Kết Hôn Sai Lầm

Chương 52: Mơ chỉ là giả



Trong phòng chờ sân bay Phương Hoàng tại Tam Á, tiếng loa thông báo vang lên, chuyến bay XX đến thành phố C chuẩn bị cất cánh xin mời hành khách nhanh chóng lên máy bay, Âu Vũ Thanh và Hạ Tiểu Tinh cùng đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Âu Vũ Thanh đưa túi đựng áo khoác đang cầm cho Hạ Tiểu Tinh

“Trước khi xuống máy bay thì mặc áo khoác lông vào, mũ cũng ở trong đó đừng quên đội lên, tài xế rước em lúc trước em gặp qua rồi, cậu ta chắc chắn sẽ đến trước em, anh đến HongKong sẽ gọi điện cho em, thời gian này vừa hay em ở bên cạnh mẹ em đi.”

“Um.” Hạ Tiểu Tinh đáp.

“Máy bay bay 2 tiếng đồng hồ, em có thể ngủ một giấc, buổi sáng đã dậy sớm rồi.”

“Um.” Cô gật đầu.

Những gì cần dặn cũng đã nói xong, Âu Vũ Thanh vỗ vai cô: “Đi đi.” Chuyến bay của anh trễ hơn Hạ Tiểu Tinh hơn 1 tiếng, Long Huy tối qua đã đến HongKong đợi anh.

Hạ Tiểu Tinh vẫn đứng yên, ngẩng đầu nhìn anh.

“Còn có gì muốn nói sao?” Giọng anh pha chút hài hước.

Hạ Tiểu Tinh chỉ nhìn anh, không nói tiếng nào.

Biểu cảm của cô khiến nụ cười của Âu Vũ Thanh dần dần thu lại. Từ lúc ăn sáng tới giờ Hạ Tiểu Tinh cứ thất thường thế nào, vẻ mặt cất giấu điều gì khó nói, đôi mắt đen lay láy đang nhìn anh, Âu Vũ Thanh chỉ cảm thấy nơi nào đó trong ngực mình lún xuống, tim cũng mềm mại hẳn ra, anh đưa tay ôm cô vào lòng: “Anh đi nhiều nhất là 10 ngày là về, lần sau đi anh nhất định sẽ đưa em theo cùng.” Anh nhớ lại lời cô nói lúc ăn sáng: “Âu Vũ Thanh, em cũng muốn ra nước ngoài.”

Hạ Tiểu Tinh vùi mặt vào ngực anh, không nói tiếng nào, tiếng loa phát thanh lại thúc giục hành khách lên máy bay. Âu Vũ Thanh buông tay ra, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi xoay người đi vào cửa lên máy bay.

Cô muốn nói chính là mấy từ đó: “Âu Vũ Thanh, em cũng muốn ra nước ngoài.” cô muốn nói với anh thêm một lần nữa.

Nhưng cô đã không nói ra.

Máy bay vừa cất cánh, cô liền nhắm mắt ngủ, một đêm không ngủ cô bắt đầu thấy mệt rồi. Cô lấy áo lông đắp lên người, đầu cũng rút vào trong, mơ hồ ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, dường như là trở về lúc học đại học, cô đứng trên cây cầu đá ở cửa sau Tân Hồ đại học A, Diệp Phong đang đứng đối diện cô, cách vô hai bước, xung quanh hình như có sương mù và hơi hồ dày đặc, gương mặt của Diệp Phong hơi mơ hồ, cô đang nói lắp bắp, không lưu loát với anh.

Cô không nghe rõ chính mình nói gì, sau khi loại bỏ những tạp âm, cô cố gắng lắng nghe, mới giật mình nghe được, hóa ra là đang xin lỗi. Cô đang nói với Diệp Phong bằng giọng run rẩy: “Xin lỗi em không xứng đáng để anh yêu như vậy, em có gì tốt mà anh phải thích em, em vẫn luôn không nhìn thấy anh, bỏ lơ anh, tại sao đến cuối cùng anh vẫn yêu em?... Là em đã phụ đi tình cảm sâu nặng của anh.”

Lại dường như đang dặn dò anh, phải quý trọng sức khỏe của bản thân mình, đừng để ướt mưa, phải mãi mãi sống tiếp, sống thật tốt, không được chết… Diệp Phong nhẹ nhàng cười nói với cô: “Tiểu Tinh, anh biết là anh sống không được lâu nữa...” Cô thấy bản thân mình đang khóc, không la cũng không loạn, lặng im với hai hàng nước mắt rồi không ngừng nói: “Anh phải sống tiếp cho em, anh phải sống tiếp cho em…” nước mắt cô không ngừng rơi mà cũng không ngăn được.

