Khi Gió Nổi Lên

Chương 11: "Chờ mọi người xuống gần hết, tôi ôm em xuống lầu."



Vừa nhắc đến người, người lại xuất hiện, Trữ Chinh vừa mới nghĩ đến Hứa Duệ, cô ấy liền xuất hiện. Hứa Duệ và vị hôn phu từ hướng khác của bãi đỗ xe đến thang máy.

Hứa Duệ hôm nay cũng mang giày cao gót, hơn mười centimet, đế chống nước hẳn là bốn năm centimet. Với chiều cao 1m71 lại thêm gót giày, cô ấy trực tiếp cao hơn Tề Sâm.

Tề Sâm và Hứa Duệ từ hai nơi khác nhau đến, gặp nhau ở bãi đỗ xe, vừa xuống xe hắn đã chết lặng.

Hai tay hắn chống nạnh, hắn chán nản muốn chết, vừa đi vừa lên án, "Hứa Duệ, cô cố ý đến đây là để nhục nhã tôi phải không? Giẫm đạp tôi dưới chân chắc cô vui lắm nhỉ? Cô muốn nhìn tôi khó chịu, cô có thể trực tiếp đá tôi đi được không?"

Hứa Duệ nhìn hắn, đối mặt với người đàn ông thông minh như vậy giải thích cũng giống với che giấu mà thôi.

Hôm nay cô có một cuộc họp thương vụ, đối phương đều là người nước ngoài cao một mét chín mấy, cô cũng không thể bị đối phương áp đảo về khí thế nên tối qua đã chuẩn bị giày cao gót. Buổi chiều cuộc họp kết thúc cô lười về nhà đổi lại giày, trực tiếp từ công ty đến đây.

Cô chế nhạo Tề Sâm: "Chờ buổi đấu giá kết thúc tôi dẫn anh đi gặp bác sĩ, anh mắc chứng hoang tưởng không hề nhẹ, đến thuốc cũng chưa chắc chữa được cho anh."

Tề Sâm: "..."

Hứa Duệ nắm lấy cổ tay Tề Sâm kéo qua: "Ai bảo khi còn bé anh không ăn cơm cho tốt, không uống sữa cho nhiều, cao được 1m79 thì trách ai? Hả?"

Tề Sâm sắp nổi điên, hắn nghiến răng nghiến lợi sửa lại, "Phẩy năm!" 1m79,5

Hắn vuốt ngực, tự nhủ không thể tức giận, chờ đến khi về nhà sẽ trừng trị cô.

Bây giờ hắn cũng chỉ có thể ở trên giường lấy lại thể diện, xuống giường, hắn có thể bị Hứa Duệ nắm trong tay chơi đùa một phen.

Trong lúc cười, Tề Sâm vô tình ngẩng đầu lên, sửng sốt nửa giây. Ở đây cũng có thể gặp được Mộ Cận Bùi và người phụ nữ của anh ta, Hứa Duệ cũng nhìn về hướng đó.

Tề Sâm vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Hứa Duệ từ trên xuống dưới đặc biệt là đôi chân trên đôi giày cao gót kia, bình thường cô nhiều nhất đi giày cao ba bốn phân.

Hứa Duệ phát hiện Tề Sâm ánh mắt ý vị sâu xa. "Nhìn cái gì vậy!"

Tề Sâm cuối cùng cũng hiểu: "Cô không nói sớm, thì ra là mang giày cao gót để hợp với chiều cao của người đàn ông cô thầm mến."

Hứa Duệ vỗ đầu hắn một cái: "Anh bị bệnh à? Tôi không biết anh ta sẽ đến đây."

Trước thang máy, mấy người một lần nữa ngõ hẹp gặp nhau, bên cạnh còn có người xa lạ chờ thang máy, xuyên qua đám người, bọn họ chỉ gật đầu tượng trưng xem như lời chào.

Hứa Duệ cố tình tránh đi thang máy với hai người họ, cô ấy kéo Tề Sâm đến thang máy khác.

