Kết Hôn Sai Lầm

Chương 53: Đóa hoa hồng trắng



Cô ngồi xuống, sờ lên nụ cười dịu dàng của anh: “Diệp Phong, anh có lạnh hay không?” Cô hỏi.

____________________

Sân bay quốc tế Charles-de-Gaulle Paris Pháp, thời gian tại Pháp lúc này là hơn 2 giờ chiều, Hạ Tiểu Tinh theo đoàn người ra khỏi cổng, sân bay tấp nập người với những biểu cảm khác nhau, có người đang khó chịu vì chờ đợi, có người điềm tĩnh, dửng dưng, còn trên mặt cô phảng phất sự thấp thỏm.

Cô không biết có người đến đón cô hay không? Hai ngày trước, cô đều gửi một tin nhắn vào số điện thoại của Diệp Phong và MSN.

Bởi vì đi theo đoàn nên cô qua cửa kiểm tra rất thuận lợi, cô đi theo sau hướng dẫn viên, dọc lối ra có một hàng người đang chờ đón người, ánh mắt cô mong đợi tìm kiếm trong hàng người đó, cô hy vọng có một sự ngạc nhiên đang chờ đợi cô, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh Diệp Phong sẽ xuất hiện trong đoàn người đó, sau đó anh sẽ bước ra gọi to tên cô, sau đó chạy về phía cô với nụ cười vui vẻ, cô sẽ nghiến răng đến trước mặt anh, đá anh một cái.

Sau đó cô sẽ đi mua vé trở về.

Thế nhưng không có ai.

Không có ai chạy về phía cô, cũng không có ai gọi tên cô, xung quanh đều là những gương mặt lạ lẫm, chẳng có gương mặt nào cô mong đợi.

Kết quả này cô đã dự tính được, nhưng lúc nó trở thành sự thật lại càng khiến cô lo lắng không yên,

Nỗi lo lắng và nỗi thất vọng càng lớn lên trong cô.

Hướng dẫn viên quay người gọi cô: “Chị Hạ.” Đó là một cô gái nhiệt tình, trên đường đến đây cô có cùng cô ấy nói chuyện vài câu nói rằng cô đến đây là để tìm người.

Cô ngăn lại cảm xúc của mình nói với hướng dẫn viên cô sẽ tách đoàn tại đây.

Hướng dẫn viên đưa cô một số điện thoại, nói có chuyện gì có thể gọi số điện thoại này, đó là một người bạn của cô ấy đang du học ở Paris, nếu có chuyện gì cần có thể tìm cô ấy làm phiên dịch, cô cảm ơn hướng dẫn viên sau đó lưu số điện thoại lại.

Cô vẫy tay tạm biệt cùng hướng dẫn viên, thấy cô ấy đưa đoàn đi rồi, cô kéo vali đến đứng ở lối ra

Dù du khách ở sân bay rất nhiều, nhưng một cô gái phương đông đứng đó cũng không khó để nhìn thấy, cô vẫn ôm tia hy vọng sẽ có người đến đón cô, cái người giả mạo Diệp Phong đó nếu đăng nhập MSN hoặc mở điện thoại thì sẽ nhìn thấy điện thoại của cô.

Cô vẫn sẽ đợi.

Nếu như đợi không được nữa cô sẽ tự mình đến thành phố Paris, tìm một khách sạn để ở, sau đó sẽ đến nơi làm việc để tìm Diệp Phong, đó là một công ty nổi tiếng, ngoài ra cô cũng biết bệnh viện mà anh họ Diệp Phong làm việc, Diệp Phong từng nói với cô, dựa vào hai thông tin trên cô cảm thấy cũng không khó để tìm thấy Diệp Phong, trừ khi anh muốn trốn nhưng cô biết khả năng này chắc chắn bằng không.

Diệp Phong không có lý do trốn tránh cô, anh mất tích chỉ có thể vì anh không thể xuất hiện được.

Suy đoán này vẫn luôn làm nhói tim cô.

Có người đi về phía cô, là một cô gái cũng trạc tuổi cô, thấp hơn cô một chút và cô ấy có một đôi mắt to, mũi khá cao, để tóc ngắn cũng tính là xinh đẹp, một cô gái thanh thuần xinh đẹp.

Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy cô ấy đi đến trước mặt mình, không phải là anh họ Diệp Phong mà là cô gái này đây, hai mắt chạm nhau, cô gái ấy mở miệng trước: “Hạ Tiểu Tinh?” cô sực tỉnh: “Đúng vậy.”

“Tên tiếng Trung của tôi là Đổng Kỳ, cô gọi tôi Amy là được rồi, vậy cho dễ.” cô gái nói giọng Quảng Đông, hình như người HongKong.

“Amy.” cô gật đầu liền hỏi đến Diệp Phong: “Diệp Phong đâu? Anh ấy bảo cô đến à?”

