Trong phòng cãi nhau ầm ĩ, phóng viên dựa theo lời kịch đã thảo luận sẵn trước đó, cùng nhau công kích Thẩm Hạo Dục và tình nhân nhỏ trong chăn của anh.
Đèn flash của camera nhấp nháy liên tục, có người chụp ảnh, có người quay video.
Hứa Nhiễm đi vào, nhìn thấy Thẩm Hạo Dục và tình nhân vẫn đang nằm trên giường, đắp chăn, trong tư thế ái muội thân mật, làm ầm lên, "Đồ cặn bã không biết xấu hổ, đã có vợ rồi mà vẫn lăng nhăng với tình nhân ở bên ngoài, anh trốn trong chăn làm gì, có bản lĩnh tìm gái mà không có bản lĩnh vén chăn lên cho chúng ta xem mặt hai người à, tôi chắc chắn hai người không dám, bởi vì không biết xấu hổ từ lâu, vứt mặt mũi vào thùng rác hết rồi."
Nhan Hoan nghe thấy Hứa Nhiễm mồm miệng nhanh nhảu, liên tục chửi mắng như một quả đạn pháo, gây giờ chỉ hận không thể bò ra ngoài bịt kín miệng cô ấy lại, để cô im lặng.
Tiếng ồn ào đặt câu hỏi của các phóng viên đã ngừng lại, chỉ còn tiếng chửi thao thao bất tuyệt của Hứa Nhiễm.
Đầu óc Nhan Hoan quay cuồng, cẩn thận ngước mắt nhìn người đàn ông phía trên mình.
Thẩm Hạo Dục cúi người, lấy chăn sau lưng che khuất hai người, môi mỏng mím chặt, nhíu mày, gương mặt lạnh lùng như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh, u ám lạnh lùng.
Hơi thở của anh quanh quẩn trên chóp mũi Nhan Hoan, bị thân hình cao lớn của anh bao bọc, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm mà phức tạp của anh, bất giác nín thở, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Sợ hai người không mặc quần áo nên một đám người chỉ đứng ở cửa phòng ngủ, không dám đi vào vén chăn lên.
Hứa Nhiễm mắng chửi xong mới phát hiện Nhan Hoan không có ở đây, vẻ mặt thay đổi, "Hoan Hoan, Hoan Hoan, cậu đâu rồi?"
Cô xoay người, đi chỗ khác trong phòng tìm Nhan Hoan.
Nhan Hoan trốn dưới thân Thẩm Hạo Dục, không dám hít thở mạnh, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Tình hình này là thế nào?"
Đám người Lục Cảnh và Lê Hoài thấy mãi mà Thẩm Hạo Dục vẫn chưa trở lại phòng nên qua đây tìm anh, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy rất nhiều phóng viên bên trong phòng. Mặc dù họ không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng bị nhiều phóng viên vây quanh như vậy chắc chắn không phải chuyện tốt, huống chi còn là ở trong phòng khách sạn, nhanh chóng đuổi người đi.
"Các anh là ai, ở đây làm gì, mau đi ra ngoài."
Lục Cảnh đi vào phòng ngủ, sắc mặt lạnh lùng đuổi đám người đi, khi ánh mắt quét qua chăn bông phồng lên, hơi giật mình.
Chiếc chăn hoàn toàn che Thẩm Hạo Dục và Nhan Hoan kín mít, không nhìn thấy mặt hai người, nhưng đây là căn phòng mà Lục Cảnh sai người mở cho Thẩm Hạo Dục, người trên giường ngoại trừ Thẩm Hạo Dục thì còn có thể là ai nữa?
Nhìn thấy người dẫn phóng viên vào căn phòng này gây chuyện chính là trợ lý và bạn thân của Nhan Hoan, Lục Cảnh đã đoán được đại khái nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt của anh chuyển từ sửng sốt sang kinh ngạc.
Chẳng lẽ là, Nhan Hoan mang người đến bắt gian anh Dục, hơn nữa... còn bắt được rồi?