Mộ Cận Bùi muốn giấu mình cũng khó, anh và Quý Tinh Dao trong thang máy liền bị người khác nhận ra, sau đó đủ các thể loại trò chuyện xảy ra.

Lên trên lầu, ông chủ Phương, người phụ trách buổi đấu giá hôm nay tự mình chờ ở cửa nghênh đón.

Mộ Cận Bùi nhìn Trữ Chinh một chút, ý này là Trữ Chinh đã không làm tốt công việc của mình.

Trữ Chinh đau khổ trong lòng, hắn thật sự ngàn vạn lần đã cùng ông chủ Phương nói chuyện, nói đừng làm quá khoa trương, đối phương cũng đã đáp ứng.



Cũng có thể là do việc lý giải của hắn và chủ sự Phương đối với việc "không phô trương" đã khác nhau, chủ sự Phương cảm thấy không có đội ngũ lễ tân tiếp đón, không dành chỗ đậu xe tốt nhất cho họ, không sắp xếp thang máy chuyên dụng, đây chính là không phô trương.

Chủ sự Phương là bạn cũ của Bùi Ngọc, Mộ Cận Bùi đã gặp qua, hai người bắt tay trò chuyện.

Ánh mắt những vị khách đến tối nay đều tập trung trên người Quý Tinh Dao, họ nhao nhao suy đoán liệu nhà họ Mộ có thể có một cuộc hôn nhân thương mại hay không.

Mộ Cận Bùi giới thiệu Quý Tinh Dao với vị trưởng bối này, người phụ trách cũng không ngạc nhiên khi hai người họ đến đây với nhau, hai người nhìn như thế nào cũng rất xứng đôi, ông trời tác hợp cho lại còn môn đăng hộ đối.

Bùi Ngọc đã từng nhắc đến Quý Tinh Dao trước mặt ông, trong lời nói không che giấu sự yêu thích với Quý Tinh Dao.

Chênh lệch thời gian không nhiều, Mộ Cận Bùi đưa Quý Tinh Dao ra trận, cách đấu giá bắt đầu mấy phút phần lớn khách mời đã sớm ngồi vào chỗ.

Khoảng khắc ngồi xuống Quý Tinh Dao cảm thấy mình thật nhẹ nhõm. Bây giờ không chỉ mắt cá chân bị trầy đau mà toàn bộ mu bàn chân có cảm giác như sắp gãy, đi thêm vài bước nữa chắc sẽ gãy luôn.

Lần sau cô muốn mua một đôi giày cao gót đế chồng nước giống với đôi của Hứa Duệ đang mang, nhìn qua cảm thấy mang rất thoải mái.

Mộ Cận Bùi ngồi cạnh Quý Tinh Dao, anh đem sổ tay vật đấu giá trên bàn cho cô: "Nhìn xem có thích gì không, em thích thì tôi cho em."

Quý Tinh Dao nói đùa: "Anh không sợ tôi gia bảng đấu giá tất cả vật phẩm ở đây sao?"

Vẻ mặt của Mộ Cận Bùi vẫn như như thường: "Không sao, tiền của tôi đủ cho em tiêu."

Quý Tinh Dao gần như không theo kịp, cô cười cười: "Vậy tôi phải ngắm thật kĩ xem có gì mình thích không, nhất định phải cho Mộ tổng mặt mũi." Nói xong cô cúi đầu, làm bộ đọc phần giới thiệu của vật đấu giá.

Mộ Cận Bùi hờ hững nhìn trước bàn đấu giá, người chủ trì đã vào chỗ. Trong lúc vô tình, ánh mắt anh quét đến Hứa Duệ đang ngồi ở ghế VIP hàng đầu.

Cô ấy nghiêng đầu, đang nói chuyện với Tề Sâm ở bên cạnh.

Mộ Cận Bùi thu lại tầm mắt, Quý Tinh Dao nhìn xong, khép lại sổ tay vật đấu giá.

Anh đưa bút cho cô: "Đánh dấu cái em thích đi."

Quý Tinh Dao không nhận: 'Không cần đâu, tôi nhìn trúng vật đấu giá số 21." Là một bức thư pháp, giá cả vừa phải, anh muốn tặng cho cô vậy thì hôm nào mua lại quà đáp lễ cho anh là được.