Cô ấy không trả lời câu hỏi của cô: “Tôi nhìn thấy tin nhắn của cô.”

Cô sững sờ: “Trên MSN là cô.”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi: “Diệp Phong đâu?”

Amy im lặng vài giây: “Tôi đưa cô đế nhà anh ấy.”

“Diệp Phong thế nào rồi?” giọng điệu cô hơi không đúng mực một chút.

Amy nhìn cô một cái: “Đến nhà anh ấy, cô không phải sẽ biết sao? Đi với tôi.” nói xong liền quay người lại.

Hạ Tiểu Tinh kéo vali đi theo cô ấy, cô còn muốn hỏi tiếp nhưng Amy đi rất nhanh, nét mặt cũng không mấy vui vẻ nên cô nhịn xuống. Ít nhất cô ấy đã nói đưa cô đến nhà Diệp Phong, vậy thì Diệp Phong đang ở nhà, hoặc là anh ấy bị bệnh không thể ra ngoài được.

Cô cũng không nghĩ tới việc làm sao mà đến cả điện thoại Diệp Phong cũng không nghe, bao nhiêu nghi vấn khiến cô nhịn không được muốn hỏi nhưng cô cố gắng đè nén lại.

Amy lái một chiếc xe nhỏ đến, cô theo cô ấy lên xe, ra khỏi sân bay chạy vô thủ đô Paris, Vào buổi chiều ánh mặt trời rất dịu, Paris đã không còn vết tích của tuyết, nhưng cô đã không còn tâm trạng để ngắm cảnh, bao nhiêu điều hoài nghi bao trùm lên cô khiến trái tim cô hoảng loạn.

Từ lúc lên xe Amy đều im lặng, dường như không muốn nói chuyện, bầu không khí trong xe khá ngột ngạt, kìm nén đến khó thở, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Amy, Diệp Phong rốt cuộc thế nào rồi, cô có thể nói cho tôi biết không?”

Amy không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô không hỏi tôi là ai sao? Tại sao tôi lại biết cô?”

“Cô là...bạn gái của Diệp Phong?” cô nói ra suy đoán trong đầu mình.

Amy không nhìn cô: “Rất lâu về trước thì đúng, sau này chỉ là bạn bè.” cô ấy cười khổ: “Bạn bè thật ra chỉ là cái cớ, chỉ là không muốn rời xa.”

Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy vẫn nhìn thẳng phía trước: “Anh ấy và tôi làm việc ở cùng công ty, các cấp quản lý đều quý trọng anh ấy, cứ những vấn đề liên quan đến Trung Quốc đều tìm anh ấy hiến kế, tối là người HongKong, gặp những chuyện môn liên quan đến HongKong anh ấy đều hỏi tôi, là tôi theo đuổi anh ấy trước, hẹn hò vài lần thì chúng tôi sống cùng nhau.

Giọng nói của Amy rất bình tĩnh: “Cô có lẽ sẽ không hiểu được, người ở nước ngoài quá lâu sẽ sợ cô đơn, trước khi anh ấy xảy ra tai nạn, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, sau khi xảy ra tai nạn anh ấy không để tôi làm bạn gái anh ấy nữa, nói không muốn làm chậm trễ tôi, chúng tôi lại trở về quan hệ như trước kia, làm đồng nghiệp, làm bạn bè.”

Cô biết rồi, Amy là người bạn gái ở cùng mà Diệp Phong từng nói lúc trước.

Nhưng cô chỉ muốn biết Diệp Phong bây giờ thế nào, cô lại hỏi: “Amy, Diệp Phong?”

Amy luôn chuyển đề tài với cô: “Cô tại sao không thích anh ấy?”

Cô phút chốc không thể nào giải thích được, im lặng giấy lát cô mới nói: “Amy nói cho tôi biết rốt cuộc Diệp Phong làm sao rồi?”

“Tới nhà anh ấy thì cô sẽ biết ngay thôi.” Giọng điệu của Amy trở nên cứng nhắc, từ đầu đến cuối cô ấy đều không nhìn cô.

Giọng cô mang theo sự tha thiết: “Amy!”

Amy không động đậy, biểu cảm vẫn một mặt: “Sao cô lại đến đây? Cô không yêu anh ấy, còn quan tâm anh ấy là gì? tôi sẽ không nói giùm anh ấy, cô tự đi xem đi.”

Không khí trong xe đột nhiên trở nên không mấy thân thiện, lời nói đến miệng lại bị cô nuốt ngược lại, lại đợi một lát, đợi một lát, cô tự nhủ với chính mình, mọi nghi vấn sắp có lời giải đáp rồi, Amy không muốn nói chắc chắn là Diệp Phong bệnh rất nặng, không thể gọi điện thoại chắc là anh ấy đeo ống thở oxy, sẽ không có khả năng khác, Diệp Phong chắc chắn vẫn ổn, anh ấy chỉ là nằm trên giường không thể xuống được mà thôi.