Cô được hành khách bên cạnh đánh thức: “Cô ơi, cô ơi, tỉnh dậy, tỉnh đi.”

Là một hành khách nam tuổi trung niên, với vẻ mặt vô cùng hiếu kì nhìn cô: “Máy bay sắp hạ cánh rồi.” lại nói: “Cô nãy giờ cứ khóc bạn, là mơ thấy chuyện đau lòng à?”

Cô sờ lên mặt mình, toàn là nước, cô cười ngại ngùng: “Mơ thấy ác mộng ạ.”

Hành khách trung niên ấy xem cô là một cô gái, trêu trọc: “Mơ chỉ là giả, đừng đau buồn như vậy.” Cô lau mặt, miệng lặp lại: “Vâng, mơ chỉ là giả.”

Là giả, không phải thật, Diệp Phong chắc chắn vẫn đang rất tốt, cô phải đi xem xem.

Máy bay hạ cánh, cô đi ra khỏi khoang máy bay, không ngoài dự đoán khí lạnh khiến cô rét run, cô khép chặt áo lông lại, cô đi xuống xe thang.

Tài xế Âu Vũ Thanh sắp xếp đang ở cửa đợi cô, nhìn thấy cô cậu ta nhanh chóng đi tới, cầm cái túi trong tay cô, bây giờ trên dưới công ty Âu Long không ai là không biết cô. Cô đi theo tài xế lên xe, ngồi ở hàng sau, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Hơn nửa tiếng là đã vào đến thành phố, trên đường vẫn còn vương lại không khí của ngày tết, không có tết nguyên tiêu, một năm của người Trung Quốc không tính là năm mới.

Cô lấy điện thoại gọi cho mẹ, nói với mẹ là cô sắp về đến nhà sau đó gọi điện cho Âu Vũ Thanh, điện thoại của anh tắt máy, chắc anh vẫn trên máy bay, đột nhiên tay cô dừng lại, cô lại gọi sang số bên Pháp, vẫn không liên hệ được, từ tối qua đến giờ, số điện thoại vẫn luôn không mở máy.

Cô nói tài xế đưa cô đến nhà mẹ luôn, xe rẽ vào tiểu khu Thành Ủy, hai bên đường đều là cửa hàng, cô nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Phía trước dừng lại một chút.”

Tài xế “Um.” một tiếng, đổi làn đường, dừng tạm xe ở một nơi.

Cô nói: “Làm phiền đợi tôi một lát.” Đẩy cửa xe, cô đi về phía sau, tài xế quay đầu nhìn cô, cô đi vào một cửa tiệm cách đó không xa, đó là chi nhánh của một công ty du lịch nổi tiếng.

Hạ Tiểu Tinh đẩy cửa kính của công ty du lịch, hai nhân viên lễ tân ngồi sau quầy nhiệt tình nhìn cô, trong cửa tiệm không khách khác, một cô gái đứng dậy: “Hoan nghênh chị, chị muốn đi du lịch ạ?”

Cô đến trước quầy: “Tôi muốn hỏi một chút, nếu muốn đi du lịch tự do ở Paris, có hộ chiếu, chỗ các cô làm visa mất bao nhiêu ngày?” Cô từng đi ra nước ngoài, hộ chiếu còn 3 năm mới hết hạn.

Cô gái đó nhanh chóng trả lời: “Nếu chị có hộ chiếu thì một tuần sau có thể lấy visa rồi ạ, nếu chị đi du lịch theo đoàn có thể nhanh và tiện hơn.”

Cô hỏi: “Cần có những giấy tờ gì?”

Cô gái bên cạnh đưa ra mấy mẫu đơn: “Cần điền vào những tờ này ạ.”

10 phút sau cô đi ra khỏi công ty du lịch, trở về xe, tài xế đưa cô về nhà, lúc này điện thoại của Âu Vũ Thanh cũng reo lên.

Cô nhận điện thoại: “Anh đến HongKong rồi?”

“Um, vừa xuống máy bay.” Âu Vũ Thanh quan tâm hỏi: “Tài xế đón em chưa?”

“Đón rồi.”

“Có mặc ấm không?”

“Mặc ấm rồi.”

“Mũ thì sao?”

