Khai Sinh Hoa

Chương 4



13.

Tất cả bạn học đều giật mình, ngay cả Gia Di cũng kinh ngạc nhìn tôi, âm thầm giơ ngón tay cái lên với tôi.

Thẩm Đông Dã khẽ cười một tiếng: "Được, lấy cậu ấy đi."

Lý Lãng mặt lạnh lùng: "Trưa kia chúng ta chưa từng nghe cậu ấy hát, lỡ như không hay..."

Thẩm Đông Dã nhướng mày: "Không sao cả, tớ gánh được, sao lại không dễ nghe?"

Khi đó anh còn đang là một thiếu niên ngông cuồng.

Tôi và Thẩm Đông Dã sẽ tranh thủ thời gian cùng nhau tập luyện.

Nghỉ trưa, sau khi tan học, hoặc là tiết thể dục...

Ngay từ đầu tôi rất khẩn trương, bị anh nhìn chằm chằm hoặc liếc một cái, trái tim nhỏ như muốn bùng nổ.

Hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.

Thẩm Đông Dã phát điên: "Lúc đó tớ mạnh miệng nói ra, nhưng Lê Lâm Lâm cậu bình tĩnh một chút..."

Trừ bỏ lúc cùng nhau luyện tập, trên đường về nhà, khi tắm, trước khi ngủ, tôi sẽ nhẹ giọng ngâm nga.

"Đem gọt nước mắt gieo trồng trong tim

Sẽ nở ra đóa hoa dũng cảm

Có thể trong thời gian mệt nhọc

Khép lại đôi mắt sẽ ngửi thấy một loại hương thơm."

...

Bài hát này, rất thích hợp với tôi.

Giống như vì tôi mà viết ra.

Rất nhanh, ngày kỷ niệm thành lập trường tới.

Trường học thuê quần áo riêng cho chúng tôi, còn mời cả chuyên viên trang điểm.

Lúc trang điểm, tôi không nhịn nhìn Thẩm Đông Dã ở bên cạnh.

Chị gái nhỏ tiến đến bên tai tôi cười: "Thì ra là thế, yên tâm, chị nhất định khiến em thay đổi lớn."

Tôi đỏ mặt nhỏ giọng giải thích: "Em không biết chị đang nói gì."

Trang điểm xong, lúc thay váy trắng vào, Thẩm Đông Dã quay đầu lại.

Vào tháng tư đúng lúc hoa bạch ngọc lan nở.

Anh mặc âu phục, cười hồn nhiên với tôi: "Lê Lâm Lâm, cậu như thay đổi thành một người khác vậy."

Chiếc kính phản chiếu lên gương mặt đỏ ửng của tôi, với...

Dưới đáy mắt của tôi, hình ảnh anh cười.

Khi tôi từ hậu đài đi ra, Lý Lãng ngây người.

Gia Di khoa trương hơn, kinh nạc nói: "Lâm Lâm, cậu đẹp quá, giống như tinh linh ở trong rừng ấy."

Lý Lãng không phục: "Là do trang điểm thôi."

Gia Di tức giận nói lại: "Nhưng cũng do Lâm Lâm có sẵn vài thứ. Nhìn eo nhỏ này, nhìn đôi chân dài này đi..."

Thẩm Đông Dã cũng nhìn lại.

Có lẽ do mặc đồ quá dày, trên mặt anh nóng đến ửng hồng.

Cả người tôi nóng dần, đẩy Gia Di một cái: "Được rồi cậu đừng nói nữa."

Chờ khi lên sân khấu, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Thẩm Đông Dã cổ vũ tôi: "Không có việc gì, cậu cứ coi người xem phía dưới là một đám tôm đầu to là được!"

Nhưng vẫn là xảy ra tình huống khác.

Hát được một nửa, nhạc đệm đột nhiên bị cắt đứt.

Không có nhạc đệm, giọng hát thật của tôi sẽ bị lộ ra.

Trước mắt trống rỗng, lỗ tai cứ vang ầm ầm lên, thanh âm của tôi bắt đầu run lên.

Lời bài hát cũng không nhớ được.

14.

Cũng may Thẩm Đông Dã phản ứng nhanh.

Lập tức nắm lấy tay tôi, hát cùng với tôi.

Có anh mở đường, giọng hát của tôi từ nhỏ dần lớn hơn.

