Khi Giấu Chuyện Kết Hôn

Chương 2



Tôi không quá để tâm đến lời của chị Châu, luôn ghi nhớ mục đích mình đến công ty.

Nhân lúc trốn việc, tôi chuồn khỏi văn phòng, định tình cờ chạm mặt Phó Duật An.

Nhưng anh không cho tôi cơ hội ấy.

Tôi lảng vảng hết lượt này đến lượt khác, mà chẳng thấy nổi một sợi tóc của anh.

Thông tin duy nhất liên quan đến anh, cũng là vô tình nghe người ta bàn luận khi đi ngang văn phòng chủ tịch:

“Hình như hôm nay tâm trạng sếp Phó không tốt lắm.”

“Đúng vậy, cũng không biết ai chọc anh ấy nữa. Người gánh chịu tất cả là tôi! Hôm nay chỉ riêng vụ cà phê thôi, anh ấy cứ bảo chua quá chua quá, tôi phải pha đi pha lại ba lần đấy!”

“Ha ha, thế thì đã là gì chứ! Tôi phải chạy lên chạy xuống nộp tài liệu những bảy lần, in giấy tờ tận 18 lượt đây!”

Tôi nghi hoặc.

Rõ ràng lúc sáng thức dậy vẫn bình thường mà.

Chẳng lẽ do tôi nói anh ấy không đẹp trai thật ư?

Tôi suy đi nghĩ lại, dứt khoát trốn vào cầu thang gọi điện thoại cho bạn thân.

Nghe tôi nói xong, cô nàng không giúp tôi nghĩ xem phải giải thích ra sao mà lại sửng sốt: “Cậu sẵn lòng đi làm công ăn lương vì chồng ư?”

Tôi thở dài: “Chứ mình còn cách gì nữa đây?”

Cô nàng rất bất lực: “Cậu ngốc à? Hai người đã lấy nhau rồi, muốn thân mật hơn thì cứ nói thẳng với anh ấy rằng cậu muốn có một đứa con là được mà.”

Tôi bỗng ngớ người, mặt dần nóng ran.

Đây là chuyện tôi chưa từng nghĩ đến, bị bạn thân nói toạc ra như vậy cũng thấy hơi thẹn thùng.

“Nhưng… nhưng bọn mình vẫn chưa…”

Bạn thân khó mà tin được: “Không phải chứ? Các cậu đã lấy nhau nửa năm rồi đấy!”

Tôi chợt không biết phải giải thích với cô nàng ra sao.

Tuy tôi và Phó Duật An vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng thật sự chưa từng đi quá giới hạn.

Không thì việc gì tôi phải theo đến tận công ty cơ chứ?

Bạn thân đau đớn một hồi lâu: "Hôm nay cậu hãy nói chuyện này với anh ấy, nếu anh ấy vẫn không phản ứng thì cậu dẫn anh ấy đi khám Nam khoa đi, chắc chắn có vấn đề gì đó rồi."

Tôi đỏ mặt cúp máy.

Quay đầu lại mới nhận ra Phó Duật An đang đứng sau tôi.

"Trốn ở đây làm gì vậy?"

Tôi cố gắng để mình trông có vẻ nghiêm túc.

"Chúng ta sinh con nhé?"

Thân hình anh thoáng lảo đảo, tựa như không đứng vững.

“Gì cơ?”

Tôi lặp lại: “Sinh một đứa con đi.”

Anh ho khù khụ, suýt thì sặc: “... Em nghiêm túc à?”

Tôi ra sức gật đầu.

Anh mím chặt môi, quay người bỏ đi.

Tôi lặng câm.

… Chẳng lẽ phải dẫn anh đi khám Nam khoa thật ư?

4.

Sau khi về văn phòng, mấy anh chị lôi kéo tôi, tỏ ý muốn làm một buổi liên hoan chào mừng tôi.

Còn cất công mời cả Phó Duật An.

Bảo là dẫn tôi đi làm quen với trụ cột của công ty.

Tôi: [... Thật ra không cần đâu.]

Nhà hàng lên món rất chậm.

