"Vừa nhìn liền biết là một em gái nhuyễn manh nha."
...
Tôi nghe bọn họ nói gương mặt tôi dần đỏ ửng, tìm cớ đi toilet.
Kết quả gặp được Quân Quân của lớp một.
Cô ấy nhiệt tình chào hỏi tôi: "Lê Lâm Lâm, cậu quả thật khiến tôi lau mắt mà nhìn."
Trước đây cô ấy không gọi tôi là Lý Lâm Lâm thì là Chu Lâm Lâm.
Nhưng bắt đầu từ ngày tôi biểu diễn không có người nào gọi sai tên tôi cả.
Cho dù không phải Gia Di kêu tôi theo, cũng có người kêu tôi cùng đi KTV.
Trước kia tôi ngồi trên ghế, chỉ là một vai phụ đến cho đủ số.
Ngồi trong góc không chớp mắt nhìn, khi mọi người hát bài tôi thích, tôi sẽ nhẹ nhàng mấp môi hát theo, nhưng khi microphone đưa cho tôi.
Tôi sẽ hoảng loạn, khẩn trương đóng chặt miệng.
Nhưng hiện tại tôi không sợ.
Tôi đã biểu diễn hát trước mặt nhiều người rồi.
Trường hợp này tính là gì.
Huống chi tất cả mọi người đều không để ý bạn hát tốt hay dở.
Chỉ cần bạn tự tin hát, sẽ có người vỗ tay cho bạn.
Chúng ta nhút nhát, chúng ta mẫn cảm.
Thật ra chỉ là chúng ta đang đấu tranh với bản thân!
Sau ngày kỷ niệm thành lập trường sau chính là quốc tế Lao động.
Ngày hôm đó đi học, từ trong ngăn kéo tôi lấy ra một phong thư màu hồng.
Tôi tưởng có người đưa cho Thẩm Đông Dã, kết quả để sai vị trí.
Cầm lên đưa cho bàn sau: "Trả cậu này, lần sau nói người thích cậu đưa đứng chỗ ngồi được không?"
Thẩm Đông Dã nhận lấy rồi nhìn lướt qua, sắc mặt có chút quái dị: "Lê Lâm Lâm, hình như là gửi cậu mà."
15.
???
Tôi duỗi tay lấy lại.
Thẩm Đông Dã lại dơ cao không cho tôi lấy: "Hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của cậu là học tập, anh đây khuyên cậu đừng yêu sớm. Cái đầu này của cậu nếu yêu sớm chắc chắn thành tích sẽ tụt lùi."
Trương Siêu phụ họa một bên: "Đúng đúng đúng, tiểu tử này chắc chắn thấy cậu biểu diễn, thấy sắc nảy lòng tham, hắn nhất định không thích nội tâm của cậu."
Trời ạ.
Khi mười mấy tuổi yêu đương, có ai quan tâm đến nội tâm của người khác?
Có thể bị người khác thấy sắc nảy lòng tham, đối với tôi mà nói là điềm tốt.
(*P/s: bên chữ Trung câu từ hơi lủng củng nhưng có lẽ nghĩa là chứng minh nữ 9 đang dần có điểm thu hút thì sẽ không trở thành người vô hình nữa, sẽ đc nam 9 để ý hơn.)
Chỉ có Gia Di hiểu tôi.
Cô ấy đánh trên đầu Thẩm Đông Dã và Trương Siêu mỗi người một cái: "Khuyên hai cậu không nên xen vào việc người khác, mị lực của Lâm Lâm chúng ta rất lớn, các cậu ghen ghét à?"
Cuối cùng cô ấy lén nói với tôi: "Chúng ta lén đi gặp bạn nam kia đi, nếu lớn lên đẹp thì cho hắn một cơ hội theo đuổi."
Tôi không đi gặp.
Cho dù đẹp thì cũng không thể đẹp bằng Thẩm Đông Dã.
