Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 7: C7



Lăng Phi không dự liệu đến Luyện Thiên Sương đương nhiên sẽ nói như vậy, nhất thời ngây dại, trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, kinh ngạc nói không nên lời.
2

Mà Luyện Thiên Sương làm như không có việc gì mà biến trở về hình người, đem Lăng tiểu quai còn đang hắc hắc ngây ngô cười ôm vào trong ngực đùa, thuận miệng nói: "Chúng ta hai người thắng bại chưa phân, ngươi sao có thể để cho ta dễ dàng chết như vậy được."

Nha, thì ra là ý tứ này.

Lăng Phi thở ra một hơi, trái tim phập phồng hồi phục lại như cũ, nói không nên lời ra cái tư vị gì, chỉ nhìn thẳng Luyện Thiên Sương.
1

Đáy mắt hắn ẩn quang mang ôn nhu như vậy, dù là người ý chí sắt đá thấy cũng muốn động dung(dao động), hơn nữa Luyện Thiên Sương một lòng chăm nom tiểu oa nhi trong ngực, căn bản không hề phát giác ra. Thẳng đến khi Lăng tiểu quai miệng mếu mếu, ẩn ẩn có dấu hiệu sắp khóc lớn, hắn mới cuống quít đem nó đưa cho Lăng Phi, nhíu mày nói: "Về sau để cho ngươi đi trước đi, ngàn vạn lần đừng đem cái thứ này súy cho ta."
6

Vừa nói vừa làm ra biểu tình hung ác, thực cố gắng cùng Lăng tiểu quai trừng trừng mắt.

Lăng Phi bất giác bật cười.

Luyện Thiên Sương cũng liền trừng gã một cái, lại nói: "Đúng rồi, cái tên hoa đào bay loạn kia đâu?"

"Đại khái là đang ôm mỗ cây nào đó khanh khanh ta ta." Lăng Phi ngoéo... một cái khóe miệng nhếch lên, cố ý chớp chớp mắt, tiếu dung khả cúc(cười tươi như hoa).

Luyện Thiên Sương thử tưởng tượng một chút, không khỏi cười ra tiếng: "Ảo thuật của ngươi quả nhiên lợi hại."


"Nhưng chỉ có thể ngăn cản nhất thời nửa khắc, hơn nữa tiểu quai hít nhiều khói độc cũng không tốt, chúng ta tốt nhất mau chóng rời khỏi nơi này."

"Rời đi? Chỗ này không phải nơi ở của ngươi sao?"

"Nguyên nhân chính là như thế mới không thể vì việc tư của mình, đem quỷ quái vô tội liên lụy vào đây."

Dù sao địch nhân của bọn họ lúc này là thiên giới thần tướng, cũng không phải sơn yêu quỷ mị có thể đối phó được, cùng với trực tiếp lấy cứng đối cứng, còn không bằng trước bảo trụ tính mạng rồi nói sau.

Luyện Thiên Sương tuy rằng tâm cao khí ngạo, ngày thường lại cực kì thích đối nghịch cùng Lăng Phi, nhưng lúc này lại thật sự lấy đại cục làm trọng, thừa dịp sương mù dày đặc, đi theo Lăng Phi chạy thoát ra ngoài.

Bọn họ hai người đối vời địa hình phụ cận thật sự quen thuộc, chỉ cần thi pháp đem yêu khí trên người biến mất, ngược lại không sợ đám người Bạch Hổ đuổi tới. So với cái sau, chân chính phiền toái là Lăng tiểu quai.

Tiểu tử kia cũng không biết là đã đói bụng hay là bị kinh hách, dọc đường đi cứ "Oa oa" khóc mãi không ngừng, mặc cho Lăng Phi dùng mọi cách dỗ dành cũng không được. Luyện Thiên Sương lại đe dọa thêm uy hiếp, các kiểu kỹ năng nhất tề ra trận, chỉ kém không rút kiếm đến chém người.

"Tiểu quỷ khẳng định là đã đói bụng, nhanh lên kêu nữ quỷ ra uy hắn!"

"Vừa rồi nữ quỷ đó sớm bị Bạch Hổ dọa chạy, làm sao còn tìm lại được?"

"Vậy đổi người khác......" Dừng một chút, bỗng dưng nhớ tới sự kiện nào đó, lẩm bẩm, "Đúng rồi, nữ nhân kia hẳn là biết cách uy hắn thế nào."

Luyện Thiên Sương vừa nói vừa đi đến bờ sông, đối với suối nước trong suốt niệm động chú ngữ, bất quá qua một lát công phu, mặt nước liền nổi lên tầng tầng gợn sóng, dưới bạch quang bao phủ, chiếu ra một đạo thân ảnh thiên kiều bá mị (s.exy) đi đến.

"Luyện ca ca ". Nữ tử trong thủy kính (gương nước) không những dung nhan diễm lệ, ngay cả thanh âm cũng mềm yếu làm lòng người rung động, "Ngươi cuối cùng bỏ được để tìm ta? Ngươi có biết ta đã chờ bao lâu hay không? Ta......"

Mắt thấy nàng thao thao bất tuyệt định nói tiếp nữa, Luyện Thiên Sương vội vàng cắt ngang: "Ta nhớ rõ ngươi ngày trước đã nói qua, mị thuật của ngươi thiên hạ vô song, bất luận cái dạng nam tử nào cũng đều có thể ứng phó?"