Nghĩ như vậy để an ủi chính mình, ngực cô như đang bị thứ gì đè lên, giống như bị bóng đè khiến cô không thể thở nổi, cô mở miệng thở, trong giây phút này đây, cô hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, mà không phải thực tại bây giờ, cô chưa từng đến Paris, Diệp Phong cũng chưa từng mất tích.

Đi vào thành phố, ngang qua mấy con đường nhộn nhịp, Amy vẫn không nói chuyện, không lâu sau thì đến một khu nhà, nhưng nó khác với sự đông đúc nhộn nhịp của đường phố lúc nãy, ở đây rất yên tĩnh, xe dừng trước một tòa nhà độc lập hai tầng có mái màu đỏ, tường bên ngoài màu vàng ấm áp, bên cạnh có một vườn hoa nhỏ, là một kiểu nhà xưa kinh điển ở Paris.

Amy xuống xe nhấn chuông cửa, Hạ Tiểu Tinh theo sau cô ấy, cô nín thở hồi hộp, Diệp Phong sẽ ở trong đó.

Cửa mở ra, đứng trước mặt cô là một người phụ nữ chừng 50 tuổi, nhìn khá giống mẹ cô, chỉ là có vẻ nho nhả hơn, Hạ Tiểu Tinh đoán được đây là mẹ của Diệp Phong, Diệp Phong từng nói gia đình anh là gia đình học giả, mẹ, ông bà, kể cả người cha từ nhỏ đã rời xa anh đều là nhà giáo.

Amy nói: “Dì, con đưa cô ấy đến rồi.”

Anh mắt cô và ánh mắt mẹ Diệp Phong nhìn nhau, mẹ Diệp Phong im lặng nhìn cô, cô nói thẳng: “Dì ơi, con đến thăm Diệp Phong.” Cô không tự giới thiệu về mình, vừa nghe Amy nói như vậy, mẹ Diệp Phong chắc chắn từng nghe nói về cô.

Mẹ Diệp Phong nhìn cô một lúc mới nói: “Vào đi.”

Cô đi theo sau Amy vào phòng khách, bỗng nhiên côc đứng lại, túi trên tay rơi xuống sàn nhà.

Trên tường bên trái phòng khách treo di ảnh của Diệp Phong.

Cô đứng lặng như tượng gỗ, đôi mắt trống rỗng mờ mịt, trong mắt chỉ có bức ảnh đen trắng phóng to, lúc mà chuyện cô suy đoán nhưng không muốn thừa nhận trở thành sự thật, cô lại không khóc.

Cô chỉ đứng sững sờ ở đó, nhìn anh, nhìn người con trai phóng khoáng với nụ cười đẹp đẽ trên môi, không gian với cô giờ đây chỉ còn lại hai mảng trắng đen.

Từ đây với khoảng cách âm dương, sẽ không ai dùng giọng điệu léo nhéo gọi theo sau lưng cô: “Tiểu Tinh!” Chàng trai yêu cô nồng nhiệt nhất, đã đi rồi.

Anh nói, kiếp sau, anh muốn làm con trai cô, như vậy cô sẽ không thể không yêu anh.

Nước mắt của cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Amy và mẹ Diệp Phong trầm mặc bên cạnh cô, họ không khóc, mẹ của Diệp Phong có vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cô nói với mẹ Diệp Phong, anh ấy ở đâu, cô muốn đến thăm anh ấy.

Mẹ Diệp Phong nói đợi một lát, anh họ Diệp Phong sắp đến rồi, anh ấy sẽ đưa cô đi.

Cô lại hỏi, nhà vệ sinh ở đâu, cô muốn dùng.

Amy đưa cô đi, nó ở sau hành lang phòng khách, cô đi vào liền đóng cửa lại.

Gục xuống bồn rửa mặt, nước mắt cô không ngừng trào ra.

Cô rút hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, nước mắt và nước mũi không ngừng chảy xuống, không biết bao lâu, Amy gõ cửa nói điện thoại cô để trong túi xách bên ngoài đang đổ chuông, cô ngước lên nhìn mình trong gương thấy hơi lúng túng liền nói: “Cô đem vào đây giúp tôi với.”

Amy đưa chiếc điện thoại đang đổ chuông cho cô qua khe cửa, cô cúi đầu nhận lấy, lúc cô đóng cửa lại, cô nhìn thấy anh họ Diệp Phong đã đến, anh ấy đang đứng ngay chỗ giao nhau giữa phòng khách và hành lang, đang nhìn cô qua khe cửa.

