Khế Ước Nhân Tình

Chương 25: rủ lòng nhân từ



- lão đại, đây là những kẻ phản bội mà tôi đã điều tra ra. Bọn chúng đều làm việc cho bang Hoa Dục, nhận số tiền rất lớn từ bên đó.

Trước mặt Phong Dật Hành là một nhà lao đầy tăm tối, cánh cửa nhà lao đang đóng chỉ có thể nhìn những con người trong nhà lao qua khe hở của khe cửa.

Nhìn sơ qua bọn chúng đều bị tra tấn, người đầy vết thương, khoé miệng còn bị rách chảy máu.

- tôi sai cậu hành hạ họ như thế sao ?

Phong Dật Hành không tin mình trước kia lại là một người tàn nhẫn như vậy.

- anh không ra lệnh ai dám tự ý hành động.

Chiêu Dương thêm vào một câu châm biếm.

Nếu như không tận mắt thấy, tai nghe được thì đến cả cô cũng không thể tin trước kia anh lại là một người lạnh lùng, vô tình và tàn nhẫn đến mức đó.

- lão đại từng nói, đối với kẻ thù phải tàn nhẫn.

Phong Dật Hành sờ tai lên trán, liếc mắt hướng khác xem như chưa nghe thấy gì.

- những tên phản bội đó đã nhận đủ bài học rồi, thả chúng ra trục xuất khỏi bang hội là được.

Tiêu Dũ đứng im quan sát Phong Dật Hành một hồi lâu.

Tiêu Dũ xác nhận đây đúng là lão đại của mình, chỉ có điều không còn như xưa. Sao lại có thể lương thiện đến mức này.

- ngơ ra đó làm gì ? Lời tôi nói chính là mệnh lệnh đấy.

Tiêu Dũ gãi gãi lỗ tai.

Có mỗi câu này là nghe ra khí chất của Phong Dật Hành. Vì đây là câu anh hay dùng nhất.

- anh thật sự sẽ thả hết bọn chúng sao ? Bọn chúng là kẻ phản bội sẽ quay lại cắn ngược lại anh.

Chiêu Dương bên cạnh cũng nói thêm vào để cho Phong Dật Hành suy nghĩ lại.

Kẻ phản bội thật sự không đáng để được tha thứ.

Chiêu Dương bước đến bên cánh cửa nhìn vào bên trong phòng giam.

Hình xăm quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt cô.

Cổ bên trái tên đàn ông nhuộm tóc đỏ có hình xăm con rết, còn có chữ. Mu bàn tay của cả hai cánh tay đều có hình xăm con sói.

Hình ảnh quen thuộc năm xưa ùa về trong đầu cô khiến cô bất chợt rơi nước mắt không rõ nguyên nhân.



Phong Dật Hành nhìn thấy cô bất thường liền quay sang nhìn Tiêu Dũ.

- tên tóc đỏ đó chính là một trong năm tên khi xưa đã sát hại cha mẹ của phu nhân.

Phong Dật Hành nhìn vào phòng giam một lần nữa.

- chắc chắn ?

Tiêu Dũ gật đầu khẳng định.

Trước khi Phong Dật Hành mất trí nhớ đã tìm hiểu rất kỹ từng người bên cạnh Chiêu Dương, anh còn điều tra rõ mồn một từng chuyện liên quan đến cô, đến cả thù đã từng hại đến cô anh cũng điều tra hết. Chỉ là anh chưa giải quyết được bọn chúng thì đã bị mất trí nhớ.

Đến lúc này chỉ có cô tự mình chống chọi với tất cả còn anh thì chẳng thể nhớ gì khác.

Chiêu Dương nắm chặt tay nhìn người đàn ông tóc đỏ trong phòng giam bằng ánh mắt cầm hận. Tay còn lại cô lau đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má mình.

- tôi có thể hỏi anh ta một số chuyện không ?

Chiêu Dương quay sang hỏi ý kiến Phong Dật Hành.

Phong Dật Hành cũng biết tên đó là kẻ thù của cô nên cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu thay câu trả lời.

sau khi phu nhân tra hỏi tên đó xong, nếu cô ấy không giết thì cậu cũng xử lý tên đó cho tôi." Phong Dật Hành nói nhỏ bên tại Tiêu Dũ căn dặn.

Tiêu Dũ đi vào đưa tên đàn ông tóc đỏ ra bên ngoài phòng giam, đưa hắn đến phòng tra khảo.

Nơi mà tên phản bội nào cũng sợ với hơn 100 cực hình tra tấn.

Vào tay Phong Dật Hành chưa từng một ai lành lặn rời đi.