Lê Hoài và Giang Thiệu đi phía sau anh nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cũng bị khiếp sợ.
Mặc dù không thể tin được, nhưng thân là anh em, bọn họ cũng còn đáng tin cậy, lập tức 'mời' nhóm phóng viên ra ngoài phòng khách, không cho tiếp tục chụp ảnh quay video, cũng không được rời đi, gọi các vệ sĩ đến trông chừng họ.
Nhan Hoan trong chăn nghe động tĩnh bên ngoài, liền biết có người lại tới, còn là bạn của Thẩm Hạo Dục, thân thể cứng ngắc, xấu hổ đến toàn thân bốc lửa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ còn có bao nhiêu người tới, bây giờ người bên ngoài sợ hai bọn họ không mặc quần áo nên không dám tới xốc chăn, nhưng nếu hai người cứ mãi trốn vào trong không nói một lời, tính tình Hứa Nhiễm nóng nảy lại không tìm thấy cô, chắc chắn sẽ tới vén chăn lên.
Bây giờ bên ngoài không chỉ có những người cô bảo Trình Lan mang theo mà còn có các anh em của Thẩm Hạo Dục, nghĩ đến cảnh tượng đó, Nhan Hoan nhất thời hít thở không thông, đầu óc hơi choáng váng, hận không thể thật sự ngất đi, còn tốt hơn đối mặt với mọi chuyện trước mắt một cách tỉnh táo.
Cô thực sự không thể nghĩ ra cách giải quyết tình huống xấu hổ trước mặt, vì vậy cô chỉ có thể đặt hy vọng vào người cùng chung cảnh ngộ với cô lúc này, Thẩm Hạo Dục.
Anh hiểu biết sâu rộng, chắc chắn là sẽ có cách.
Cô giơ tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Hạo Dục, nháy mắt ra hiệu với anh, ý bảo anh nhanh chóng nghĩ cách.
Không biết có phải Thẩm Hạo Dục cố tình hay không, không những không có ý nghĩ cách giải quyết tình huống khó khăn trước mắt, mà ngược lại còn cúi đầu sát lại gần cô.
Môi mỏng áp sát lại gần môi cô, hơi thở hòa quyện vào nhau, cảm giác như gây tiếp theo liền hôn nhau.
Nhiệt độ trong chăn tăng nhanh, Nhan Hoan mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó dưới bụng dưới của anh áp vào eo cô, ngực căng thẳng, lông mi run rẩy, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay càng đỏ hơn, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn anh, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh, trong lòng chột dạ, không còn dũng khí để trừng anh nữa.
Hứa Nhiễm tìm kiếm khắp phòng vẫn không tìm thấy Nhan Hoan, ánh mắt như có cảm giác nhìn chiếc giường lớn nơi duy nhất trong phòng chưa tìm kiếm, sắc mặt hơi thay đổi.
Không thể nào?
Cô đi đến bên giường, không dám trực tiếp vén chăn lên, ngập ngừng gọi một tiếng: “Hoan Hoan.”
Nhan Hoan nghe thấy giọng nói của cô, cắn đầu lưỡi, chậm rãi vươn một bàn tay ra khỏi chăn, quơ quơ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Là tớ, mau đẫn mọi người đi."
Hứa Nhiễm: "..."
Hứa Nhiễm không hiểu nổi, tại sao Nhan Hoan êm đẹp đi vào để bắt gian, nhưng cuối cùng lại chui vào chăn trên giường, thảo nào không tìm thấy cô trong phòng.
Hứa Nhiễm ngây ngốc ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, đi đến trước mặt Trình Lan, ghé vào tai Trình Lan nhỏ giọng nói với cô ấy người phụ nữ trên giường là Nhan Hoan.
Bởi vì mọi người đều không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sợ phóng viên chụp được ảnh gây bất lợi cho Thẩm Hạo Dục, Lục Cảnh không dám dễ dàng để họ đi.
Một đám người đứng trong phòng khách, chờ Thẩm Hạo Dục và Nhan Hoan đưa ra quyết định.