Mộ Cận Bùi cầm lấy cuốn sổ tay, lật qua lật lại từ đầu đến cuối, đánh dấu thêm bốn món rồi đưa sổ tay cho Trữ Chinh: "Dơ bảng những vật này đi."

Bốn món đồ này cũng đưa cho Quý Tinh Dao.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Quý Tinh Dao sẽ nhìn thêm vài lần với những món đồ mình hứng thú, nhưng hầu hết thời gian đều cảm thấy nhàm chán và mất tập trung.

Mộ Cận Bùi càng không hứng thú với những dịp như thế này, anh cũng không ngồi ở khu vực VIP mà tìm một chỗ ngồi yên tĩnh ở hàng ghế sau.

"« Tinh Dao 1 » đã bán đi rồi hay vẫn còn ở chỗ em?" Anh trò chuyện với Quý Tinh Dao.

Khung cảnh ồn ào, Quý Tinh Dao tiến lại gần anh một chút, trả lời anh: "Nó được bán tại một cuộc đấu giá ở Paris vài năm trước nhưng giá không cao." Chỉ 350.000 tệ.

Cô hồi tưởng lại, hình như được một tiên sinh họ Tạ mua.

« Tinh Dao 1 » được bán với giá mấy trăm nghìn, thời gian trôi qua hai năm, « Tinh Dao 2 » lại được bán ra với giá 5,8 triệu, lúc ấy ngoài Bùi Ngọc còn có rất nhiều người đấu giá, điều đó làm cô có thể khẳng định mình.

Mộ Cận Bùi vốn định mua những bức chân dung trước đây của cô cho mẹ nhưng giờ chỉ có thể chờ bức tiếp theo của cô: "Bức tiếp theo là tranh chân dung hay tranh tĩnh vật?"

Quý Tinh Dao: "Tranh chân dung, trong lúc đó vẽ thêm tranh tĩnh vật."

Mộ Cận Bùi gật đầu, lại hỏi: "Tiếp tục sáng tác « Tinh Dao 3 » sao?"

Quý Tinh Dai nói chi tiết: « Tinh Dao 3 » đã hoàn thành. « Tinh Dao 4 » cũng đã hoàn thành bố cục, cuối tuần chuẩn bị bắt đầu vẽ."

Mộ Cận Bùi: "Lần sau tôi sẽ đến phòng tranh để thưởng thức « Tinh Dao 3 »."

Quý Tinh Dao cười cười, "Không cho anh xem đâu." Không phải cô giả vờ không cho xem mà thật sự cô không có ý định cho anh xem.

Mộ Cận Bùi thấy cô không giống nói đùa, hỏi: "Vậy lúc nào tôi mới có thể được phong thái của « Tinh Dao 3 »?"

Quý Tinh Dao: "Buổi đấu giá mùa xuân năm sau."

Hai người nói với nhau vài câu, điện thoại Mộ Cận Bùi rung lên, anh bắt đầu trả lời tin nhắn công việc.



Quý Tinh Dao giật giật chân thì một cơn đau nhói ập đến, chỗ ngồi của cô ở hàng cuối cùng nếu ra vào cũng không ảnh hưởng đến người khác. Cô lấy cớ đến nhà vệ sinh xem chân bị trầy như thế nào.

Cô vừa rời đi không lâu, trên sân khấu người dẫn chương trình nói: "Tiếp theo đây là vật đấu giá số 21." Anh ta báo giá: "Giá khởi điểm 100.000."

Số 21 là bức thư pháp mà Quý Tinh Dao nhìn trúng. Hứa Duệ cũng thấy thích nó, cô ấy nói với Tề Sâm: "Lấy cái này cho tôi."

Tề Sâm lật xem cuốn sổ quảng cáo vật đấu giá, "Mấy chữ này em cũng muốn mua à? Tôi cũng có thể viết, mấy chữ viết ra tuyệt đối không kém những chữ này, chờ khi trở về tôi viết cho em mấy bức."