Mọi người vừa đợi đồ ăn vừa trò chuyện, nội dung xoay quanh việc nịnh nọt Phó Duật An.

Sau khi nhân viên phục vụ mang rượu lên, họ bắt đầu không chịu nói chuyện suông nữa.

Có người nâng chén rượu vòng đến bên cạnh Phó Duật An:

“Sếp Phó, công ty có anh là may mắn của công ty, tôi xin kính anh một chén trước!”

Sau đó uống cạn.

Phó Duật An khựng lại, nâng tách trà lên, khéo léo bày tỏ:

“Bà xã đang chuẩn bị mang thai, không cho uống rượu, tôi dùng trà thay rượu nhé.”

Tôi kinh hãi.

Anh ấy đang nói gì vậy?

Tôi không cho anh ấy uống rượu hồi nào?

Không phải anh ấy không đồng ý sao?

Những người có mặt như ong vỡ tổ.

“Chuẩn bị mang thai ư? Sếp Phó sắp có sếp Phó nhỏ à?”

Anh nở nụ cười hiếm hoi: “Ừ, chắc là vậy.”

Lại có người bắt đầu nhiều chuyện:

“Vậy bà chủ là ai? Kể ra thì chúng tôi đều chưa gặp bao giờ, chắc hẳn là cô chủ tập đoàn nào đó phải không?”

Phó Duật An đặt tách trà xuống, ánh mắt có vẻ hơi do dự.

Dường như không chắc chắn, anh nhìn tôi với vẻ thăm dò:

“Bà xã, có thể nói chuyện này không?”

Tôi: [... Anh nghĩ sao?]

Đầu tôi nhanh chóng nhảy số.

Giữa ánh mắt hóa đá của mọi người, tôi từ từ buông đũa, giả vờ thờ ơ nói với người gần tôi nhất:

“Lão Ba, sếp Phó hỏi anh kìa, sao anh không nói gì thế?”[1]

Anh giai bên cạnh hết hồn, lắp ba lắp bắp:

“Sếp Phó, tôi họ Vương…”

Phó Duật An liếc nhìn tôi, phối hợp nghiêng đầu.

“Ừ, Lão Vương, có thể nói chuyện này không?

Anh Vương lau mồ hôi trên trán: “À… vậy thì… khoan nói nhỉ?”

Phó Duật An gật đầu: “Được.”

Các đồng nghiệp khóc thét.

Chị Châu chọc tôi: “Kể ra chín bỏ làm mười, vừa rồi cứ như sếp Phó gọi cô là bà xã ấy, có phải kích thích lắm không?”

Tôi: “Đúng là rất kích thích.”

Kích thích đến nỗi tôi chỉ muốn bắn một lỗ trên đầu Phó Duật An.



Khi buổi liên hoan sắp kết thúc, tôi nhận được chuông báo tin nhắn.

Mở ra xem, là tin nhắn của Phó Duật An.

[Tí nữa đợi anh ở bãi đỗ xe.]

Tôi chỉ nhìn lướt qua, không trả lời anh ngay.

Ai ngờ người này đợi mãi không thấy tôi có hành động gì, bèn húng hắng ho.

“Tiểu Lương, có tin nhắn mới à?”

Ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức đổ dồn lên người tôi.

Tôi đang cầm điện thoại: “?”

Tôi gượng cười: “Thế mà cũng bị anh phát hiện.”

Anh nhấp một ngụm trà: “Đừng để người ta đợi sốt ruột quá.”

… Hay anh chỉ đích danh bảo em trả lời tin nhắn luôn đi.

Dưới ánh nhìn tò mò của các đồng nghiệp, tôi chỉ đành trả lời anh một ký hiệu OK ngắn gọn súc tích.

Sao bỗng dưng người đàn ông này lại… đáng ghét thế nhỉ!

[1] Bà xã (laopo) gần âm với Lão Ba (laobo), nữ chính cố tình bẻ lái để mọi người tưởng nam chính đang hỏi anh giai họ Ba, nhưng người ta họ Vương =)))))
— QUẢNG CÁO —