Ở phía dưới khán đài, Gia Di hát theo tôi, Trương Siêu cũng gia nhập, càng ngày càng nhiều bạn học cùng nhau hát.

"Nếu như ước mơ chưa từng rơi xuống sườn dốc, ngàn cân treo sợi tóc

Làm sao có thể hiểu được sự cố chấp của con người có đôi cánh vô hình..."

Thanh xuân của chúng ta, chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió.

Nhưng chỉ cần không buông tay, chúng ta có thể nhất định tìm được đôi cánh thuộc về chính mình.

Khi kết thúc Thẩm Đông Dã nắm tay tôi, Trương Siêu đưa cho tôi một bó hoa khô.

"Lê đồng học, tặng cậu!"

Thẩm Đông Dã một quyền nện trên vai cậu ta: "Của tớ đâu!"

"Cậu là một tên đàn ông, muốn hoa làm gì?"

Bởi vì là ngày kỷ niệm thành lập trường, năm ba cũng được nghỉ để tham gia.

Ở xa tôi nhìn thấy chị gái tôi vẫy tay với tôi.

Tôi kéo váy lên đi về phía chị, cô ấy đưa một ly nước ép cam cho tôi: "Uống đi."

Các học tỷ học trưởng bên cạnh đều cười hỏi: "Trân Trân, ai vậy?"

"Em gái tôi!" Chị tôi kéo cánh tay tôi, "Giống tớ không?"

Bọn họ cười ha ha.

"Em gái cậu đáng yêu hơn cậu nhiều."

"Vừa nhìn liền biết là một em gái nhuyễn manh nha."

...

Tôi nghe bọn họ nói gương mặt tôi dần đỏ ửng, tìm cớ đi toilet.

Kết quả gặp được Quân Quân của lớp một.

Cô ấy nhiệt tình chào hỏi tôi: "Lê Lâm Lâm, cậu quả thật khiến tôi lau mắt mà nhìn."

Trước đây cô ấy không gọi tôi là Lý Lâm Lâm thì là Chu Lâm Lâm.

Nhưng bắt đầu từ ngày tôi biểu diễn không có người nào gọi sai tên tôi cả.

Cho dù không phải Gia Di kêu tôi theo, cũng có người kêu tôi cùng đi KTV.

Trước kia tôi ngồi trên ghế, chỉ là một vai phụ đến cho đủ số.

Ngồi trong góc không chớp mắt nhìn, khi mọi người hát bài tôi thích, tôi sẽ nhẹ nhàng mấp môi hát theo, nhưng khi microphone đưa cho tôi.

Tôi sẽ hoảng loạn, khẩn trương đóng chặt miệng.

Nhưng hiện tại tôi không sợ.

Tôi đã biểu diễn hát trước mặt nhiều người rồi.

Trường hợp này tính là gì.

Huống chi tất cả mọi người đều không để ý bạn hát tốt hay dở.

Chỉ cần bạn tự tin hát, sẽ có người vỗ tay cho bạn.

Chúng ta nhút nhát, chúng ta mẫn cảm.

Thật ra chỉ là chúng ta đang đấu tranh với bản thân!

Sau ngày kỷ niệm thành lập trường sau chính là quốc tế Lao động.

Ngày hôm đó đi học, từ trong ngăn kéo tôi lấy ra một phong thư màu hồng.

Tôi tưởng có người đưa cho Thẩm Đông Dã, kết quả để sai vị trí.

Cầm lên đưa cho bàn sau: "Trả cậu này, lần sau nói người thích cậu đưa đứng chỗ ngồi được không?"

Thẩm Đông Dã nhận lấy rồi nhìn lướt qua, sắc mặt có chút quái dị: "Lê Lâm Lâm, hình như là gửi cậu mà."

15.

???

Tôi duỗi tay lấy lại.

Thẩm Đông Dã lại dơ cao không cho tôi lấy: "Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu là học tập, anh đây khuyên cậu đừng yêu sớm. Cái đầu này của cậu nếu yêu sớm chắc chắn thành tích sẽ tụt lùi."

Trương Siêu phụ họa một bên: "Đúng đúng đúng, tiểu tử này chắc chắn thấy cậu biểu diễn, thấy sắc nảy lòng tham, hắn nhất định không thích nội tâm của cậu."

Trời ạ.

Khi mười mấy tuổi yêu đương, có ai quan tâm đến nội tâm của người khác?

