Khi Gió Lại Thổi

Chương 18: Tra Tấn





Cố Hiểu Mộng nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm bức tường sát vách phòng Lý Ninh Ngọc, ánh mắt như thể muốn đem bức tường kia chọc ra một lỗ.Trong bữa tối cô đã nhìn thấy Lý Ninh Ngọc bỏ thuốc vào trong nước.

Chỉ là vào lúc Tiểu Lưu bưng nước tới, bột đã sớm bị hòa tan không còn dấu vết gì, không màu không mùi, Cố Hiểu Mộng đoán không ra là thuốc gì.Biết Lý Ninh Ngọc sẽ không hại mình, chị muốn em uống, vậy thì em sẽ uống, dù là thạch tín cũng cam tâm tình nguyện.Cho đến khi ăn xong mơ màng buồn ngủ, cô mới xác định thứ mình uống vào chính là thuốc ngủ.

Lý Ninh Ngọc muốn cho cô ngủ, tất nhiên là tối nay sẽ có hành động.Cố Hiểu Mộng không dám ngủ, nhưng hiệu lực của thuốc quá mạnh, chỉ dựa vào ý chí quả thực không nhịn nổi.

Cô móc ra con dao nhỏ phòng thân giấu trong lớp túi ẩn của ống tay áo, không chút do dự rạch một vết lên cánh tay trái, khoảng chừng 3cm, song lại cực sâu.Máu tươi chảy ra, Cố Hiểu Mộng cắn răng, dùng băng vải tùy tiện quấn lấy cánh tay.

Chỉ cần buồn ngủ, liền bóp mạnh vết thương, dùng đau nhức để đối kháng buồn ngủ.


Kẻ điên, đúng là kẻ điên.Một giờ sáng, phòng bên cạnh cuối cùng phát ra tiếng sột soạt.

Lý Ninh Ngọc ra ngoài rồi.Đi theo? Hay là không theo?Không biết chị ấy muốn đi gặp ai, muốn làm chuyện gì, bản thân tùy tiện theo đuôi, ngộ nhỡ gây phiền toái cho chị ấy thì không tốt.Không thể đi theo, chỉ có thể ở trong phòng âm thầm chờ đợi, chờ Lý Ninh Ngọc bình an trở về.Hai tiếng đồng hồ, lại cảm giác đằng đẵng như hai năm.

Cách vài giây đồng hồ, trong lòng Cố Hiểu Mộng lại xông lên một trận sợ hãi, cảm giác đè nén trong lồng ngực dần thay thế đau đớn trên cánh tay, hành hạ cô từng chút từng chút một.Cô quá sợ phải chờ đợi rồi, sợ ác mộng một năm trước tái diễn.

Từ khi Lý Ninh Ngọc xuất hiện đến nay, cô luôn cảm thấy mọi chuyện không chân thật, giống như một hồi mộng đẹp, chớp mắt một cái liền sẽ biến mất.Tại sao vừa rồi không cùng ra ngoài chứ? Cố Hiểu Mộng đột nhiên hối hận, cô thậm chí không biết Lý Ninh Ngọc hiện nay đang làm việc cho ai, nếu chị ấy vẫn thuộc đảng ngầm, vậy thì người có thể gặp mặt ở Hàng Châu, chẳng lẽ là...Trằn trọc trở mình, đứng ngồi không yên.Cho đến khi cách vách lại lần nữa truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, cảm giác sợ hãi trong lòng rốt cuộc mới tiêu tán.

Lỗ mũi chua xót, Cố Hiểu Mộng cắn chặt môi dưới, không dám phát ra âm thanh.Giường của hai gian ký túc xá chỉ cách nhau một bức tường mỏng.


Mấy phút sau, nghe tiếng Lý Ninh Ngọc nằm xuống, Cố Hiểu Mộng không tự chủ được đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bức tường kia, ma xui quỷ khiến gõ một cái."Kịch kịch kịch", một hồi rồi lại một hồi, lặp đi lặp lại như máy, giống như đùa dai lại giống như giận dỗi.

Tiếng động không lớn, song lại nhiễu cho người bên kia không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác có chút không ổn, cô đang muốn dừng tay, chợt nghe "kịch kịch" hai tiếng, cách vách cũng truyền đến tiếng gõ, ngắn ngủi song lại dùng sức, dường như đang kháng nghị sự quấy rầy của cô.Cố Hiểu Mộng an tâm nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt: Chị Ngọc, chị bình an là tốt rồi....Sáng sớm hôm sau, chưa tới bảy giờ, bên ngoài phòng ký túc đã truyền tới một trận gõ cửa.

Tiếng động không mạnh, nhưng rất có tiết tấu, trong lúc đó còn kèm theo giọng của Trương Tam Bắc: "Cố sở trưởng! Cố sở trưởng rời giường chưa?"Mới sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp, cứ như đang trả thù hành vi gõ tường của cô mấy tiếng trước vậy.