Hứa Duệ nheo mắt nhìn hắn: "Anh thật sự không mua?"

Tề Sâm ném cuốn sổ lên bàn: "Bà cô của tôi, tôi mua." Hắn kéo dài âm điệu, hắn dám nói không sao? Nếu hắn thật sự không ra giá chắc chắn sẽ bị cô ấy bóp chết trước khi bước ra khỏi phòng này.

Hắn lười tăng giá mấy trăm nghìn, trực tiếp ra giá 520.000.

Với bức tranh bình thường như vậy có lẽ không có kẻ ngốc nào sẽ cạnh tranh với hắn.

"Quý ngài ngồi ở hàng thứ tám ra giá một triệu."

Tề Sâm sững sờ, trời ạ, vẫn còn một kẻ ngốc. Hắn giơ bảng một lần nữa, một triệu rưỡi.

Một giây sau, người ở hàng thứ tám đưa bảng, đã tăng lên hai triệu.

Tề Sâm trong lòng chửi thề một câu, hắn nói với Hứa Duệ: "Yên tâm đi, tôi cho dù có tán gia bại sản cũng lấy nó cho em." Hắn ra giá 2,2 triệu

Hứa Duệ nhíu mày nhìn hắn: "Anh điên à?"

Tề Sâm ác ý nói: "Có phải tôi điên rồi em có thể đá tôi đi không?"

Hắn vừa dứt lời, đối phương lại giơ bảng 2,6 triệu.

Hứa Duệ thật sự thích bức thư pháp đó nhưng thực tế không cần phải bỏ ra vài triệu như vậy, giá ban đầu là hai ba trăm nghìn nhưng bây giờ nó đã vượt xa so với túi tiền của cô.

Cô giữ bàn tay mà Tề Sâm vừa định giơ lên, "Được rồi, anh có bao nhiêu tiền mà ra vẻ như vậy!"

Tề Sâm dùng sức đẩy tay Hứa Duệ ra, "Ra vẻ thì có liên quan gì! Việc này liên quan đến mặt mũi đàn ông, em hiểu không? Không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí!"*

*Không hấp màn thầu phải tranh khẩu khí: làm người phải có khí phách, tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém.

Hắn trực tiếp giơ bảng ra giá 3 triệu.

Trữ Chinh ngồi ở hàng thứ tám, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người cầm bảng ngồi ở ghế VIP phía đầu hàng chính là vị hôn phu của Từ Duệ, vừa rồi Trữ Chinh bị những người ngồi phía trước ngăn trở, từ góc độ này nhìn không thấy hàng ghế đầu, đành phải nghiêng sang một bên mới có thể nhìn thấy được.

Hắn quay người nói với Mộ Cận Bùi: "Mộ tổng, Hứa Duệ chắc là cũng thích bức thư pháp kia." Vậy nên, chúng ta có nên tiếp tục tăng giá không?

Mộ Cận Bùi ngẩng đầu nhìn về khu vực VIP ở phía trước, im lặng hai giây rồi nói: "Tinh Dao cũng thích bức thư pháp này."

Trữ Chinh đã hiểu, trực tiếp tăng giá đến 5,2 triệu.

Bức thư pháp này cuối cùng cũng được bán với giá 5,2 triệu.

Mọi người nhao nhao lần lượt đưa mắt nhìn, hóa ra là Mộ Cận Bùi, không ai còn ngạc nhiên nữa.

Tề Sâm xém chút nữa chết vì tức, nếu thời khắc cuối cùng Hứa Duệ không ngăn hắn giơ bảng, hắn nhất định có thể giành được bức tranh kia, cùng lắm thì hắn ném hết vốn liếng ra giá 10,4 triệu.

Ai sợ ai.

Hứa Duệ cũng tò mò như những người khác, vì vậy cô cũng quay lại để xem thần thánh phương nào thích bức tranh chữ kia, kết quả là thấy được Mộ Cận Bùi.

Nếu biết Mộ Cận Bùi muốn giành được bức thư pháp kia cô sẽ không định để Tề Sâm ra giá lần nữa.

Bởi vì nếu Mộ Cận Bùi thích thứ gì thì sẽ không có khả năng từ bỏ.