“Cũng mang rồi.”

“Vẫn đang trên đường à?”

“Vâng, sắp đến nhà rồi.”

“Em đến nhà mẹ luôn phải không?”

“Đúng rồi.”

“Mấy ngày nay em không cần về nhà, cứ ở bên nhà mẹ, đợi anh về rồi về nhà.”

“Vâng.” cô đáp, lời anh nói hôm nay đều là những chuyện vụn vặt.

“Vậy anh cúp máy đây.” Âu Vũ Thanh nói muốn cúp máy, cô gọi tên anh: “Âu Vũ Thanh!” anh đáp lại, đợi cô nói tiếp, nhưng rất lâu sau cô cũng không mở lời, trong micro truyền đến âm thanh thông báo chuyến bay hạ cánh và cất cánh, Âu Vũ Thanh hỏi: “Em muốn nói gì?”

Cô im lặng vài giây rồi nói: “Âu Vũ Thanh, em cũng phải ra nước ngoài.”

Âu Vũ Thanh đang theo đoàn người ra khỏi cửa, anh cho rằng đó là câu nói buồn phiền của Hạ Tiểu Tinh vì không thể cùng anh ra nước ngoài, nên anh mới hạ giọng dỗ dành cô, còn hứa lần sau có thời gian sẽ đưa cô ra nước ngoài, Hạ Tiểu Tinh bên kia vẫn im lặng nghe, không phàn nàn với anh.

Anh với Long Huy cùng hai người nữa ở HongKong 3 ngày, sau đó đi Nhật Bản, ở Tokyo có Hội nghị quốc tế thường niên về Công nghệ thông tin, anh phải bàn chuyện hợp tác với mấy công ty đa quốc gia nổi tiếng, sau đó đến Osaka. Long Huy đi cùng anh chủ yếu là đi chơi, nhìn thấy lịch trình bận rộn hơn nửa thời gian của anh nên kêu anh qua vài ngày đi Hokkaido ngắm tuyết.

Vì Hạ Tiểu Tinh đã hai lần nhắc với anh: “Em cũng muốn ra nước ngoài.” Nên với chuyến du lịch không thú vị vì không có cô đi cùng, anh một lòng muốn làm xong việc nhanh để trở về, nhưng không chịu được Long Huy lải nhải, cứ nói tuyết ở đó còn đẹp hơn cả Thụy Sĩ và Canada, cuối cùng anh hứa với Long Huy sau khi kết thúc lịch trình ở Osaka sẽ đến Hokkaido một chuyến.

Long Huy reo hò vui mừng nói như vậy mới giống anh em, còn nói đời người cũng nên hưởng thụ chứ đừng chỉ lo mở rộng sự nghiệp.

Ngày thứ hai sau khi đến Osaka anh nhận được điện thoại của Hạ Tiểu Tinh, lúc đó anh vừa cùng Long Huy ăn đêm xong rồi trở về khách sạn, anh với Long Huy đang ở trong phòng anh bàn về chuyến đi Hokkaido, Hạ Tiểu Tinh gọi đến nói: “Âu Vũ Thanh, em đến Pháp rồi, vừa xuống máy bay.”

Anh bỗng chốc đứng dậy khỏi ghế, sững sờ vài phút anh mới bình tĩnh lại nói: “Em đi tìm Diệp Phong.”

“Đúng vậy.” Hạ Tiểu Tinh trả lời thẳng thắn.

Anh bắt đầu thấy ép tim: “Anh ta thế nào rồi?”

“Không biết nữa, vì em không liên lạc được với anh ấy nên mới sang tìm anh ấy… Anh ấy chắc chắn có vấn đề, điện thoại gọi không được, trên MSN thì là người khác lên giúp anh ấy.” Giọng nói Hạ Tiểu Tinh hơi nặng nề. Trôi qua 10 ngày cô mới nói với Âu Vũ Thanh về chuyện này.

Âu Vũ Thanh không lên tiếng.

Hạ Tiểu Tinh gọi tên anh: “Âu Vũ Thanh.”

Âu Vũ Thanh “Um.” một tiếng.

“Em muốn đến xem Diệp Phong thử, em nhất định phải biết anh ấy bây giờ thế nào, anh có tức giận với em không?”

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong anh, cô vẫn luôn không nói với anh, đến Pháp mới gọi cho anh, đợi cô tiền trảm hậu tấu. Anh đã sớm biết trái tim của Hạ Tiểu Tinh đã bị Diệp Phong lấy đi một phần, lúc này nghe cô nói như vậy, anh lại không nhịn được và vẫn tức giận.