Cố Hiểu Mộng phủ thêm áo khoác, xỏ giày lệt xệt, không nhịn được mở cửa, đang muốn nổi giận, lại đối diện với Lý Ninh Ngọc —— à không, là gương mặt lạnh lùng của Thẩm Ngọc Điệp.


Đối phương trang điểm tinh xảo, môi đỏ minh diễm, quân trang màu đen nhìn rất có tinh thần, sau lưng còn dẫn theo mấy tên thủ hạ, vừa nhìn liền biết, người tới không có ý tốt.Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, lửa giận của Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt tiêu đi một nửa.

Cô hít sâu một hơi, đổi lại biểu tình lạnh nhạt tương tự, quay đầu liếc đồng hồ treo tường, chế nhạo nói: "Thẩm đại sở trưởng, nếu tôi không nhìn lầm, hiện tại chỉ mới đến sáu giờ!""Xem ra Cố đại tiểu thư lại quên mất tình cảnh bây giờ của mình rồi?" Lý Ninh Ngọc khẽ mỉm cười, một tay chặn cửa, không để đối phương đóng lại.Cố Hiểu Mộng nhíu mày: "Gọi tôi là Cố sở trưởng.""Được, Cố sở trưởng.

Chúng ta hiện tại có thể đi được chưa?" Lý Ninh Ngọc đang thương lượng, nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh."Thẩm sở trưởng thật là chuyên nghiệp, làm điệp báo thì đáng tiếc quá, nên để Lý chủ nhiệm của các người điều cô đến Sở Hành Động mới đúng!" Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên cười lạnh nói."Lời này hiểu như thế nào?""Trong vòng nửa tiếng đồng hồ kể từ khi tỉnh ngủ, là thời điểm mà năng lực phòng vệ của con người đạt mức thấp nhất, đầu óc cũng không tỉnh táo nhất, cô mới sáng sớm đã tới đánh thức tôi, không phải là muốn lợi dụng điểm này sao?""Nói nhiều được như vậy, Cố sở trưởng chắc hẳn đã tỉnh táo rồi." Lý Ninh Ngọc cười lạnh một tiếng, thu hồi bàn tay đang đỡ cửa, ngữ khí không cho phép phản bác, "Cho cô năm phút."Cố Hiểu Mộng trợn mắt nhìn cô một cái, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Sau khi rửa mặt một phen, thay quân trang, cô nhìn mình trong gương, đầu não nhanh chóng suy tính —— Thái độ của Lý Ninh Ngọc so với ngày hôm qua một trời một vực, hình như đã thay đổi phong cách làm việc.

Đêm qua chị ấy ra ngoài nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ cô còn chưa biết tình huống như thế nào, Cố Hiểu Mộng quyết định cứ từng bước một phối hợp chị ấy trước đã.Hôm nay Lý Ninh Ngọc không tiếp tục mang cô vào Cầu Trang, mà là đem người "mời" vào phòng tra tấn của Tiễu Tổng.

Hành động này một lần nữa chứng thực suy đoán của Cố Hiểu Mộng.Phòng tra tấn thiết kế ngầm một nửa dưới đất, chỉ có vài song cửa lộ lên mặt đất.


Đây là nơi Vương Điền Hương thẩm vấn phạm nhân khi còn sống, bên trong trưng bày đầy ắp đủ loại hình cụ, phàm là người đã đi qua căn phòng này, không được mấy ai sống sót ra ngoài.Cửa sắt vừa được mở, bên trong liền truyền ra mùi hôi thối xen lẫn mùi máu tanh tích lũy nhiều năm, Cố Hiểu Mộng chán ghét cau mày, đưa tay bịt mũi miệng: "Không phải cô nói chỉ cần tôi phối hợp điều tra thôi sao, tình huống này nhìn kiểu gì cũng giống như muốn dùng hình."Lý Ninh Ngọc ý vị sâu xa nhìn cô một cái, không trả lời, mà là liếc nhìn Trương Tam Bắc.

Trương Tam Bắc hiểu ý, lập tức hướng Cố Hiểu Mộng làm động tác mời: "Cố sở trưởng, đắc tội rồi."Dứt lời, hắn đem Cố Hiểu Mộng đẩy tới phía trước ghế tra tấn, đè bả vai để cô ngồi xuống.