Tề Sâm dựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân, oán hận không cách nào xua tan, nghĩ đến mỗi lần đều bị Mộ Cận Bùi treo lên đánh lại khó có thể bình tĩnh được.

Hắn không khỏi ác ý: "Em tốt xấu gì cũng vì anh ta bán mạng bốn năm năm, không có công lao cũng có khổ lao, một bức thư pháp thôi cũng không muốn tặng cho em, còn dùng 520 để thổ lộ với ngôi sao nhỏ. Hứa tổng à, hiện tại có phải cảm thấy lạnh lòng lắm đúng không?"

Hứa Duệ để điện thoại di động xuống, vặn lấy má hắn giống như vặn ti vi đen trắng của những năm tám mươi, chuyển từ đài địa phương sang kênh CCTV, xoay 180 độ.



Tề Sâm đau đến thở hỗn hển, cô như vậy còn là con gái sao?

Đây là nơi công cộng, hắn giận nhưng cũng không dám nói gì.

Hứa Duệ buông tay, vỗ vỗ gương mặt hắn, "Về nhà tôi lại dạy dỗ anh."

Trên sân khấu, tiếp tục đấu giá vật tiếp theo.

Quý Tinh Dao từ nhà vệ sinh trở về, gót chân và mắt cá chân phải đã bị trầy xước, chân trái vẫn ổn, giày rất phù hợp. Cô khập khiễng bước ra ngoài, chân phải không dám chạm đất. Khi cô đến cửa phòng đấu giá, bên cạnh cửa có lễ tân đứng đó, cô thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi, lại khôi phục dáng vẻ trước đó, cao quý tao nhã.

Mỗi bước đi đều như cực hình.

Trở lại chỗ ngồi, Quý Tinh Dao đau đến nỗi lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, cô điềm nhiên như không có việc gì hỏi Mộ Cận Bùi: "Đã đấu giá đến vật số 21 chưa?"

Mộ Cận Bùi: "Vừa mới mua xong."

"Bao nhiêu tiền vậy?"

"Hai trăm nghìn."

Mộ Cận Bùi nói thẳng số lẻ.

Quý Tinh Dao thầm nghĩ hai trăm nghìn không đắt, hôm nào tặng lại anh món quà có giá tương đương như vậy.

Buổi đấu giá kết thúc, Mộ Cận Bùi mua được năm món đồ, tổng cộng hết 11 triệu.

Mọi người đều cho rằng Mộ Cận Bùi chi tiền hào phóng là để cho chủ ban tổ chức mặt mũi, đến đây để ủng hộ.

Trữ Chinh đi làm các thủ tục liên quan đến vật đấu giá, khách khứa giải tán, hội trường dần yên tĩnh lại.

Mộ Cận Bùi đứng dậy, Quý Tinh Dao ngẩng đầu, "Có thể đợi thêm một lát được không?"

"Sao vậy?" Mộ Cận Bùi hỏi xong lại kịp phản ứng, "Chân bị đau phải không?"

Quý Tinh Dao: "Ừm, giày cọ vào chân, không sao đâu." Cô muốn đợi mọi người ở đây đi ra hết, như vậy cô không cần duy trì tư thế đoan trang, cũng không làm Mộ Cận Bùi mất mặt.

Cô định khập khiễng bước ra sau nhưng thật sự không chịu được cái đau này.

Mộ Cận Bùi lại ngồi xuống, khom lưng: "Đưa chân tôi xem một chút nào."

Quý Tinh Dao không muốn để anh xem, theo bản năng di chuyển chân phải xuống dưới ghế, không cẩn thận đụng phải vết thương, một cơn đau lại ập đến.

Mộ Cận Bùi cũng thôi không khăng khăng muốn xem nữa, gọi điện thoại cho Trữ Chinh nhờ hắn sắp xếp thang máy chuyên dụng.

Anh bỏ điện thoại vào túi, cởi khuy áo vest, nhìn về phía Quý Tinh Dao, "Chờ mọi người xuống gần hết, tôi ôm em xuống lầu."