Trong phòng ngủ, Nhan Hoan đứng dậy khỏi người Thẩm Hạo Dục, sắc mặt đỏ bừng nhìn Thẩm Hạo Dục.
Thẩm Hạo Dục đoán được những phóng viên bên ngoài này đều là Nhan Hoan cố tình gọi đến để "bắt gian", ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: "Nhan Hoan."
Nhan Hoan vội vàng đáp lại, thấy vẻ mặt anh dường như có hơi tức giận, cắn môi, chột dạ nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi không cố ý đâu."
Ánh mắt dời xuống nhìn cơ thể tràn trụi của anh, Nhan Hoan nhìn sang chỗ khác, hai tai nóng bừng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh mặc quần áo vào trước đi."
Thẩm Hạo Dục nhìn cô một cái thật sâu, xuống giường đi tới sô pha, cầm lấy quần áo được đặt trên đó, khóa cửa phòng ngủ, trực tiếp đứng ở đầu giường thay quần áo.
Trước khi anh cởi chiếc khăn tắm quấn quanh eo, Nhan Hoan quay mặt sang chỗ khác, quay lưng về phía anh.
Một lát sau, Thẩm Hạo Dục thay quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Nhan Hoan, Nhan Hoan hít một hơi thật sâu, thân thể thẳng tắp ngã xuống giường.
Hứa Nhiễm từ cửa bước vào, hỏi: "Sao lại thế này, sao người trên giường lại là cậu vậy, tình nhân nhỏ của Thẩm Hạo Dục đâu?"
Nhan Hoan trừng mắt nhìn cô ấy, "Cậu còn không biết ngại mà hỏi, trong phòng chỉ có một mình Thẩm Hạo Dục, thư kí Nhiếp người ta đưa quần áo xong liền rời đi."
Hứa Nhiễm lại nổi giận đùng đùng nói, "Ý cậu là Thẩm Hạo Dục ngoại tình với thư kí của anh ta, không chỉ nuôi tình nhân mà anh ta còn đưa tình nhân đến bên cạnh làm thư kí."
"..."
"Không phải, anh ấy không ngoại tình, không có tình nhân nhỏ." Nhan Hoan cảm thấy toàn bộ sức lực của cô đều bị rút cạn rồi, không còn hơi để giải thích nữa, nói với Hứa Nhiễm: "Bây giờ cậu đi ra ngoài bảo với Trình Lan là kêu những phóng viên đó xóa hết tất cả ảnh vừa mới chụp đi, bảo họ trở về, lát nữa tớ sẽ giải thích cho cậu."
Thật ra cũng không chụp được gì nhiều, hai người đều ở trong chăn, những phóng viên này còn chưa chụp được mặt của Thẩm Hạo Dục.
Hứa Nhiễm ra ngoài nói lại với Trình Lan ý của Nhan Hoan, Trình Lan cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn phóng viên rời đi.
Lục Cảnh khoác vai Thẩm Hạo Dục, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Dục, chắc anh không ngoại tình thật đâu nhỉ?"
Nuôi tình nhân là chuyện hết sức bình thường trong giới bọn họ, đặc biệt là những cặp vợ chồng liên hôn thương mại không có tình cảm. Nhưng khi liên kết chuyện này với Thẩm Hạo Dục, dù có tận mắt chứng kiến cảnh "bắt gian" này, nhiều người vẫn không thể tin nổi.
Mấy người bọn họ đều lớn lên cùng Thẩm Hạo Dục từ khi còn nhỏ, quen biết lâu như vậy, ngoại trừ Nhan Hoan thì họ chưa từng thấy bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh.
Thẩm Hạo Dục liếc nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt đáp lại: "Người bên trong là Nhan Hoan."
Lục Cảnh: "..."
Lê Hoài: "..."
Giang Thiệu: "..."
Nếu người bên trong là Nhan Hoan, thì tại sao lại phải tìm phóng viên tới bắt gian.