"Đó là điều đương nhiên." Nữ tử xinh đẹp tươi cười, cố ý vô tình phao cái mị nhãn, "Chỉ cần ta động một ngón tay nói một câu, có nam nhân nào không quỳ gối dưới chân ta?"

"Tốt lắm." Luyện Thiên Sương vừa lòng gật gật đầu, nói, "Ngươi nói vậy cũng sẽ uy được đứa nhỏ?"
12

"A?"

Luyện Thiên Sương đem Lăng tiểu quai đang khóc lớn quơ quơ, lại nhanh chóng trả lại vào trong lòng Lăng Phi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Ngươi lại đây giúp ta uy đứa nhỏ."

Nữ tử xinh đẹp kia sợ run một chút, tươi cười bên môi biến mất, kinh ngạc kêu lên: "Luyện ca ca, mị thuật của ta chỉ dùng để đối phó với nam nhân, tiểu oa nhi này bất quá mới chỉ lớn có mấy tháng......"


"Nhưng nó cũng là nam." Luyện Thiên Sương đúng lý hợp tình.

"......" Nữ tử không đáp lại, trên mặt biểu tình cổ cổ quái quái, hơn nửa ngày mới thốt ra vài chữ, "Ta thật sự không có biện pháp cho nó ăn."

"Ngươi cùng Như Âm đều là hoa yêu, ta còn tưởng rằng......"

"A? Nếu là đứa nhỏ của Như Âm tỷ tỷ, cho nó ăn mật hoa đặc chế là được rồi."

"Ách, ngươi có cái thứ kia sao? Lập tức dùng cách không thuật đưa cho ta."

"Chỉ cần mật hoa là đủ rồi sao?." Nữ tử ai oán cắn cắn môi dưới, đáng thương hề hề hỏi, "Luyện ca ca không muốn ta ở đây cùng ngươi ư?"

Luyện Thiên Sương cũng không đáp lời, chỉ có mày kiếm nhướn lên, lạnh lùng trừng nàng một cái.

Nàng kia hoảng sợ không nhẹ, một chút cũng không dám trì hoãn, vội vàng lục tung để tìm ra một cái bình ngọc bích sắc, chú ngữ nhất niệm, xuyên thấu qua lực lượng thủy kính đưa đến vào tay Luyện Thiên Sương.

Luyện Thiên Sương một nhấc lấy đồ vật sẽ tới tay rồi triệt pháp thuật, một chút cũng không để ý tới ánh mắt đa tình triền miên của nàng kia, quay đầu đối Lăng Phi nói: "Tốt lắm, chuyện uy đứa nhỏ liền giao cho ngươi, nhanh lên mau làm cho tiểu quỷ an tĩnh lại."

Lăng Phi ngoan ngoãn tiếp nhận cái bình, ánh mắt đang ở trên người Luyện Thiên Sương đánh cái chuyển, hơi hơi cười yếu ớt.

Luyện Thiên Sương cảm thấy được kỳ quái, nhịn không được hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Cười người nào đó không hiểu phong tình, lại làm tổn thương phương tâm một vị cô nương."

"Hứ, tuy rằng đều là hoa yêu, nhưng nữ nhân kia ngay cả một sợi tóc của Như Âm cũng không bằng."

Lăng Phi tinh tế nghiền ngẫm những lời này, thần thái mâu trung thoáng ảm đạm một chút, nhưng lập tức khôi phục như thường, cười nói: "Ê, trên đời này trừ bỏ Đỗ Như Âm, chỉ sợ không có người nào lọt vào mắt ngươi."

3

Luyện Thiên Sương càng nghe càng kỳ quái, hỏi lại: "Chính ngươi lúc đó chẳng phải cũng thế sao?"

"Ta từ lúc Như Âm thành thân, cũng đã hoàn toàn buông xuống."

Lăng Phi đem ngón tay dính chút mật hoa, lại đưa đến bên miệng Tiểu Quai để mặc nó mút vào, giọng nam trầm thấp rất nhẹ rất nhẹ nói, "Hơn nữa, hiện giờ có lẽ cũng di tình biệt luyến (đối với tình xưa không còn yêu nữa, bây giờ yêu người khác) rồi."
5

Con mắt gã hơi hơi cúi xuống, che khuất đáy mắt dịu dàng như nước, nhưng chỉ là khi nói chuyện với cái ngữ điệu này lại làm Luyện Thiên Sương tâm đầu nhất khiêu (bối rối), kêu lên: "Thật sự? Sao ta chưa bao giờ biết?"

"Bởi vì ta không nói cho ngươi ha."

"Vì cái gì lại không nói? Sợ ta lại cùng ngươi tranh giành?"
5

Lăng Phi nghe vậy ngẩn ngơ, rồi sau đó cười ha ha.
1

"Đúng vậy, ta thật sự rất sợ đó." Gã rốt cục ngẩng đầu lên, cười dài mà xem xét Luyện Thiên Sương liếc mắt một cái, từ từ đọc nhấn rõ từng chữ, "Ai bảo người ta thích...... Cố tình lại là một người thiên hạ vô song(có một không hai) kia."
7