Khi cánh cửa khép lại, nước mắt cô lại trào ra một lần nữa, cô nhớ lại hình ảnh của Diệp Phong trong bệnh viện, lúc mà sau khi Âu Vũ Thanh ra nước ngoài, có phải là lúc anh vui vẻ nhất không? Mỗi ngày đều đợi cô đến thăm, ăn cơm cô đưa đến, cùng cô chơi cờ, lúc cô xem phim thì anh nhìn cô, cô đẹp đến vậy sao? khiến anh cứ nhìn chằm chằm cô không nỡ dời mắt đi nơi khác.

Điện thoại là Âu Vũ Thanh gọi tới, anh ấy vẫn không yên tâm, chưa đến hai tiếng sau đã gọi lại cho cô.

Cô nhận điện thoại vừa khóc thút thít vừa nói với anh: “Âu Vũ Thanh, Diệp Phong không còn nữa rồi.”

Âu Vũ Thanh không lên tiếng, rất lâu không ai nói gì, chỉ trầm mặc nghe tiếng cô khóc, nghe cô nói, cô không tin. Lâu sau, đợi cô bình tĩnh lại mới hỏi cô bây giờ đang ở đâu, cô nói cô đang ở nhà Diệp Phong, đợi lát nữa sẽ cùng anh họ Diệp Phong đi thăm Diệp Phong, cô không muốn nói ra hai chữ “nghĩa trang” bởi vì nó quá thê lương cũng quá bi thương.

Âu Vũ Thanh nói cô đừng quá buồn cũng đừng khóc: “Kiếp sau nếu như cậu ấy vẫn yêu em như vậy, anh sẽ nhường em cho cậu ấy.” Cô bỗng chốc ngẩn ra, còn chưa hiểu ý anh, lại nghe anh nói, thăm Diệp Phong xong thì mau trở về.

Cô nói: “Vâng.” nước mắt cũng ngừng rơi.

Amy cũng cùng cô đi nghĩa trang, anh họ của Diệp Phong lái xe chở đi, sắc mặt của ba người đểu rất nặng nề, lúc đi qua một cửa hàng hoa, cô mua một bó hoa hồng trắng lớn, nghe nói hoa hồng trắng đại diện cho sự chân thành cũng có nghĩa là thủy chung, cả hai đều này đều rất hợp với Diệp Phong.

Đến nghĩa trang đã 4 giờ hơn, vẫn còn ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, nhưng là ánh mặt trời 4 giờ chiều mùa đông, chẳng có sức nóng mà nhẹ nhàng mờ nhạt, chiếu xuống tấm bia đá trắng điểm thêm sự cô đơn lạnh lẽo nơi đây. Cây cỏ trong khuôn viên mộ cũng toát lên sự não nề, xung quanh hoang lạnh đến lạ thường. Không khí lạnh như băng, thỉnh thoảng có vài con chim sẻ nhắc nhở mọi người thế giới này vẫn đang tiếp diễn.

Không có gió.

Cô đặt bó hoa trước di ảnh anh, nụ cười của anh thuần khiết như những cánh hoa trắng vậy.

Anh họ và Amy tránh đi, để cô ở một mình với Diệp Phong một lát.

Cô ngồi xuống, sờ lên nụ cười dịu dàng của anh: “Diệp Phong, anh có lạnh hay không?” Cô hỏi.

“Anh chính là quá bướng bỉnh, Amy tốt như vậy, em nhìn ra được cô ấy yêu anh, anh làm gì phải trở về tìm em, em có gì tốt mà anh phải yêu em như vậy?” dường như cô vẫn luôn hỏi anh câu hỏi này, nằm mơ cũng hỏi, khi tỉnh dậy vẫn hỏi.

“300 ngàn của anh em vẫn chưa trả anh, anh nói không cần tiền của Âu Vũ Thanh, nhưng em không biết đến khi nào mới kiếm được 300 ngàn bằng chính sức của mình, em đem tiền trả cho mẹ anh, vậy cũng không tính là trả cho anh nên em có thể dùng tiền của Âu Vũ Thanh rồi, anh nhìn thấy không, em vô dụng như vậy, có chỗ nào đáng để anh thích đâu?

Nước mắt cô lại rơi xuống.

“Em đến thăm anh, anh có thể biết không? Sau này chúng ta cách xa nhau như vậy, em cũng không biết ngày nào mới lại đến đây, em gửi cho anh một tin nhắn, anh phải nhận được nhé!”

Cô lấy trong túi ra một cây bút, viết lên tấm bia đá: “Diệp Phong, em đến thăm anh.” Sau đó cô ký tên “Hạ Tiểu Tinh.”

Vì tấm bia đá cứng nên sau khi viết đầu bút bị vẹo lại.

“Anh thật quá cố chấp!” cô trách mắng anh, nước mắt rơi trên bia đá.
— QUẢNG CÁO —