Cố Hiểu Mộng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, Trương Tam Bắc nhát gan, vội vàng cười trấn an nói: "Cố sở trưởng đừng sợ, Thẩm sở trưởng của chúng tôi là người có lòng dạ bồ tát nhất Số 76."Cố Hiểu Mộng cười nhạt: "Lần đầu tiên nghe nói Số 76 còn có thể xuất hiện Bồ tát.""Bồ tát cũng phải làm theo quy củ mà!" Trương Tam Bắc ngoài miệng trấn an, tay lại lanh lẹ buộc dây cố định lên cổ tay cổ chân và trên cổ cho Cố Hiểu Mộng.Lý Ninh Ngọc tựa vào trước bàn, hai tay đỡ phía sau, có vẻ như đang nhàn nhã thưởng thức cảnh này, thỉnh thoảng lại cử động cổ, biểu diễn sự ngạo mạn của Thẩm Ngọc Điệp một cách tinh tế.Trong lúc trói, Trương Tam Bắc vô tình đụng phải cánh tay trái của Cố Hiểu Mộng, chỉ vừa đụng nhẹ, Cố Hiểu Mộng lại theo bản năng cắn môi, cử động chỉ thoáng qua rồi biến mất này bị Lý Ninh Ngọc thu hết vào mắt.Công tác chuẩn bị hoàn thành, Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, nhỏ giọng hạ lệnh, không giận mà uy: "Mấy người các anh ra ngoài trông chừng, Trương bí thư ở lại ghi chép."Đám thủ hạ lui ra, Trương Tam Bắc ngồi trước bàn nhỏ, sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị giấy bút.

Lý Ninh Ngọc thì đi thẳng đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, không chút do dự bắt đầu hỏi."Cố sở trưởng có biết, vì sao hôm nay tôi đổi địa điểm đến nơi này không?" Nhìn như đang hỏi Cố Hiểu Mộng, thực ra là cố ý nói cho Trương Tam Bắc nghe.Cố Hiểu Mộng không nói lời nào, trầm mặc ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng từ đầu đến cuối duy trì nụ cười lạnh."Là bởi vì cô quá xảo quyệt!" Lý Ninh Ngọc kích động nói, "Tôi vốn tưởng rằng mang cô đến hiện trường vụ án, có thể khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng không ngờ Cố sở trưởng lại quá quen thuộc Cầu Trang, đến nơi đó ngược lại giúp cô thoải mái hơn!""Chơi đòn tâm lý đấy à, chắc Thẩm sở trưởng không cho rằng hôm nay mang tôi đến đây, tôi liền cảm thấy sợ chứ?" Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên giễu cợt nói, "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, lòng không có quỷ đi đến đâu cũng không sợ, cho dù kéo tôi đến hầm ngục của Số 76 các người thì cũng vậy thôi!""Những lời biện bạch phô trương thanh thế này, cô giữ lại để nói với Uông chủ tịch đi!" Lý Ninh Ngọc có vẻ rất tự tin rằng mình có thể bắt được sơ hở của Cố Hiểu Mộng."Hai ngày nay, Thẩm sở trưởng vừa đơn độc thẩm vấn, vừa bánh ngọt cà phê, rượu ngon thức ăn ngon, còn đích thân lái xe chở tôi, thẩm vấn cũng tuần tự từng bước, chỉ toàn hỏi mấy vấn đề không đau không nhột, căn bản không giống như đang nghiêm túc tra án.

Nếu tôi ngu xuẩn một chút, chỉ sợ đã bị cô lừa rồi." Cố Hiểu Mộng không hề sợ hãi, tự tin ngẩng đầu, chầm chậm vạch trần nói, "Kỳ thực tôi đều biết, cô làm những chuyện ngoài mặt này, đơn giản chỉ là muốn giành được sự tín nhiệm của tôi, để dễ dàng moi lời của tôi, đúng không?""Trí tưởng tượng của Cố sở trưởng vẫn phong phú như vậy." Lý Ninh Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, Hiểu Mộng thông minh, quả nhiên phối hợp ăn ý với cô."Không cần sốt ruột phủ nhận, hôm nay cô trói tôi, chẳng phải là bởi vì ngày hôm qua không hỏi được gì, thẹn quá thành giận, lật mặt làm phản diện sao." Cố Hiểu Mộng nhướn mi giễu cợt, nếu không phải giờ phút này cô bị trói trên ghế, Trương Tam Bắc còn tưởng cô đang thẩm vấn Thẩm Ngọc Điệp, "Tôi nói này Thẩm sở trưởng, sao cô lại thiếu kiên nhẫn như vậy, mới hai ngày đã sửa lại lối chơi.

Nếu không biết tra án, chi bằng để tôi dạy cô?""Cố Hiểu Mộng, cô hiện tại chỉ còn biết cứng miệng thôi." Lý Ninh Ngọc có vẻ bị chọc giận, đưa tay định nắm cằm Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng lại chán ghét nghiêng mặt đi chỗ khác, cuối cùng chỉ có đầu ngón tay lướt qua gò má Cố Hiểu Mộng.Thẩm Ngọc Điệp hùng hổ dọa người, Cố Hiểu Mộng kiêu căng càn quấy, hai nữ nhân kỳ phùng địch thủ, Trương Tam Bắc nhìn ngu người."Trương bí thư, đọc lời khai của Vương Điền Hương cho Cố sở trưởng nghe!" Lý Ninh Ngọc đột nhiên kêu hắn."Vâng!" Trương Tam Bắc hoàn hồn, vội vàng mở hồ sơ trên bàn, cao giọng dõng dạc đọc ——┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.


— QUẢNG CÁO —