Trở về tôi nghiêm túc viết thư xin lỗi cậu ta.
Đây là phong thư tình đầu tiên của tôi đó.
Nó đáng giá được trân trọng.
Lý Lãng chê cười tôi: "Bất quá chỉ là một phong thư tình, cậu cho rằng mình mị lực vô biên sao? Tấm thư tình như này mỗi tháng tôi thu được một xấp."
Từ nhỏ luyện múa nên Lý Lãng vừa trắng vừa gầy.
Ngoại hình giống cô ấy rất được nhiều bạn nam chú ý.
Tôi cười đáp lại cô ấy: "Vậy Thẩm Đông Dã có đốc thúc cậu viết thư hồi âm từ chối không?"
Sắc mặt Lý Lãng khẽ biến.
Nắm tay cô ấy siết chặt, tìm cái cớ cho mình: "Thư nhận nhiều quá, tôi không có thời gian viết thư lại?"
Chuyện này xảy ra chỉ ảnh hưởng nhỏ với tôi, cũng chỉ tăng thê phần thú vị trong cuộc sống tẻ nhạt.
Nhiệm vụ chủ yếu của tôi vẫn là học tập.
Có lẽ vì trở nên tự tin, khi hỏi bài giáo viên, hỏi đề với bạn cùng lớp, so với trước kia tôi thản nhiên hơn, không hề sợ hãi bị từ chối.
Nếu không nghe không hiểu, cũng có thể tự nhiên nói ra: Cậu có thể giảng lại cho tớ lần nữa không.
Rất nhanh kỳ thi giữa kỳ lại đến.
Tôi thi đứng thứ mười của lớ, Gia Di vì thành tích tụt lùi nên đứng thứ hai mươi.
Thứ tự tên của chúng tôi thay đổi.
Cô ấy làm một tờ phiếu điểm giả, cầu xin tôi: "Cậu ngàn vạn lần đừng lỡ miệng nói trước mặt mẹ tớ, nếu không tớ sẽ bị đánh."
Tôi khuyên cô ây: "Gia Di cậu cứ tụt lùi là không được, việc quan trong nhất của chúng ta hiện tại là thi đại học!"
Cô ấy không kiên nhẫn ngoái tai: "Lý do thoái thác của cậu sao lại giống với mẹ tớ vậy... Đúng rồi, mấy ngày nay tớ không đến tiết tự học buổi tối của lão Trương, cậu yểm hộ giúp tớ với."
16.
Chúng tôi là học sinh ngoại trú, buổi tối nếu có tình huống đặc biệt thì có thể xin nghỉ học tiết tự học buổi tối.
Gia Di nói với dì Gia là mình ở trường học, nói với lão Trương là mình ở nhà.
Thực tế...
Cô ấy hẳn là đi yêu đương với Lương Bình.
Tôi rát lo lắng cho cô ấy, nhưng khuyên nhiều, cô ấy bắt đầu trốn tránh tôi.
Chuyển chỗ ngồi lần này, vận khí của tôi không tốt.
Chọn bàn nghiêng phía sau cách bàn Thẩm Đông Dã lối đi nhỏ.
Rốt cuộc xung quanh hạng nhất đều là bạn học nổi tiếng.
Có đôi khi mệt, tôi sẽ ngẩng đầu xem bóng dáng anh.
Đa số thời gian anh đều đang nghe bài giảng.
Có khi đang ngẩn người, có khi giả bộ đang học, thật ra là đang xem tiểu thuyết.
Anh giống như ngọn đền của tôi, mỗi khi tôi muốn lơ là.
Nhìn anh một cái.
Sau đó nói với chính mình: Sau kỳ thi cuối kỳ phải chia lớp văn lý, tôi muốn vào lớp trọng điểm.
Nếu tôi bị phân tới lớp thường, thì việc học cùng tầng với anh sẽ không có.
Đối với tâm tư nhỏ của tôi, Thẩm Đông Dã hẳn là không biết.
