Vết thương trên tay cô lành lặn sau hai tuần sau đó vì dính nước, nhưng để Cố Noãn vui mừng chính là Lục Hàn Thâm đã đi thành phố B một thời gian.

Cô vô cùng vui mừng vì điều này.

Khi hắn ta đi, anh ta cũng không cấm cô được ra ngoài, chỉ là luôn có vệ sĩ đi theo. Nhưng cô không quan tâm, mỗi ngày cô đều nấu canh mang vào bệnh viện cho Cố Khang.

Tất nhiên, khó tránh khỏi gặp phải người không muốn gặp.

Cố Minh Châu đắc ý đưa thiệp mời cho cô: “Ngày 6 tháng sau là tiệc cưới của tôi, cô xem như chị gái, nhất thiết phải đến.”

Cố Noãn nhíu mày, không nhận, cũng không để ý tới, chỉ dọn dẹp hộp giữ ấm trên bàn.

Cố Minh Châu ngồi ở trước giường bệnh và nói một cách nịnh nọt với Cố Khang: “Ba, nhìn chị ấy kìa, chị ấy đối với con không có bộ dáng chị gái chút nào.”

Cố Noãn nhàn nhạt đáp: “Ba cần nghỉ ngơi, cô đi ra ngoài đi.”

Cố Minh Châu cũng không muốn tới, nhưng nghe người chăm sóc Cố Khang nói Cố Noãn đang ở đây, cô ta vội đến, không nhìn thấy gương mặt thương tâm của Cố Noãn, cô ta nào cam lòng.

“Tại sao tôi phải rời đi, nếu muốn rời đi, chính chị phải rời đi.”

Cố Khang yếu ớt nói: “Minh Châu, con mang thai, không cần mệt mỏi, đi về trước đi.”

Cố Minh Châu hừ lạnh rời đi.

Cố Noãn đắp chăn lại cho Cố Khang, nhìn thấy môi Cố Khang cử động, cô nói: “Ba, con biết ba muốn nói gì, nhưng ba cảm thấy như vậy công bằng với con sao?”

“Noãn Noãn, Minh Châu đang mang thai. Ba biết con thích Thẩm Quân Châu, nhưng dù sao Minh Châu cũng đang mang thai con của nó, hơn nữa cũng không phải chứng minh được nó không thật tâm với con sao? Tính của Minh Châu là như vậy, nhưng cũng là em gái của con… coi như là ba cầu xịn con…”

Cô mím môi: “Vậy ba có biết cô ta đã làm gì con không? Cô ta…”

Y tá gõ cửa, nhắc nhở đã hết thời gian thăm bệnh và để bệnh nhân nghỉ ngơi.

Cô cứng ngắt nhìn Cố Khang nói: “Con biết rồi, hôn lễ của cô ta và Thẩm…Quân Châu… con sẽ…chúc phúc. Ba yên tâm nghỉ ngơi.”