Có thể bị người khác thấy sắc nảy lòng tham, đối với tôi mà nói là điềm tốt.

(*P/s: bên chữ Trung câu từ hơi lủng củng nhưng có lẽ nghĩa là chứng minh nữ 9 đang dần có điểm thu hút thì sẽ không trở thành người vô hình nữa, sẽ đc nam 9 để ý hơn.)

Chỉ có Gia Di hiểu tôi.

Cô ấy đánh trên đầu Thẩm Đông Dã và Trương Siêu mỗi người một cái: "Khuyên hai cậu không nên xen vào việc người khác, mị lực của Lâm Lâm chúng ta rất lớn, các cậu ghen ghét à?"

Cuối cùng cô ấy lén nói với tôi: "Chúng ta lén đi gặp bạn nam kia đi, nếu lớn lên đẹp thì cho hắn một cơ hội theo đuổi."

Tôi không đi gặp.

Cho dù đẹp thì cũng không thể đẹp bằng Thẩm Đông Dã.

Trở về tôi nghiêm túc viết thư xin lỗi cậu ta.

Đây là phong thư tình đầu tiên của tôi đó.

Nó đáng giá được trân trọng.

Lý Lãng chê cười tôi: "Bất quá chỉ là một phong thư tình, cậu cho rằng mình mị lực vô biên sao? Tấm thư tình như này mỗi tháng tôi thu được một xấp."

Từ nhỏ luyện múa nên Lý Lãng vừa trắng vừa gầy.

Ngoại hình giống cô ấy rất được nhiều bạn nam chú ý.

Tôi cười đáp lại cô ấy: "Vậy Thẩm Đông Dã có đốc thúc cậu viết thư hồi âm từ chối không?"

Sắc mặt Lý Lãng khẽ biến.

Nắm tay cô ấy siết chặt, tìm cái cớ cho mình: "Thư nhận nhiều quá, tôi không có thời gian viết thư lại?"

Chuyện này xảy ra chỉ ảnh hưởng nhỏ với tôi, cũng chỉ tăng thê phần thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt.

Nhiệm vụ chủ yếu của tôi vẫn là học tập.

Có lẽ vì trở nên tự tin, khi hỏi bài giáo viên, hỏi đề với bạn cùng lớp, so với trước kia tôi thản nhiên hơn, không hề sợ hãi bị từ chối.

Nếu không nghe không hiểu, cũng có thể tự nhiên nói ra: Cậu có thể giảng lại cho tớ lần nữa không.

Rất nhanh kỳ thi giữa kỳ lại đến.

Tôi thi đứng thứ mười của lớ, Gia Di vì thành tích tụt lùi nên đứng thứ hai mươi.

Thứ tự tên của chúng tôi thay đổi.

Cô ấy làm một tờ phiếu điểm giả, cầu xin tôi: "Cậu ngàn vạn lần đừng lỡ miệng nói trước mặt mẹ tớ, nếu không tớ sẽ bị đánh."

Tôi khuyên cô ây: "Gia Di cậu cứ tụt lùi là không được, việc quan trong nhất của chúng ta hiện tại là thi đại học!"

Cô ấy không kiên nhẫn ngoái tai: "Lý do thoái thác của cậu sao lại giống với mẹ tớ vậy... Đúng rồi, mấy ngày nay tớ không đến tiết tự học buổi tối của lão Trương, cậu yểm hộ giúp tớ với."

16.

Chúng tôi là học sinh ngoại trú, buổi tối nếu có tình huống đặc biệt thì có thể xin nghỉ học tiết tự học buổi tối.

Gia Di nói với dì Gia là mình ở trường học, nói với lão Trương là mình ở nhà.

Thực tế...

Cô ấy hẳn là đi yêu đương với Lương Bình.

Tôi rát lo lắng cho cô ấy, nhưng khuyên nhiều, cô ấy bắt đầu trốn tránh tôi.

Chuyển chỗ ngồi lần này, vận khí của tôi không tốt.

Chọn bàn nghiêng phía sau cách bàn Thẩm Đông Dã lối đi nhỏ.

Rốt cuộc xung quanh hạng nhất đều là bạn học nổi tiếng.

Có đôi khi mệt, tôi sẽ ngẩng đầu xem bóng dáng anh.

Đa số thời gian anh đều đang nghe bài giảng.

Có khi đang ngẩn người, có khi giả bộ đang học, thật ra là đang xem tiểu thuyết.