Thuộc hạ lấy hai ghế tựa vào phòng tra khảo cho Phong Dật Hành và Chiêu Dương ngồi. Họ ngồi trước mặt tên đàn ông tóc đỏ nhìn hắn ta, còn hắn ta thì đang trong sự sợ hãi không biết lại bị dùng cực hình gì.

- chẳng phải tạo đã khai hết rồi sao ? Phong Dật Hành mày còn muốn gì ở tao ?

Phong Dật Hành củi người cầm lấy con dao dưới sàn phi thẳng về phía trước, một đường thẳng dài con dao phi thẳng đúng ngay bả vai người đàn ông rồi dừng lại.

- mày không có quyền hỏi tao. Tao hỏi gì mày trả lời câu đó, nói sự thật nếu không sai một câu tao ghim một nhát dao vào trên cơ thể mày đến khi mày mất máu mà chết.

Tên đàn ông tóc đỏ sợ hãi, gật đầu lia lịa.

- mày hỏi đi, tao sẽ trả lại thật.

- năm xưa chính mày và đồng bọn đã giết cả nhà Chiêu gia đúng không ?

Chiêu Dương bắt đầu lên tiếng hỏi.



Tên đàn ông tóc đỏ nhìn cô gái trước mặt càng thêm sợ hãi.

Gương mặt quen thuộc năm xưa hiện lên trong đầu của hắn ta.

Chiêu Dương thật sự rất giống mẹ của cô, từ gương mặt đến vóc dáng đều y hệt. Nét đẹp đó dù có chết hắn ta cũng ghi nhớ cả đời.

- cô...cô là...là cô bé năm xưa?

Tên đàn ông tóc đỏ bắt đầu lắp bắp nói không lưu loát.

Kẻ thù cuối cùng cũng tìm đến hắn ta, hắn ta e rằng không còn mạng ra khỏi đây.

- mày có trí nhớ tốt thật, đúng là tao. Tao quay lại để tìm những kẻ năm đó đã giết hại gia đình tao. Tao muốn những kẻ đó phải chết thật thảm hại.

- năm xưa là Triệu Phi Phàm - bang chủ Hoả Dục đã sai bọn tao làm chuyện đó. Bố mày Chiêu Danh đã biết quá nhiều bí mật của Triệu Phi Phàm, đến cả việc hắn ta bí mật buôn bán vận chuyển chất cấm cũng bị bố mày phát hiện nên hắn ta chỉ có thể diệt trừ hậu họa giết cả nhà họ Chiêu để không bị uy hiếp.Triệu Phi Phàm mà biết cô bé năm đó là mày nhất định sẽ ra tay với mày một lần nữa.

Tất cả mọi chuyện tên đàn ông tóc đỏ đều khai hết cho cô biết. Có lẽ vì hắn sợ chết, cũng có lẽ vì hắn ân hận chuyện năm xửa cảm thấy bản thân có lỗi. Nhưng vì điều gì thì đã làm sai đều phải chuộc tội.

- mày còn gia đình không ? Nếu còn, tao sẽ thay mày chăm sóc gia đình mày với danh nghĩa của bang Vũ Phong. Tao không muốn thêm người khác cũng giống như tao mất cha lẫn mẹ, tan nhà nát cửa.

- cảm ơn cô gái, tôi đời này có lỗi với cô không mong cô tha thứ. Cô có giết chết tôi, tôi cũng không oán. Nhưng con tôi mới chào đời gặp chuyện, mong cô bảo vệ vợ con tôi khỏi tay Triệu Phi Phàm, đối với tôi là ân huệ lớn nhất rồi.

- có thể mượn súng không ?

Chiêu Dương quay người hỏi Tiêu Dũ.

Tiêu Dũ liền rút súng trong túi áo đưa cho cô.

Cô từng học bắn súng, chỉ là không được giỏi.

Cô cũng chưa từng giết người, nếu hôm nay ra tay thật sự cô có thể rửa được mối thù.

pằng " một phát súng vang lên.

Tên đàn ông tóc đỏ không chết.

Viên đạn cũng không ghim trúng người của tên đàn ông tóc đỏ.

- súng đã bắn ra rồi, là anh may mắn, tôi trả anh lại với vợ con của anh. Tôi cũng không muốn nhìn thấy có thêm một đứa trẻ mất cha như tôi. Thả anh ta đi đi, cho anh ta một số tiền đưa anh ta sang nước ngoài sống một thời gian đến khi nào gió yên biển lặng thì hãy về.

Chiêu Dương đưa súng trả lại cho Tiêu Dũ.

Tiêu Dũ nhìn sang Phong Dật Hành đang ngồi,trao đổi bằng ánh mắt với anh.

- vợ tôi đã muốn thả anh thì anh được tự do. Sau này làm người tử tế, đừng đi vết xe đổ nếu không người giết anh đầu tiên là Phong Dật Hành tôi.