Anh luôn tùy tiện.
Đầu tuần nào cũng đều đưa tiền lẻ cho tôi: "Lê Lâm Lâm, đây là tiền của bữa sáng tuần sau.". harry potter fanfic
(*Đọc đến đây tui bt cũng ko phải một mình nữ 9 có ý đồ, mà nam9 cũng muốn gặp nữ 9 nên lấy cớ:))*)
Mỗi ngày tôi cho anh hai cái bánh bao thịt, một bao đồ ăn vặt, một túi sữa đậu nành.
Có khi anh phát hiện: "Tiền lần trước đưa cậu không dùng đúng không?"
Anh từ trong túi móc ra hai mươi tệ đưa tôi: "Phải ăn no đó*!"
(*P/s: Từ gốc là tục thượng nghĩa là thói ăn chơi xa xỉ, tui ko hiểu lắm nên dịch nghĩa tương đồng.)
Trương Siêu nói anh: "Da mặt cậu sao lại dày như vậy, cậu còn chưa hỏi cậu ấy đồng ý hay không kìa."
Thẩm Đông Dã mỉm cười nhìn tôi: "Mua bữa sáng cho anh đây là vinh hạnh của cô ấy, cần thiết nguyện ý sao?"
Tôi nhịn không được cười anh.
Trong lòng như có nai con chạy loạn.
Nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc nói: "Cứ coi như thù lao cậu ấy giảng đề cho tớ đi."
Trương Siêu bất mãn: "Tớ cũng giảng đề cho cậu."
"Vậy cậu muốn tớ đưa bữa sáng không?"
"Được rồi, không muốn tăng việc vặt của cậu đâu."
Ngày đổi chỗ ngồi, bạn nữ bàn sau tôi đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Lê Lâm Lâm, tớ có thể hỏi đề cậu không?"
Tôi rất kinh ngạc: "Cậu hỏi tớ?"
Áng Tinh đỏ mặt: "cậu, cậu nếu không có thời gian, cũng không sao."
Trong chớp mắt, tôi từ trên mặt cô ấy thấy được bản thân mình trước kia.
Khẩn trương, khiếp nhược, e sợ bị từ chối.
Tôi cười: "Có thời gian, vừa rồi tớ chỉ nghĩ, thành tích của tớ không tốt, sợ không giải được đề cho cậu."
Áng Tinh nói nhanh: "Sẽ không đâu, kỳ thi giữa kỳ lần này cậu đứng thứ mười, lọt vào thứ một trăm toàn khối, đã rất tốt đó."
Có lẽ là bởi vì từng là học sinh kém, nên khi giảng tôi càng tinh tế, kiên nhẫn.
Từ đó về sau Áng Tinh rất thích hỏi tôi đề.
Không chỉ là cô ấy, còn có rất nhiều bạn học khác.
Thời cấp 3, trong mắt mọi người luôn chỉ có những học sinh giỏi, xuất sắc.
Nhưng thật ra có rất nhiều người thành tích bình thường, vẫn luôn tự nỗ lực.
Bọn họ cố gắng trèo lên đỉnh núi cao, có thể bởi vì thiên phú không bằng, cũng có thể bởi vì không sờ đến ngạch cửa* học tập.
(*P/s: Chỗ này tui ko hiểu lắm, bà nào bt chỉ tui với.*)
Thời gian trôi nhanh, kỳ thi cuối kỳ đến rồi.
Kỳ thi lần này là quan trọng nhất.
Bởi vì nó quyết định sau chia khối văn lý phân, tôi ở lớp bình thường hay là lớp trọng điểm.
Khoa học tự nhiên tổng cộng có hai lớp trọng điểm, mỗi lớp 50 người.
Tiết tự học buổi tối hôm đó, tôi nghe Thẩm Đông Dã giảng một đề khó xong, hỏi anh: "Nếu tớ bị chia đến lớp thường, chúng ta vẫn là bạn không?"