Nhưng anh vẫn không trách vấn cô vì dù sao chuyện đã rồi, cô không nói chắc là sợ anh ngăn cô lại hoặc là sợ anh đi theo cô, đối với Hạ Tiểu Tinh mà nói, Diệp Phong là chuyện riêng của cô, giống như Ngô Quyên với anh, cô thà rằng một mình đối mặt với những chuyện liên quan đến Diệp Phong.

Anh kiềm chế cảm xúc hỗn loạn của mình, lý trí nói với anh, điều anh nên lo lắng là chuyện tiếp theo đó.

“Em tìm được Diệp Phong không?” Anh hỏi.

“Tìm được.” giọng nói của cô rất kiên định như đã hạ quyết tâm.

Anh nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô, cũng hiểu được sự quyết tâm của cô cho nên mới nói: “Vậy em hứa với anh, cho dù tình trạng Diệp Phong bây giờ thế nào, dù là tốt hay là xấu, sau khi biết được em phải lập tức nói với anh.”

Hạ Tiểu Tinh nói: “Vâng.”

“Tìm được phải gọi điện cho anh liền, điện thoại anh mở 24/24.”

“Um.”

“Gặp được anh ta xong, em phải sớm về nước, đừng ở Paris quá lâu, đừng khiến anh lo lắng.”

“Um.” giọng Hạ Tiểu Tinh rất nhỏ.

“Chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì thì gọi cho anh, điện thoại của em cũng đừng tắt máy, anh sẽ tùy lúc tìm em.”

Cô vẫn “Um.” nhưng anh nghe ra cảm xúc của cô, cô đang khó chịu.

“Tự lo cho mình.”

Hạ Tiểu Tinh trả lời: “Em biết rồi.”

Sau khi dặn đi dặn lại anh cúp điện thoại, sau đó cúi đầu không lên tiếng. Long Huy nhìn anh: “Vợ cậu đi Paris, có phải Diệp Phong xảy ra chuyện gì không?”

Anh trầm mặc rất lâu.

Thấy vẻ mặt nặng nề của anh, Diệp Phong khuyên giải: “Vũ Thanh, cái ải này sớm muộn gì cậu cũng phải trải qua.”

Anh không nói, anh biết sớm muộn gì ngày này cũng tới, nhưng ngày này đến nhanh như vậy thì ngoài dự liệu của anh, anh vốn hy vọng là vài năm hoặc một thời gian dài hơn nữa để Hạ Tiểu Tinh có thể bình tĩnh hơn mà tiếp nhận sự thật này, xem ra mọi chuyện khó có thể theo ý người.

Anh biết bản thân sớm muộn gì cũng phải chịu đựng cửa ải này, người sống mãi mãi không đấu lại người chết, chỉ là nếu đó chỉ đơn thuần là vấn đề của Diệp Phong thì tốt, anh vẫn luôn có đủ kiên nhẫn dành cả đời này để chứng minh tình yêu của anh, điều anh sợ là, Hạ Tiểu Tinh đến nơi xảy ra tai nạn, cô sẽ đến gần với chân tướng, chân tướng có phải sẽ mở ra trước mắt cô hay không? Dù cho cái khả năng này cần sự trùng hợp rất lớn, nhưng lỡ như thì sao?

Người con trai lần đầu nhìn thấy cô đã yêu cô vì cô mà xảy ra tai nạn, cô có thể chịu được đả kích này không?

Giống như vô số lần trước đây, mỗi một lần nghĩ tới anh điều không dám nghĩ chuyện tiếp theo đó. Bởi vì anh rất rõ, đến lúc đó, chịu đựng đả kích này, còn có anh, mà anh là người bị động, anh chẳng có bao nhiêu quyền chủ động trong tay.

Anh cũng biết rất rõ, lúc Hạ Tiểu Tinh cảm thấy bản thân không xứng đáng có được hạnh phúc, có lẽ người đầu tiên phải hy sinh chính là anh.

Bởi vì anh là nguồn hạnh phúc của cô.

_____________

Biện minh: Đây không phải là độc ác mà ngược đãi, đáng ra là chỉ định viết đến đây, nếu đột nhiên viết Diệp Phong khỏe mạnh, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc thì aaaa, vậy trước đó, viết nhiều như vậy… để làm gì?
— QUẢNG CÁO —