Bọn họ còn chưa kịp hỏi, Thẩm Hạo Dục cụp mắt, giọng điệu ẩn chứa ý khoe khoang: "Tình thú của vợ chồng, hiểu không?"
"..."
Tự mình gọi phóng viên tới bắt gian mình, họ thật sự không hiểu đây là tình thú gì.
Chơi trò chơi kích thích à?
Đôi vợ chồng này biết chơi thật đấy!
Ánh mắt Giang Thiệu đánh giá Thẩm Hạo Dục, "Người bên trong thật sự là Nhan Hoan?"
Ánh mắt Thẩm Hạo Dục như có như không liếc mắt nhìn Hứa Nhiễm, Hứa Nhiễm nói tiếp: "Bên trong chính là Nhan Hoan."
Bạn thân của Nhan Hoan đã nói vậy rồi, có vẻ như người trong phòng ngủ thực sự là Nhan Hoan.
Nếu là tình thú của hai vợ chồng, mấy người bọn họ thật sự không tiện ở đây cho lắm.
Ánh mắt Lục Cảnh trêu chọc nhìn Thẩm Hạo Dục, nói: "Nếu chị dâu đã tới thì anh cứ ở đây cùng với chị ấy đi, chúng ta quay về tiếp tục."
Thẩm Hạo Dục nói: "Đừng nói bậy."
Lục Cảnh lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Mấy người quay trở lại căn phòng tiếp tục chơi, Hứa Nhiễm còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thành kiến đối với Thẩm Hạo Dục vẫn chưa hết, không để ý đến anh, xoay người vào phòng ngủ tìm Nhan Hoan.
Trong phòng ngủ, Nhan Hoan xấu hổ lăn lộn trên giường mấy vòng, nhưng vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngột ngạt lúc nãy.
"Bên ngoài ngoại trừ Thẩm Hạo Dục, những người khác đều đi rồi, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì chưa?"
Nhan Hoan ngồi dậy khỏi giường với vẻ mặt chán nản, kể cho Hứa Nhiễm nghe đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi Hứa Nhiễm nghe thấy chuyện nhầm lẫn không ai muốn này là do cô, ngượng ngùng nói: "Không thể nào, cậu chắc chắn không phải là Thẩm Hạo Dục lấy cớ sao?"
Nhan Hoan nhớ là trong điện thoại cô có một bức ảnh chụp cùng người nhà họ Thẩm, trong đó có Nhiếp Dĩ An, mở album ra, tìm thấy bức ảnh đó, "Cậu nhìn xem đây có phải cô gái đưa quần áo cho Thẩm Hạo Dục hay không?"
"Đúng vậy, chính là người này."
Hứa Nhiễm vừa liếc mắt liền nhận ra Nhiếp Dĩ An trong bức ảnh.
Nhan Hoan nói: "Cô ấy chính là thư kí của Thẩm Hạo Dục."
"Tớ thật sự không nhìn thấy cô ấy ra ngoài từ lúc nào, tớ chỉ gọi điện cho cậu..." Hứa Nhiễm dừng lại một chút, chột dạ sờ sờ mũi, "Chắc là cô ấy đi ra lúc tớ gọi điện cho cậu, vậy chúng ta hiểu lầm chồng cậu, chồng cậu có giận không?"
Xưng hô của Hứa Nhiễm với Thẩm Hạo Dục lại trở về chồng cậu.
Chuyện này xảy ra, chắc hẳn anh sẽ tức giận nhỉ?
Hai người lo lắng nhìn nhau, Hứa Nhiễm nói: "Tớ cảm thấy, hai vợ chồng các cậu cần phải tâm sự thật tốt, tớ không quấy rầy các cậu nữa nhá."
Nói xong, không đợi Nhan Hoan phản ứng, Hứa Nhiễm liền cầm lấy túi xách, đi giày cao gót, nhanh chóng bỏ chạy.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, đi từng bước đến trước mặt Nhan Hoan, khóe miệng mím thành một đường, không có chút xíu ý cười nào, ánh mắt nặng nề rơi trên mặt cô, thoạt nhìn có vẻ rất không vui.