Anh giống như ngọn đền của tôi, mỗi khi tôi muốn lơ là.

Nhìn anh một cái.

Sau đó nói với chính mình: Sau kỳ thi cuối kỳ phải chia lớp văn lý, tôi muốn vào lớp trọng điểm.

Nếu tôi bị phân tới lớp thường, thì việc học cùng tầng với anh sẽ không có.

Đối với tâm tư nhỏ của tôi, Thẩm Đông Dã hẳn là không biết.

Anh luôn tùy tiện.

Đầu tuần nào cũng đều đưa tiền lẻ cho tôi: "Lê Lâm Lâm, đây là tiền của bữa sáng tuần sau.". harry potter fanfic

(*Đọc đến đây tui bt cũng ko phải một mình nữ 9 có ý đồ, mà nam9 cũng muốn gặp nữ 9 nên lấy cớ:))*)

Mỗi ngày tôi cho anh hai cái bánh bao thịt, một bao đồ ăn vặt, một túi sữa đậu nành.

Có khi anh phát hiện: "Tiền lần trước đưa cậu không dùng đúng không?"

Anh từ trong túi móc ra hai mươi tệ đưa tôi: "Phải ăn no đó*!"

(*P/s: Từ gốc là tục thượng nghĩa là thói ăn chơi xa xỉ, tui ko hiểu lắm nên dịch nghĩa tương đồng.)

Trương Siêu nói anh: "Da mặt cậu sao lại dày như vậy, cậu còn chưa hỏi cậu ấy đồng ý hay không kìa."

Thẩm Đông Dã mỉm cười nhìn tôi: "Mua bữa sáng cho anh đây là vinh hạnh của cô ấy, cần thiết nguyện ý sao?"

Tôi nhịn không được cười anh.

Trong lòng như có nai con chạy loạn.

Nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc nói: "Cứ coi như thù lao cậu ấy giảng đề cho tớ đi."

Trương Siêu bất mãn: "Tớ cũng giảng đề cho cậu."

"Vậy cậu muốn tớ đưa bữa sáng không?"

"Được rồi, không muốn tăng việc vặt của cậu đâu."

Ngày đổi chỗ ngồi, bạn nữ bàn sau tôi đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Lê Lâm Lâm, tớ có thể hỏi đề cậu không?"

Tôi rất kinh ngạc: "Cậu hỏi tớ?"

Áng Tinh đỏ mặt: "cậu, cậu nếu không có thời gian, cũng không sao."

Trong chớp mắt, tôi từ trên mặt cô ấy thấy được bản thân mình trước kia.

Khẩn trương, khiếp nhược, e sợ bị từ chối.

Tôi cười: "Có thời gian, vừa rồi tớ chỉ nghĩ, thành tích của tớ không tốt, sợ không giải được đề cho cậu."

Áng Tinh nói nhanh: "Sẽ không đâu, kỳ thi giữa kỳ lần này cậu đứng thứ mười, lọt vào thứ một trăm toàn khối, đã rất tốt đó."

Có lẽ là bởi vì từng là học sinh kém, nên khi giảng tôi càng tinh tế, kiên nhẫn.

Từ đó về sau Áng Tinh rất thích hỏi tôi đề.

Không chỉ là cô ấy, còn có rất nhiều bạn học khác.

Thời cấp 3, trong mắt mọi người luôn chỉ có những học sinh giỏi, xuất sắc.

Nhưng thật ra có rất nhiều người thành tích bình thường, vẫn luôn tự nỗ lực.

Bọn họ cố gắng trèo lên đỉnh núi cao, có thể bởi vì thiên phú không bằng, cũng có thể bởi vì không sờ đến ngạch cửa* học tập.

(*P/s: Chỗ này tui ko hiểu lắm, bà nào bt chỉ tui với.*)

Thời gian trôi nhanh, kỳ thi cuối kỳ đến rồi.

Kỳ thi lần này là quan trọng nhất.

Bởi vì nó quyết định sau chia khối văn lý phân, tôi ở lớp bình thường hay là lớp trọng điểm.

Khoa học tự nhiên tổng cộng có hai lớp trọng điểm, mỗi lớp 50 người.

Tiết tự học buổi tối hôm đó, tôi nghe Thẩm Đông Dã giảng một đề khó xong, hỏi anh: "Nếu tớ bị chia đến lớp thường, chúng ta vẫn là bạn không?"