Nhan Hoan bị anh nhìn đến nỗi hoảng sợ, cúi đầu, không dám nhìn anh, ánh mắt trên đỉnh đầu khiến cô đổ mồ hôi hột.
Một bầu không khí kỳ lạ trong phòng, Nhan Hoan còn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để nhận sai mà bản thân vẫn còn thể diện.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói: "Nói đi."
Giọng nói của anh uy nghiêm, trong đó còn có một chút kỳ lạ.
Nhan Hoan nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cổ họng nặng tựa ngàn cân, không thể nào nhấc lên được, ủ rũ cụp đuôi: "Tôi sai rồi, làm việc nông nổi, không nên hành động khi chưa biết rõ ràng mọi chuyện, hại anh và tôi đều bị mất mặt."
Nhan Hoan thành khẩn sám hối, "Tôi xin lỗi, muốn đánh muốn phạt tùy anh."
Thẩm Hạo Dục lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu."
Gương mặt Nhan Hoan đỏ bừng, "Tôi không còn mặt mũi để ngẩng đầu nữa, tôi rất xin lỗi, anh đánh tôi đi, nếu không thì lòng tôi cũng áy náy không yên."
Thẩm Hạo Dục nhìn bộ dạng xấu hổ của Nhan Hoan, lửa giận trong lòng đã biến mất từ lâu, ngược lại còn cảm thấy vui sướng.
Cô để ý anh ngoại tình như vậy, xem ra là thật lòng thích anh.
Anh rũ mắt, phát hiện Nhan Hoan đang lén lút nhìn anh, khóe mắt nhướng lên.
Hồ ly nhỏ giảo hoạt, cố ý tỏ ra đáng thương trước mặt anh.
Thẩm Hạo Dục cười thầm, không nhịn được muốn trêu cô, lạnh mặt nói: "Không biết cả ngày trong đầu cô suy nghĩ gì, đúng là nên đánh."
Anh xắn tay áo lên, hoạt động cổ tay.
Nhan Hoan sửng sốt, không thể tin nổi ngước mắt nhìn anh.
Cô chỉ cố ý giả bộ đáng thương, chắc anh không thật sự muốn đánh mình đâu nhỉ?
Cô chông tay xuống giường, lùi người trốn về phía sau, "Anh định đánh tôi thật à?"
Thẩm Hạo Dục khé nhíu mày, "Không phải cô nói là nếu không đánh cô thì trong lòng cảm thấy áy náy khó yên sao?"
Thẩm Hạo Dục biểu hiện muốn giúp cô thành toàn.
Một chút cảm xúc hổ thẹn mà Nhan Hoan đối với anh đã hoàn toàn biến mất không còn một mảnh khi anh làm động tác đánh cô.
Vậy mà người đàn ông này lại muốn đánh cô thật, đúng là đồ nhỏ nhen.
Tên đàn ông chết tiệt.
Nhan Hoan thầm mắng anh một câu, mím môi, xấu hổ buồn bực nhìn anh.
"Lại đây."
Thẩm Hạo Dục móc ngón tay về phía cô.
Thôi kệ, đánh thì cứ đánh đi, Nhan Hoan cô dám làm dám chịu, đánh xong cô cũng giải quyết xong với anh.
Cô liếc nhìn lòng bàn tay to hơn cả khuôn mặt của mình, khóc không ra nước mắt di chuyển qua đó.
Thẩm Hạo Dục cúi người, nâng cằm cô lên, ngón tay nắm lại thành nắm đấm ở trên đầu cô.
Nhan Hoan sợ tới mức nhắm nghiền mắt lại.
Một lúc lâu sau, sự đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa thấy đâu.
Cô cẩn thận mở một mắt ra, sửng sốt.
Khuôn mặt Thẩm Hạo Dục cách cô rất gần, khóe môi cong nhẹ, anh cười nhìn cô chăm chú, ngón tay vỗ nhẹ vào trán cô một cái.